Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 830. Bắt Đầu

Chương 830. Bắt Đầu


Người dịch: Whistle

"Tại sao lại như vậy?" Một con Âm hồn gào lớn:

"Hình như bọn chúng biết chúng ta đang giấu ở gần đó."

Mặt Dương Hầu trầm trầm, ánh mắt mang theo sát cơ, nhưng khi quay đầu nhìn thấy mấy chục con Long tộc đang đuổi theo thì gã cũng chỉ có thể gia tốc chạy trốn.

Trong lòng cũng có chút không hiểu.

Những con Long tộc này muốn làm gì, làm sao bọn chúng có thể phát hiện ra mình?

Cùng lúc đó.

Trong lúc những con Quỷ vật khác vẫn còn đang chuyên tâm săn giết Long tộc hoặc tâm hoài quỷ thai thì đã có hàng trăm hàng ngàn con Long tộc bắt đầu kết lưới ở vùng ngoài, chuẩn bị săn bắn.

. . .

"Huyền Thiên Trảm Linh!"

"Âm Ma Lục Pháp Thần Quang!"

Trên mặt Mông Sơn có một vết sẹo, cơ thể cũng biến đổi rất t nhanh, mặt không biểu tình đánh ra hai đại sát chiêu, thân hình nhanh chóng lùi lại, lách mình đã chạy ra ngoài hơn mười dặm.

Đồng thời cúi đầu nhìn xuống:

"Muội tử, tới lượt ngươi!"

"Vâng."

Tâm Kiếm Quận chúa nở một nụ cười duyên dáng, một đôi mắt đẹp xuất hiện một tia sáng mê hoặc, một tiếng kiếm minh du dương vang lên, một vệt kiếm quang vượt ngang chân trời.

Kiếm quang vô ảnh, bỏ qua nhục thân cứng rắn của Long tộc, chui thẳng vào trong Thần hồn.

"Đinh!"

Kiếm ý vô hình hoá thành hữu chất chém vào Long hồn.

"Bành!"

Kiếm ý nổ tung, cuồng diệt tứ phương.

Tuy là Quỷ Vương, nhưng Bản mệnh Thần thông của Tâm Kiếm Quận chúa cực kỳ kinh người, hoặc tâm chi pháp hội tụ thành thần kiếm có thể công kích yếu hại của bất kỳ người nào.

Đương nhiên.

Đối thủ càng mạnh thì lực sát thương sẽ càng yếu, mà sau khi thi triển Thần thông này xong, mặc kệ kết quả có ra sao, thì Tâm Kiếm Quận chúa đều phải bị suy yếu một khoảng thời gian.

"Ngang!"

Con Long tộc Thập giai máu me be bét ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng thét mang theo sự bi phẫn, không cam lòng, hơn nữa bởi vì Long hồn đangb bị thương mà nó đã triệt để mất đi lý trí.

Nó vốn không yếu như vậy, nhưng lại bị bầy quỷ tập kích, vây giết, đã bị thương từ trước, thực lực giảm lớn.

"Vạn Quỷ Sát Trận!"

Tiếng quát vang vọng trên không trung.

Vô số Âm hồn bị một đám Quỷ vật tế lên, điên cuồng tấn công Long tộc.

Nhìn từ xa sẽ thấy giống như có vô số con kiến đang leo lên một pho tượng khổng lồ, mặc dù mỗi thời mỗi khắc đều có rất nhiều kiến bỏ mạng, nhưng lại không chịu nổi số lượng nhiều.

Huống chi. . .

"Sát!"

Mông Sơn đã là Quỷ Vương Trung giai, sắc mặt âm trầm, tay cầm Yểm Nguyệt Đao có tạo hình kỳ lạ, mang theo Phong Lôi chi lực xẹt qua cổ của cự long.

Đao qua, huyết vẩy.

"Phốc!"

Cái đầu rồng to lớn gần như bị chặt đứt tại chỗ, lộ ra một bộ phận xương cổ âm u.

Một lát sau.

Bầy quỷ thu dọn tàn cuộc, con nào con nấy đều có sắc mặt tái nhợt, thân như phù du, giống như Âm hồn mới được sinh ra ở trong Âm phủ, hiển nhiên là căn cơ đã bị hao tổn rất nghiêm trọng.

May mà đã hoàn thành nhiệm vụ.

"Sơn tướng quân." Tâm Kiếm Quận chúa cười nói tự nhiên bước tới:

"Có Tinh huyết của Long tộc Thập giai, lại thêm sự trợ giúp của tiểu muội, lần này chắc là sẽ không có ai trong số huynh đệ có thu hoạch nhiều hơn tướng quân."

"Lỗ vương chi vị, trừ Sơn tướng quân ra thì không thể là của ai khác."

"Ừm." Mông Sơn đang ngồi xếp bằng điều tức, nghe vậy liền nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trên mặt lại không có chút vui mừng nào:

"Dù có trở thành Lỗ vương thì được gì?"

"Họa lớn Chiêu vương vẫn còn đang ở trước mắt, có thể vượt qua hay không còn chưa biết, huống chi. . . , ai có thể khẳng định lần này không có biến số."

"Còn có thể có biến số gì?" Tâm Kiếm Quận chúa lắc đầu:

"Bất luận là Đế Khốc hay Thừa Thiên hầu, tiểu muội đều biết được một chút tình huống của bọn hắn, tiến giai kém hơn Sơn tướng quân ngài rất nhiều."

"Nếu không thì. . ."

Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười:

"Tại sao ta lại cho tướng quân?"

Sau khi Tâm Kiếm Quận chúa biết rằng chuyến này bản thân mình khó có phần thắng liền lựa chọn đầu nhập vào người khác, hơn hai mươi loại Tinh huyết trong tay cũng đã đủ bảo vệ sự an toàn của bản thân.

Sau nhiều lần so sánh, Sơn tướng quân chính là nhân tuyển tốt nhất.

Vả lại.

Mặc dù tính cách của Mông Sơn lãnh khốc, thậm chí có chút tàn nhẫn thị sát, nhưng làm người ngay thẳng, chỉ cần đồng ý liền chưa bao giờ nuốt lời.

Mà mấy vị huynh trưởng khác thì ngược lại, kẻ gian trá, người thâm trầm, làm cho nàng nhìn không thấu, cũng rất khó tín nhiệm.

"Vậy thì muội nhìn lầm rồi." Mông Sơn đứng, hoạt động gân cốt một chút :

"Mặc dù thực lực của Thừa Thiên Hầu không ra sao, nhưng mẫu tộc lại có quan hệ và căn cơ thâm hậu, hơn nữa còn có Tổ đình làm chỗ dựa, cho dù bại trận thì cũng có hi vọng lật bàn."

"Tên Quỷ năm đầu kia thì càng âm hiểm xảo trá, có lẽ nó đã lấy được rất nhiều Tinh huyết."

"Còn có Thất Phi cung. . ."

Mông Sơn mắt nhắm lại, chậm rãi nói:

"Khí vận trên người y cũng rất chi nồng, là người có vận khí may mắn nhất trong số các huynh đệ, cho dù là ở trong tình huống như hiện giờ thì cũng không hề có dấu hiệu suy yếu."

"Nha!" Tâm Kiếm Quận chúa nhíu mày:

"Sơn tướng quân xem trọng Đế Khốc như vậy sao?"

Mấy người khác thì không có gì, mặc dù đánh giá trong lòng nàng có chút khác với đối phương, nhưng cũng không sai biệt lắm, chỉ có Thất Phi cung là khác biệt.

Chung quy thì Đế Khốc vẫn là người chuyển tu công pháp truyền thừa giữa chừng, nội tình và thực lực lại không bằng huynh đệ khác, ở trong Táng Long Thiên này lại có thể tạo ra biến số gì chứ?

"Chắc là muội phải biết, có lúc con mắt của ta có thể nhìn thấy những thứ mà một số người không thấy được." Mông Sơn hừ lạnh một tiếng:

"Giống như hiện giờ, ta có thể nhìn thấy chúng ta và cả đám quỷ vật ở đây đều mang theo tử khí, đã ở trong tình thế cửu tử nhất sinh."

"Cái gì!" Tâm Kiếm Quận chúa biến sắc:

"Sơn. . . Sơn tướng quân."

"Ngài, đừng nói giỡn."

"Ngươi thấy vẻ mặt của ta giống như đang nói đùa sao?" Mông Sơn nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, đúng là không có vẻ gì là đang nói đùa:

"Bất quá ngươi cũng không cần phải quá lo lắng, tuy rằng chúng ta xuất hiện tử ý, nhưng lại không phải thế cục tuyệt tử, ít nhất cũng có một đường sinh cơ, nhưng phải xem chúng ta có thể nắm được nó hay không."

"Ta đã từng trải qua loại tình huống này rất nhiều lần rồi."

Mông Sơn thu tầm mắt lại, ánh mắt yếu ớt.

Tâm Kiếm Quận chúa ở bên cạnh thì sắc mặt tái nhợt, nàng biết đối phương không phải là người bắn tên không đích, nhưng chính vì như vậy nên trong lòng nàng mới cảm thấy thấp thỏm hơn.

"Sơn tướng quân."

"Hay là chúng ta rời khỏi nơi này để trở về điểm truyền tống trước đi, được không?"

"Muộn rồi!" Mông Sơn mở miệng, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phương xa, một tấm lưới lớn ở trên không trung đang từ từ co vào.

. . .

"Ngũ ca, tha mạng!"

Trong một con kênh gầm dưới lòng đất, một con Quỷ vật kinh hoảng kêu to, đồng thời liều mạng ném ra những vật ở trên người mình:

"Đây là Tinh huyết Long tộc mà đệ thu thập được, còn có những thứ khác nữa, toàn bộ đều cho huynh hết, chỉ cầu Ngũ ca nể tình ngày xưa mà tha cho tiểu đệ một mạng."

"Tha cho ngươi?"

Trong bóng tối, một giọng nói âm trầm không biết từ đâu vang lên, trong giọng tràn đầy khinh thường:

"Ngươi cho rằng ta không biết sao, ngươi ở sau lưng nói xấu ta, mắng ta là dị loại, nhục mẹ ruột của ta, ta đã nhịn ngươi lâu lắm rồi!"

"Yên tâm."

Quỷ năm đầu cười lạnh:

"Nể tình chúng ta là huynh đệ, ta nhất định sẽ không lãng phí cơ thể của ngươi, có lẽ sau khi nuốt ngươi xong thì ta còn có thể mọc ra cái đầu thứ sáu."

"Ngươi nhìn kỹ đi, cái đầu thứ năm này của ta chính là cậu của ngươi đó."

"Ha ha. . ."

"Ha ha!"

"Ngươi. . ." Con Quỷ vật ở trước mặt cứng đờ, nó xoay đầu lại, chỉ thấy năm cái đâu to như cung điện xuất hiện ở trong tầm mắt, nó đang nhe răng cười với mình.

Trong lúc nhất thời, nó vừa kinh vừa sợ, không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng:

"Ta liều mạng với ngươi!"

"Liều mạng?" Ngũ Đầu Quỷ lộ ra khinh thường:

"Chỉ bằng ngươi!"

"Oanh. . ."

"Răng rắc!"

Mặt đất rung động, một lát sau liền khôi phục bình tĩnh.

Từng sợi khói quỷ xuyên thủng mặt đất rồi hóa thành Ngũ Đầu Quỷ ở giữa không trung, gã ợ một cái, quét mắt nhìn tứ phương, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Xảy ra chuyện gì?"

. . .

Mạc Cầu bước ra sơn động, thư giãn gân cốt, nhìn Linh quang ở phía xa đang co vào, chậm tiếng mở miệng:

"Bắt đầu."

Hắn bấm tay tính toán.

Hiện giờ chỉ còn cách thời gian trở về Âm phủ không đủ một tháng nữa.

Mười mấy con Quỷ vật đang ẩn thân dưới suối, phụ thân trên những con cá đang bơi, dốc hết toàn lực áp chế khí tức trên người, cá bơi đi bơi lại.

Một luồng thần niệm kinh khủng xuất hiện ở phụ cận, đi đi về về, không buông tha cho một tấc không gian nào.

Thật lâu sau.

Thần niệm mới mang theo một chút không cam lòng chậm rãi đi xa.

Đám Quỷ vật giấu ở nơi này cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, trước đó bọn chúng cũng từng buông luông một lần rồi, nhưng vừa thư giãn được một chút liền bị Thần niệm kia tìm được.

Cũng bởi vì nguyên nhân này mà nhóm Quỷ vật vốn có hơn ba mươi con hiện giờ đã không còn đủ một nửa.

Lại qua một lát.

"Tuệ Hầu." Một đạo Thần niệm lặng lẽ truyền đến:

"Làm sao bây giờ?"

"Cứ trốn ở đây thì cũng không phải là biện pháp!"

Long uy, Thần niệm có thể chồng chất và tăng lên theo số lượng Long tộc, sớm muộn gì cũng sẽ có lúc vượt qua pháp môn ẩn nấp của bọn nó.

Chuyện càng hỏng hét hơn chính là đám Long tộc kia dường như đã biết được đại khái nơi ẩn thân của Quỷ vật, Thần niệm lướt qua lướt lại rất lâu mới chịu bỏ qua.

Trước mặt địch nhân cường đại này, hai nhóm Hầu gia vốn là đối địch nay cũng chỉ đành liên thủ để tìm kiếm sinh cơ.

"Phía bắc đã bị Long tộc thi pháp dệt ra một tấm màn sáng, chúng ta không thể nào đột phá mà không gây ra động tĩnh nào được, hay là tìm phương hướng khác đi?"

Có Quỷ vật đề nghị.

"Ngu xuẩn!" Tuệ Hầu kêu lên:

"Cái màn sáng kia hiển nhiên là dùng để vây khốn chúng ta, vậy thì làm sao lại chỉ có ở mỗi hướng bắc, hiện giờ bọn chúng đang áp súc phạm vi di chuyển của chúng ta."

"Sau đó. . ."

"Đồng thời vây giết!"

"A!"

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Bầy quỷ nhao nhao biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận