Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 517. Toàn Chân

Chương 517. Toàn Chân


Người dịch: Whistle

Hắc sơn nguy nga, thường có âm phong tàn phá, mây đen che khuất mặt trời, quanh năm không thấy ánh nắng.

Loại địa phương như này cũng trở thành nơi mà âm hồn cư ngụ.

Mà nay.

Những vầng sáng xuyên thấu qua tầng mây nặng nề, ánh mắt trời rọi qua khe hở vẩy xuống mặt đất.

Nơi đã từng là một tòa đại điện này đã trở thành một vùng phế tích.

Máu đen, trọc vật, âm quỷ, yêu thể. . .

Đang nằm tán loạn trong phế tích, bị ánh mặt trời chiếu rọi, phát ra những tiếng xì xì, cũng có khói trắng bốc lên.

Mạc Cầu đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đá, xung quanh tràn đầy tàn thi, nhưng trên người lại không nhiễm một chút bụi bẩn nào.

Một đoàn liệt diễm yếu ớt đang lăn lộn trên đầu hắn, mơ hồ có tiếng rống giận truyền đến.

Cửu U Minh Hỏa!

Ngọn lửa này rất lớn, uy lực mạnh, có thể là số một trong số rất nhiều Linh hỏa mà hắn đoạt được.

Nó vốn thuộc về Hắc Sơn lão yêu.

Mà nay đã bị Mạc Cầu đoạt lấy.

"Răng rắc răng rắc. . ."

Núi đá vỡ ra, một vệt kiếm quang từ bên trong xuyên ra, run rẩy giữa không trung, giống như đang phát ra những tiếng rên thoải mái.

Đối với Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm thì việc chém giết một con Lệ quỷ hung ác chẳng khác nào được ăn no nê một bữa.

Còn có thể đoạt được bản nguyên của nó để lớn mạnh Phi kiếm.

Nếu như có thể giết đủ nhiều Lệ quỷ, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm cũng có thể nhờ vào đó để tiến giai.

Chẳng qua khả năng này không lớn.

Cho dù là trong Động thiên này thì cũng không có bao nhiêu Quỷ vật mạnh như cùng Hắc Sơn lão yêu để cho nó chém giết.

"Bảo khố."

Mạc Cầu cúi đầu, tầm mắt xuyên qua núi đá, rơi vào trong một tòa động phủ rộng chừng mấy trăm mét vuông.

Hắc Sơn lão yêu chiếm cứ nơi này đã qua trăm năm, còn có được mấy đời truyền thừa, của cải rất nhiều.

Trong đó có không ít vật phẩm mà Mạc Cầu đang cần.

Lại thêm vừa mới lấy được Cửu U Minh Hỏa, trong lúc nhất thời cũng không tiện tiếp tục tiến lên.

Mạc Cầu hơi trầm ngâm một chút rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh phê tích.

Ngoài Trang Hận Ngọc, Trần Minh Hà và tỷ đệ Điền thị ra thì lại có thêm mười người.

Một người trong đó có mái tóc trắng phơ, tuổi tác không nhỏ nhưng khí tức ngưng nhiên, rõ ràng là một vị Chân nhân.

Quách Tử Dung.

Đã từng là đệ tử của Thái Ất tông, những năm này vẫn luôn mai danh ẩn tích giấu trong thâm sơn, không muốn người ngoài biết.

Cho dù là đồ đệ mà Quách Tử Dung thu nhận cũng không biết lai lịch của sư phụ mình.

Trước đó vài ngày, lão ta nghe nói có tiền bối của Thái Ất tông xuất thế, lúc đầu còn cho là lời nói vô căn cứ.

Nhưng sau đó tin đồn truyền đến càng ngày càng nhiều, nhưng lão vẫn bán tín bán nghi, liền dùng mật tín liên hệ.

Cho đến nhìn thấy Chân nhân thì mới vững tin chắc chắn.

"Lão tổ."

Quách Tử Dung ôm quyền chắp tay nói:

"Hắc Sơn lão yêu đã đền tội, triều đình chắc chắn sẽ càng kiêng kị hơn, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?"

"Không vội." Mạc Cầu hơi nâng tay lên, Diêm La Phiên đón gió bành trướng, lơ lửng trong hư không:

"Ta cần ở đây bế quan một khoảng thời gian."

"Bế quan?" Quách Tử Dung biến sắc:

"Lão tổ, trước khi đến đây đệ tử đã nghe nói là nha môn của các Châu phủ đã phát động toàn lực, mời chào cao thủ."

"Sợ là không bao lâu nữa sẽ có rất nhiều Chân nhân cao thủ từ khắp các nơi chạy đến, đệ tử sợ rằng. . ."

"Không sao." Mạc Cầu cúi đầu, sắc mặt lạnh nhạt:

"Tới thì tới đi!"

"Thái Ất tông tới đây vốn là vì Truyền đạo, truyền pháp, không phải để tranh cường hiếu thắng với người khác."

"Nhưng nếu như có người khư khư cố chấp, Mạc mỗ cũng không tiếc thủ đoạn."

"Ừm. . ."

Hắn liếc qua những người ở đây, hơi trầm ngâm một chút:

"Các ngươi quá yếu."

Quách Tử Dung lộ ra vẻ lúng túng.

Dù có nói thế nào thì lão ta cũng cao thủ Chân nhân.

Đặt trong thập đại tán nhân Tề thì sợ là còn xếp trên cẩ Âm Sơn Quân.

Mặc dù kém hơn Hắc Sơn lão yêu, nhưng phóng nhãn khắp thiên hạ cũng được xem như nhân vật có tên có tuổi.

Chẳng qua lời này do Mạc Cầu nói ra, cho nên lão ta cũng chỉ có thể chịu đựng, không dám lên tiếng.

"Thôi được!"

Mạc Cầu hơi trầm ngâm một chút rồi cong tay búng ra.

Diêm La Phiên lập tức run nhẹ, thả ra hắc quang nhàn nhạt, giống như nước chảy xuôi từ ngọn núi trút xuống.

Chỉ trong nháy mắt, đại hắc sơn đã bị vây kín mít.

"Núi này có duyên với ta, vừa lúc có thể dùng làm nơi truyền đạo, bắt đầu từ hôm nay, nơi đây chính là chi nhánh Thuần Dương cung của Thái Ất tông."

"Tên là. . ."

"Toàn Chân Giáo!"

Giọng của hắn cất lên:

"Trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày, người lên núi này đều là người hữu duyên, có thể nhận Tâm kiếm chiếu rọi."

"Qua, sẽ được thu làm môn nhân!"

Giọng nói mênh mông, giống như từ cửu tiêu vang lên.

Tiếng nói này còn dung nhập những làn gió xung quanh mình, theo gió bay đi, truyền khắp tứ phương, trăm dặm đều có thể nghe thấy.

" Trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày, người lên núi này đều là người hữu duyên!"

"Tâm kiếm chiếu rọi!"

"Thu làm môn nhân!"

"Thuần Dương cung Thái Ất tông. . ."

"Toàn Chân Giáo."

"Nay thụ truyền thừa, chúng sinh đều có thể tới đây nghe giảng. . ."

. . .

Hơn mười dặm bên ngoài.

Một đội hành thương nghe tiếng ngừng chân, một người ngẩng đầu nhìn trời, liếc nhìn trái phải, sau cùng nhìn về phía đồng bạn:

"Ngươi có nghe thấy không?"

"Nghe thấy!" Đồng bạn gật đầu, nhăn mày lại:

"Hình như là từ Hắc sơn truyền tới?"

"Hắc Sơn lão yêu âm mưu quỷ dị, để cho người ta đi qua chịu chết sao?"

"Có lẽ. . . , chẳng qua tiếng nói này đã truyền xa trăm dặm, dường như không phải là chuyện mà Hắc Sơn lão yêu có thể làm được?"

"Vậy, chúng ta có cần qua đó xem thử không?"

"Cái này. . ."

Đối phương chần chờ, mặc dù trong thương đội không thiếu hảo thủ, nhưng vào Hắc sơn cũng là cửu tử nhất sinh.

"Có lẽ là cạm bẫy."

"Vậy liền không đi!"

. . .

Trên một đỉnh núi nào đó.

Một già một trẻ đang thu thập thảo dược.

Đột nhiên.

Một giọng nói hùng hồn theo gió bay tới, đồng thời chỉ rõ đường đi, làm cho hai người đồng thời sững sờ.

"Cơ duyên!"

Thiếu niên này nhảy cao ba thước:

"Gia gia, con muốn đi!"

"Lừa gạt đấy?" Trong lòng ông lão có chút lo lắng:

"Có lẽ là yêu ma quỷ quái đã đặt ra cái bẫy này nhằm dụ dỗ người khác, đi qua chính là chịu chết."

"Vậy. . ." Con mắt của thiếu niên chuyển động:

"Tới gần nhìn thử."

"Gia gia, con cũng muốn trở thành đại pháp sư khu quỷ khu tà ở trong thành, sau này đi hái thuốc cũng không cần phải lo lắng đề phòng như vậy nữa."

Ông lão há to miệng, đợi khi nhìn thấy cặp mắt sáng lấp lánh của thiếu niên thì không khỏi than nhẹ bất đắc dĩ.

. . .

Quận Phái.

"Giọng này. . ." Úy Trì Tôn lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Là người kia?"

"Đúng." Nữ ni gật đầu:

"Giọng nói truyền từ phía Hắc sơn, xem ra, Hắc Sơn lão yêu đã gặp nạn, ngược lại là một chuyện tốt."

"Không hay rồi!" Úy Trì Tôn đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc:

"Tên ma đầu kia truyền pháp chắc chắn là vì mời chào thủ hạ, ngày khác không phải sẽ xưng tông đạo tổ, uy hiếp triều đình giống như năm đó sao?"

"Không sai." Nữ ni nhăn mày lại:

"Làm sao bây giờ?"

"Phong thành!" Úy Trì Tôn kéo căng khuôn mặt:

"Khuyên bảo toàn thành, có yêu nhân thi pháp, dụ dỗ người đến, tất cả mọi người không thể rời khỏi thành."

"Bốn mươi chín ngày." Nữ ni nhẹ nhàng lắc đầu:

"Sợ là không gạt được lâu như vậy."

"Có thể gạt được bao lâu liền bao lâu." Úy Trì Tôn chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại, vẻ mặt vội vàng xao động:

"Cần phải nhanh chóng báo cáo chuyện này cho triều đình, nếu như không diệt trừ tên ma đầu này, sợ là thế lực của hắn sẽ càng ngày càng lớn."

"Ừm." Nữ ni gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói:

"Ngươi nói, hắn sẽ truyền pháp gì?"

"Nghe nói năm đó Thái Ất tông đã truyền pháp trường sinh chứng đạo, thần diệu khó lường."

"Ngay cả đương kim. . . , đều là truyền nhân của Thái Ất tông."

Bước chân của Úy Trì Tôn cứng đờ.

Hai người liếc nhau, đều nhìn ra ý động trong mắt đối phương.

. . .

Trên một đỉnh núi nào đó, Nam Tùng Thánh nữ đang đứng sóng vai với Trương Thanh Thu, nhìn chăm chú ngọn Hắc sơn ở phía xa.

"Hắc Sơn lão yêu cũng không thể kiên trì được một khắc đồng hồ." Trương Thanh Thu lộ vẻ trầm ngâm, bất đắc dĩ lắc đầu:

"Xem ra ngoại trừ Thiên sư thì đương thời không có người có thể trị được ma đầu kia. . ."

Đột nhiên.

Một âm thanh truyền đến.

Hai nàng sững sờ, đều yên tĩnh lại.

. . .

Trên đường núi.

Mấy chục người hoa chân múa tay, đang muốn chuẩn bị làm việc, lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc khác nhau.

"Lão đại, làm sao bây giờ?"

"Chúng ta tiếp tục ở chỗ này chặn giết hắn, hay là lên núi học truyền thừa của Thái Ất tông?"

"Đần!"

"Chúng ta đi học Pháp thuật của hắn trước, sau đó mới trở mặt giết người!"

"Nhưng mà triều đình đã có quy định, chỉ cần là người nhận truyền thừa của Thái Ất tông đều sẽ giết không tha."

"Ngươi không nói, ta không nói, ai mà biết?"

"Đại ca nói có lý!"

. . .

Đỉnh núi.

Mạc Cầu khoanh chân đả tọa.

Thượng phương.

Diêm La Phiên đã hóa thành một cây cờ cao hơn mười trượng, mặt cờ bị gió thổi phấp phới, thả ra Linh quang bao phủ ngọn núi lớn.

Ở dưới người hắn, Cửu U Minh Hỏa đã hóa thành đài sen, từng mảnh lá sen xanh tươi ướt át giống như thật vậy.

Dưới uy áp của Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân, Linh hỏa bị luyện hóa một tia, dung nhập vào trong Cửu Hỏa Thần Long Tráo.

Một lúc nào.

"Ngô. . ."

Mạc Cầu mở mắt, trong mắt có chút khác biệt.

Hắn đã tu hành Luyện Sát Thuật trăm năm rồi, sớm đã thành thạo, nhưng lần này lại cảm thấy có chút lạ lẫm.

Dường như. . .

Phát sinh một loại biến hóa nào đó không thể diễn tả thành lời.

"Luyện Sát Thành Cương!"

Mạc Cầu hít sâu một hơi, trong lòng không nhịn được hiện lên gợn sóng.

Loại biến hóa này mặc dù lạ lẫm, nhưng hắn lại rất rõ ràng, đây là dấu hiệu của Luyện Sát Thành Cương.

Thất phẩm Hỏa sát dường như lại muốn tiến thêm một bước!

Nhưng mà chuyện này có chút không hợp lẽ thường.

Uy năng của Liệt Hỏa Chân Cương rất kinh khủng, nhưng nhục thân không đủ cường đại thì sẽ không chịu nỗi.

Cho dù thiên phú huyết mạch của hắn đã đủ mạnh để khống chế Cương hỏa.

Trừ phi. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận