Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 636. Ma Đầu (tks bác phamngoc đã tặng kp nhé)

Chương 636. Ma Đầu (tks bác phamngoc đã tặng kp nhé)


Người dịch: Whistle

Chỉ vì một lần thất thế mà Thiên Phổ đường to lớn kia đã bị sụp đổ triệt để chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, trừ Đường chủ không biết tung tích ra thì những cao thủ thượng tầng đỉnh tiêm đều không một người may mắn thoát khỏi.

Đương nhiên là chuyện này nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Thiên Nhai đạo trường.

Trong đó có sự thôi động của Mạc Cầu, vẻ cường thế của Cơ Băng Yến, cũng có một ít người trong Cửu Giang minh và Thiên Nhai đạo trường trợ giúp.

Dù sao cũng là do Thiên Phổ đường diệt Lưỡng Nghi Kiếm Phái trước.

Đối tại một cái đạo trường mà nói, đây là chuyện không thể tha thứ.

Dù gì thì chuyện này cũng có thể làm cho các thế lực khác không an tâm, chỉ có trọng phạt hung thủ mới có thể trấn an nhân tâm, uy nhiếp những thế lực đang ngo ngoe muốn động, vững chắc cơ nghiệp của đạo trường.

Vài phương hợp tác, chỉ trong một thời gian ngắn, hơn vạn người của Thiên Phổ đường đều bị tra xét một lần.

Số người bị chém đầu răn chúng còn lớn hơn gấp mấy lần nhân số của Lưỡng Nghi Kiếm Phái.

Trong lúc vô hình đã làm nổi bật lực uy hiếp của Mạc Cầu, đặc biệt là từ đầu đến đuôi thì chỗ dựa của Thiên Phổ đường là Chu gia đều không nói câu nào, mặc cho người bị bắt đi.

Thanh danh của Long Thương Cơ Băng Yến cũng tăng lên.

Về phần Mạc Cầu. . .

Lúc vừa bắt đầu thì hắn cũng có chú ý đến chuyện này ra, nhưng khi biết được Thiên Phổ đường bất lực xoay người liền thu liễm tâm tư, đặt trọng tâm lên chuyện trong tay mình.

Giống như lúc bình thường, sau khi kết thúc một khoảng thời gian Luyện đan thì độn quang lao thẳng vào Tàng Kinh các trong đạo trường.

Gác lửng cao hơn mười trượng, tàng hơn mười vạn quyển sách, tuyệt đại bộ phận trong đó đều là pháp môn bình thường, nhưng thỉnh thoảng lại có thể tìm được bí thư.

"Mạc đạo hữu, lại tới tìm sách sao?"

Một ông lão có mái tóc trắng bồng bềnh đang lơ lửng trước một giá sách cao cao để sắp xếp lại những quyển sách đã được đăng ký, ông ta vung tay lên, đưa tới cho Mạc Cầu một quyển sách:

"Ngày hôm trước có một tông môn tên là Trọng Huyền Phái đã đưa tới một môn Bách Luyện Bí Cốt Quyết, mặc dù là pháp môn Luyện khí, nhưng cũng có chút diệu dụng."

"Thật là hiếm thấy, hôm nay Tam Biện đạo hữu lại có thời gian rãnh tới đây?" Mạc Cầu đưa tay nhận lấy quyển sách, tiện tay lật ra xem rồi khép lại:

"Luyện khí tận xương, dùng cốt dưỡng tủy, dùng tủy dưỡng sinh, sau khi đại thành có thể kéo dài tuổi thọ, gia tăng tu vi, ngược lại là đi ra một lối đi riêng."

"Đáng tiếc, cần đại dược phụ trợ, tông môn tầm thường sợ ra không nuôi được mấy người có sở trường về môn công này."

"Đúng vậy." Tam Biện tiên sinh gật đầu:

"Bất quá nếu là bí pháp đích truyền chân chính của tông môn thì sợ rằng cũng sẽ không giao lên hối đoái, ngay cả giá tiền đạo trường đưa ra giá cũng ít đến đáng thương."

Ông ta phủi tay, bay tới giá sách đối diện:

"Mấy ngày trước, Cao đạo hữu có hỏi một việc liên quan đến một ít bí ẩn, ta nhớ được ở đây có ghi chép, cho nên tới lật xem một phen."

"A. . ."

"Nói đến, Hà mỗ chủ quản nơi này, nhưng lại không cần mẫn bằng Mạc đạo hữu."

Tam Biện tiên sinh tên Hà Dịch, là Tông sư Kim Đan, nổi tiếng là học rộng biết nhiều, đồng thời cũng là hảo hữu của Cao Trùng, mấy năm trước đã được mời tới đạo trường.

Không chỉ có một mình ông ta, mà cả Hà gia đều chuyển đến, bây giờ đã là thế lực lớn nhất ở đạo trường.

"Trước đây thiên phú của Mạc mỗ không tốt, may mà thuở nhỏ sớm thông minh, có thể lĩnh ngộ công pháp nhanh hơn người bình thường, như vậy mới có thể từng bước đi đến hiện tại."

Mạc Cầu đứng dậy, cất kỹ thư tịch:

"Sau này liền dưỡng thành thói quen thích xem quần thư, đặc biệt là Luyện thể pháp."

"Bội phục." Tam Biện tiên sinh chắp tay, đưa tay chỉ về phía xa:

"Những công pháp nhận được trong khoảng thời gian này đều được cất ở đó, bất quá Luyện thể pháp cũng không nhiều, ta nhớ hình như tổng cộng chỉ có hơn mười môn mà thôi."

Đương nhiên là phẩm giai cũng không cao.

Hà Dịch biết rõ sở trưởng của Mạc Cầu là về cận chiến.

Hai người còn thảo luận qua pháp môn tu hành, ông ta cực kỳ bội phục thuật Luyện thể của Mạc Cầu, cũng biết ý nghĩ của đối phương có phần hão huyền.

Dung vạn pháp hòa làm một thể, trọng lập đạo luyện thể.

Đừng nói chỉ là Tông sư Kim Đan, cho dù là Nguyên Anh Chân Nhân, người có thể chân chính trọng lập một đạo, tái tạo truyền thừa đã ít lại càng ít.

Cho nên Hà Dịch cũng không xem trọng Mạc Cầu.

"Hôm nay ta đến đây không phải là vì Luyện thể pháp." Mạc Cầu lắc đầu, hỏi:

"Đạo hữu có từng nghe nói qua Âm văn chưa?"

"Âm văn?" Động tác trên tay Tam Biện tiên sinh khựng lại, nghĩ nghĩ, nói:

"Hơi có nghe thấy, tục truyền, Âm văn chính là văn tự tới từ Âm phủ, bất quá cái gọi là Âm phủ sợ là càng giống như Ma vực."

"Nha!" Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.

Hắn chỉ nhớ tới chuyện này nên thuận miệng hỏi một chút, không ngờ là đối phương lại thật sự biết được, lập tức chắp tay thi lễ:

"Nói như thế nào?"

"Nghe nói đạo hữu không phải là người của Vân Mộng Xuyên?" Tam Biện tiên sinh cười nhạt một tiếng, nói:

"Ngoại giới như thế nào thì Hà mỗ không biết, nhưng cách đây ít lâu, ở Vân Mộng Xuyên đã từng xuất hiện qua một lần 'Âm phủ họa loạn'."

"Trong điển tịch của Cửu Giang minh tự có ghi chép, chẳng qua là người bình thường sẽ không biết."

"Ừm. . ."

"Cho dù là Kim Đan, Nguyên Anh, sợ là cũng chỉ có người chuyên môn tìm hiểu chuyện này mới biết rõ, Hà mỗ cũng chỉ tình cờ biết được."

Thấy vẻ mặt hiếu kì của Mạc Cầu, Hà Dịch vuốt râu, không có thừa nước đục thả câu mà nói thẳng:

"Theo ghi chép, một tông môn tên là Diêm La tông đã dùng một loại thủ đoạn vô danh nào đó mở ra một thông đạo nối liền Âm phủ ở trong phàm thế."

"Diêm La tông?" Mạc Cầu sững sờ.

"Đúng vậy." Tam Biện tiên sinh chần chờ một chút:

"Có lẽ là do ta nhớ lầm, dù sao thời gian đã trôi qua quá lâu, như thế nào, Mạc đạo hữu đã từng nghe nói qua cái tên Diêm La tông này rồi sao?"

"Hơi có nghe thấy." Mạc Cầu lộ vẻ trầm tư:

"Đạo hữu tiếp tục nói đi."

Mạc Cầu vốn chỉ là do nhất thời hiếu kì nên muốn tới đây tìm xem manh mối về Âm văn, chưa từng nghĩ rằng lại còn dính đến 'Diêm La tông' .

Ở Thái Ất tông và Chân Tiên đạo thì tông môn này bị liệt là cấm kỵ.

Nhất là Chân Tiên đạo có thượng cổ truyền thừa, Chân Tiên đạo còn vì vậy mà lập ra môn quy, nếu như gặp được đệ tử của Diêm La tông, vô luận tâm tính như thế nào, tất cả đều giết không tha!

Trong ngàn vạn năm này đều chưa từng sửa đổi.

"Những truyền văn có quan hệ đến Âm phủ thì đã có từ thời xa xưa rồi, đa phần là nơi nương nhờ của hồn phách sau khi phàm nhân chết đi, ở lại nơi đó chờ đợi luân hồi chuyển thế."

Tam Biện tiên sinh vuốt râu tiếp tục nói:

"Ở trong cái nhìn của người tu hành chúng ta, khi con người chết đi thì Thiên hồn trong tam hồn sẽ tiêu tan, khi sinh ra thì sẽ xuất hiện, Nhân hồn sống nhờ phần mộ tổ mạch, tán ở giữa thiên địa."

"Chỉ có Địa hồn là thuộc về Cửu U Minh phủ."

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:

"Cho nên Địa hồn là nơi ký gửi nghiệp chướng nhân quả trong tam hồn, cũng là vật luân hồi, trong điển tịch của phật giáo có ghi chép rất nhiều."

"Nếu như thật sự có Âm phủ và Địa Phủ, đối với một ít người chết vì tai nạn mà nói, cũng xem như là một loại ký thác."

Nói đến chỗ này, trong mắt Mạc Cầu cũng hiện lên một chút gợn sóng.

Nếu như truyền văn là thực.

Như vậy.

Sư tỷ. . .

"Xem ra Mạc đạo hữu cũng có hiểu biết không ít về chuyện này." Tam Biện tiên sinh cười nói:

"Chẳng qua sợ là Âm phủ chân chính sẽ không phải như vậy, ít nhất thì Âm phủ mà năm đó tu sĩ 'Diêm La tông' mở ra không phải là như vậy."

"Ở trong đó. . ."

Ông ta nheo mắt lại, chậm rãi nói:

"Là Ma đầu!"

"Ma đầu?" Mạc Cầu nhíu mày.

"Không sai!" Tam Biện tiên sinh nghiêm mặt gật đầu:

"Theo ghi chép, năm đó sau khi thông đạo Âm phủ được mở ra, bên trong tràn ra vô số ác ma, những tên ác ma kia đều là đao thương bất nhập, lực lớn vô cùng, lấy thôn phệ người sống làm vui."

"Bất quá chỉ là hơn một tháng, bọn chúng đã đánh chiếm hơn mười vạn dặm, không biết đã có bao nhiêu sinh linh bởi vì vậy mà mất mạng."

Nói đến chuyện năm đó, cho dù chỉ được nhìn qua những miêu tả trên giấy, nhưng biểu lộ của Tam Biện tiên sinh vẫn có chút thổn thức, tiếp tục nói:

"Cũng may, mặc dù những tên ác ma này rất hung tàn, nhưng cũng không phải là không người trị được, thực lực của bọn chúng phần lớn chỉ ở giai đoạn Luyện khí hậu kỳ."

"Lực so Đạo cơ, Kim Đan, thậm chí Nguyên Anh Chân Nhân cũng có, nhưng cũng giống với chúng ta, số lượng mỗi giai đều giảm mạnh."

"Sau đó, dưới sự liên thủ của rất nhiều thế lực đỉnh tiêm ở Vân Mộng Xuyên, những tên ác ma này cuối cùng cũng bị đánh về Âm phủ, thông đạo cũng bị phong ấn."

"Nói đến, sở dĩ Cửu Giang minh có thể thành lập cũng là nhờ chuyện này, bởi vì chỉ khi thống ngự thế lực khắp nơi mới có thể chiến thắng được loại đối thủ này."

"Thì ra là như vậy." Mạc Cầu gật đầu, vẻ mặt trầm tư, hồi lâu mới nói:

"Vậy người của Diêm La tông thì sao?"

"Đương nhiên là không còn tồn tại." Tam Biện tiên sinh nói:

"Sao các thế lực có thể buông tha cho bọn hắn chứ?"

"Đúng rồi, theo ghi chép, phần lớn những tên Ma đầu kia đều bất thiện thi triển Pháp thuật, chỉ biết cận thân chém giết, binh khí trong tay cũng không biết là chất liệt gì, không thể phá vỡ lại không thể luyện hóa."

"Trên đó còn có sự tồn tại của Âm văn."

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.

Không thể phá vỡ, khó mà luyện hóa, Âm văn. . .

Những miêu tả này này không khỏi làm cho hắn liên tưởng đến cây Phân Thủy Tam Tiêm Xoa và thanh Hắc đao trong tay, Mạc Cầu trầm tư một lát, mới chắp tay mở miệng:

"Đạo hữu bác văn quảng thức, Mạc mỗ bội phục!"

"Không tính là gì." Tam Biện tiên sinh cười khoát tay:

"Chẳng qua chỉ là một chút truyền văn cửu viễn mà thôi, kỳ thực loại chuyện này không thể nào biết được là thật hay giả, dù sao Nguyên Anh Chân Nhân cũng không sống được lâu đến vậy."

"Ừm." Mạc Cầu nhẹ gật đầu, phi người tới giá sách đối diện.

Âm văn chỉ là do hắn nhất thời hưng khởi, lại cách quá xa, chỉ có chuyện tìm kiếm Luyện thể chi lộ phù hợp với bản thân mới là chính sự.

Đương nhiên.

Sau này phải càng bảo mật chuyện mình tu hành Diêm La Tâm Kinh hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận