Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 508. Kháng Kim Long

Chương 508. Kháng Kim Long


Người dịch: Whistle

Người này chính là Hội chủ của Thanh Long hội, cao thủ tuyệt đỉnh đương thế dùng võ nhập đạo, Kháng Kim Long.

Hỗn Nguyên Cương Kình của người này danh chấn bát phương, cho dù là ở trong hàng ngũ Chân nhân cũng thuộc nhân vật khó lường.

Lúc này gã ta đang lộ ra vẻ trầm ngâm, như có điều suy nghĩ.

Mặc dù thế nhân đều nói Kháng Kim Long hữu dũng vô mưu, chí lớn nhưng tài mọn, chỉ có một thân vũ lực, nhưng Lý đại nhân lại rõ ràng, vị huynh trưởng này của mình là một nhân vật trí dũng song toàn.

Mình có thể bước vào quan trường, thậm chí là có được địa vị như ngày hôm nay đều là nhờ huynh trưởng ở sau lưng chỉ điểm.

"Đường sông Bồi Hà có nhiều thương nhân đồng hành, thuế má hàng năm đều không dưới ba vạn lượng bạch ngân." Kháng Kim Long ngẩng đầu, âm như sấm rền:

"Một bộ phận của khoản bạc này sẽ lưu tại Châu phủ, đại bộ phận liền chui vào trong túi tiền riêng của Miêu thừa tướng."

"Thanh Long hội nuốt vào cũng coi như là vì dân được lợi!"

"Vâng." Lý đại nhân xác nhận:

"Thanh Long hội của đại ca có mấy vạn tào dân, nuôi sống biết bao nhiêu bách tính, đệ thấy còn dụng tâm hơn cả triều đình."

"A. . ." Kháng Kim Long cười khẽ, nói:

"Thuế ngân thì thôi, mấu chốt là Bồi Hà còn tính cả Ô Giang, có thể nối thẳng mấy châu nam bắc."

"Lấy được thì ngày khác tất có đại dụng!"

"Đại ca." Trên mặt Lý đại nhân hiện ra vẻ động dung:

"Mười mấy năm qua, triều đình không ngừng náo động, thảo mãng tầng xuất, nhưng lại không có một người có thể xưng anh hào."

"Các huynh đệ đều đang chờ huynh!"

"Không vội." Kháng Kim Long lắc đầu:

"Các triều đại đổi thay, cũng không thoát được thời hạn ba trăm năm tuổi thọ, Đại Chu cũng nên như vậy, chỉ bất quá. . ."

Kháng Kim Long hơi ngừng lại, sau đó mới tiếp tục nói:

"Vào hơn trăm năm trước, Đại Chu vốn đã hiện ra thế thất bại, mấy chục năm nay triều đình đã lộ ra dấu hiệu không cầm cự được nữa, đã đến lúc sắp thay đổi triều đại rồi."

"Nhưng mà!"

"Hết lần này tới lần khác lại toát ra một cái Thái Ất tông vì nó kéo dài tính mạng, đáng tiếc lại chỉ là làm áo cưới cho người khác, chuyện tốt thì làm hết, nhưng lại không có được kết cục tốt, bên thắng thì lại hạ được ngoan thủ."

"Thái Ất tông." Hai mắt Lý đại nhân co rụt lại, thấp giọng nói:

"Đại ca, Thái Ất tông được xưng là ma tông, tuyệt đối không thể khinh thường, huynh có nắm chắc hay không?"

"Ngô. . ." Kháng Kim Long híp mắt:

"Hơn ba mươi năm trước, ta cũng vừa mới sơ nhập giang hồ, thanh danh không hiện, chỉ là nghe nói uy danh của ma tông."

"Bất quá hiện giờ vẫn còn có tiền bối đang rất kiêng kị với chuyện này, ngay cả nhắc cũng không muốn nhắc."

"Nói thật."

"Cho dù là có vài vị cao thủ đẳng cấp Chân nhân liên thủ thì trong lòng ta cũng không nắm chắc lắm."

"A!" Sắc mặt Lý đại nhân tái nhợt:

"Đã như vậy, huynh cứ từ chối chuyện này đi."

"Không!" Kháng Kim Long nhướng mày một cái, khẽ vung tay lên:

"Kháng mỗ chung quy là võ giả, đối thủ ngàn năm một thuở như vậy, há có thể bỏ qua?"

"Đại ca, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ." Lý đại nhân vội la lên:

"Huynh không phải chỉ có một người, đằng sau còn có rất nhiều huynh đệ, còn có mấy vạn cái miệng đang chờ ăn cơm."

"Ta biết." Kháng Kim Long cười nhạt, đứng lên đi tới đuôi thuyền, chắp tay trông về phía xa:

"Lần này, Kháng mỗ cũng không muốn phân sinh tử với người kia, triều đình muốn ngao cò tranh nhau, há có thể để nó được như ý?"

"Nếu như người kia không đủ thực lực, giết thì cũng thôi, nhưng nếu thật là hào kiệt, ta không ngại kết giao bằng hữu."

"Thả hổ về rừng, quấy loạn thiên hạ chính là lúc mà phong vân tế hội ngao du, cũng là lúc Thanh Long hội bay lên!"

Kháng Kim Long đứng thẳng khinh thường một phương, bá khí lộ ra ngoài, trong lúc nói chuyện rất có khí thế bao quát thiên hạ.

Uy thế này cũng làm cho Lý đại nhân thán phục:

"Nếu đại ca đã quyết định thì chắc là sẽ không sai."

. . .

"Hồ đồ!"

Phủ thành chủ.

Phủ chủ Doanh Tầm đập nát cái bàn trước người, vẻ mặt kinh sợ, nếp nhăn trên mặt gồ lên giống như những sợi gân xanh.

"Họ Từ biết cái gì?"

"Há có thể khinh thị người của Thái Ất tông, năm đó ma tông khởi thế chỉ có hai người mà thôi."

"Đại nhân." Tên văn sĩ vốn đi theo bên cạnh Trang Hận Ngọc đã xuất hiện ở chỗ này, thấy vậy bèn chắp tay:

"Có phải là Từ đại nhân không nguyện ý điều binh?"

"Không sai." Doanh Tầm gật đầu:

"May mà họ Từ cũng không phải khốn nạn như vậy, nói là sẽ đi tìm hai lão già ra tay giúp đỡ."

"Chỉ là Thanh Long hội kia. . ."

"Hừ!"

Doanh Tầm hừ lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh thường:

"Nuôi hổ gây họa!"

"Đại nhân." Văn sĩ thì lại là nhẹ nhàng thở ra, nói:

"Có Lục Liễu tiên tử trong thập đại tán nhân ra tay tương trợ, còn có tiền bối trong tông môn của tại hạ, lại thêm hai vị cao thủ và Kháng Kim Long của Thanh Long hội, chưa hẳn không thể cầm xuống đối thủ."

Những người này liên thủ liền có thể ngang qua Tề châu to lớn này, ngoài một số nơi đặc thù ra.

Chỉ là giết một người, cho dù người kia có là cao thủ đỉnh tiêm trong hàng ngũ Chân nhân, theo lý mà nói cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.

"Ngươi thì biết cái gì?" Doanh Tầm lạnh lùng liếc gã văn sĩ một cái:

"Năm đó, vì tiêu diệt ma tông, bệ hạ không tiếc liên luỵ cửu tộc, thà giết lầm một ngàn cũng không muốn bỏ qua một người."

"Toàn bộ triều đình cũng vì đó mà rung chuyển, bây giờ ngoại trừ hoàng cung ở kinh thành ra thì trong thiên hạ đã không có truyền thừa của ma tông!"

"Người này. . ."

"Là từ đâu mà tới?"

"Cái này. . ." Văn sĩ lộ vẻ chần chờ:

"Có lẽ là một con cá lọt lưới, dốc lòng khổ tu mấy chục năm, cho là mình học có sở thành nên mới xuất sơn gây sóng gió?"

"Chỉ hi vọng là vậy!" Doanh Tầm cười lạnh, sắc mặt lại trầm xuống:

"Nếu như không phải mà nói. . ."

Nói đến chỗ này, sắc mặt Doanh Tầm đột nhiên phát lạnh, trong lòng còn sinh ra một nỗi sợ hãi vô danh.

"Ai!"

Văn sĩ không biết trong lòng Phủ chủ đang nghĩ gì, chỉ đành than nhẹ một tiếng:

"Người đó đã chiếm cứ quận phủ, đáng tiếc tại hạ không đủ thực lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem chủ thượng thân hãm hiểm cảnh."

"Mà nay, chỉ nguyện mau chóng bắt được gã yêu nhân ma tông kia, hoàn thiên hạ thái bình, nhường chủ thượng không lo."

"Ngược lại là rất trung tâm." Doanh Tầm lộ vẻ khinh thường:

"Bất quá, hiện giờ gia chủ của người có còn sống hay không thì còn chưa biết."

Sắc mặt văn sĩ tối sầm.

. . .

Hiện giờ Trang Hận Ngọc không chỉ còn sống, hơn nữa còn sống rất thoải mái, thậm chí còn ước gì được canh giữ ở bên cạnh tên đại ma đầu Mạc Cầu này.

"Tiền bối quả thật cao minh, đôi câu vài lời đã giải thích được trắc trở trong nhiều năm tu hành của Trang mỗ."

"Bội phục! Bội phục!"

Chỉ mới trò chuyện một hồi thì nàng đã vô cùng bội phục kiến giải võ đạo của Mạc Cầu.

Nếu như đối phương không phải là đệ tử ma tông, sợ rằng nàng đã quỳ xuống đất dập đầu bái sư rồi.

"Chẳng qua chỉ là lớn hơn mấy tuổi, kiến thức nhiều hơn mà thôi, không tính là gì." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh nói:

"Ngược lại thì Lục Ngự Tâm Kinh gia truyền của Trang đại nhân lại dung võ đạo và thuật pháp lại làm một, mở ra lối riêng, thật là khiến cho người ta nhìn nhìn than thở."

So với bầu không khí khẩn trương, điều binh khiển tướng bất đồng bên châu phủ thì nơi nằm ở trung tâm của vòng xoáy là quận Linh này lại không vì có thêm một tu sĩ Thái Ất tông mà trở nên khác thường.

Bầu không khí trong phòng cũng không phải giương cung bạt kiếm, mà lại là một mảnh hài hòa.

Trang Hận Ngọc là chủ của một quận mà lại đang ngồi ngay ngắn ở hạ thủ, làm lễ vãn bối, chủ động châm trà đổ nước.

Tỷ đệ Điền thị và Trần Minh Hà đang ngồi ở phía đối diện.

"Không dám nhận." Trang Hận Ngọc lắc đầu:

"Khi còn ở tiền triều thì đúng là Trang gia đã hưng thịnh qua một khoảng thời gian, nhưng sau đó liền chập trùng lên xuống, sớm đã không bằng năm đó."

"Ngay cả Công pháp. . ."

"Cũng không viên mãn."

Nói xong liền than khẽ một tiếng, vẻ mặt cảm khái.

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Lục Ngự Tâm Kinh có chút tinh diệu, nhưng lại có phần quyết khiếu không hoàn chỉnh, quyển Công pháp này vốn không chỉ có năm tầng."

"Mà là tám tầng đúng không?"

"Đát. . ." Sắc mặt Trang Hận Ngọc cứng đờ, ngay cả bầu rượu trong tay rơi xuống đất mà cũng không phát hiện được:

"Tiền bối nói không sai, Lục Ngự Tâm Kinh vốn có tám tầng."

"Nhưng mà dựa vào lời kể của tộc trưởng thì Lục Ngự Tâm Kinh tầng thứ tám chỉ là phần thôi diễn của tiền nhân, không có người tu thành."

"Thật sao?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, chậm rãi gật đầu:

"Cũng rất bình thường."

"Tiền bối." Trang Hận Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, nói:

"Không biết tiền bối có thể phục hồi Lục Ngự Tâm Kinh lại như cũ được không?"

"Không phải Trang mỗ tham luyến võ nghệ, mà là môn công này chính là tâm huyết của Trang gia, truyền thừa mấy chục đời. . ."

"Hừ!" Điền Ỷ ngồi ở đối diện nghe vậy liền cười lạnh, cắt ngang lời của Trang Hận Ngọc:

"Dựa vào cái gì?"

"Công pháp của gia tộc các ngươi tàn phá không hoàn chỉnh thì dựa vào cái gì phải để tiền bối xuất thủ bù đắp? Tiền bối thiếu nợ ngươi sao?"

"Cái này. . ." Sắc mặt Trang Hận Ngọc cứng đờ, dừng một chút, cắn răng nói:

"Tiền bối, vãn bối có ba miếng Âm Hàn Ngọc, là tu hành chí bảo, có thể làm thù lao."

"A. . ." Khóe miệng Điền Ỷ hơi vểnh lên, tiếp tục châm chọc khiêu khích:

"Chỉ là ba miếng ngọc gì đó liền có thể đổi lấy Công pháp của gia tộc ngươi, ngươi là xem thường pháp môn của gia tộc mình, hay là cảm thấy tiền bối dễ nói chuyện?"

"Ngươi. . ." Ánh mắt Trang Hận Ngọc biến đổi, đang định nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nhịn xuống:

"Điền cô nương nói không sai, ba miếng Âm Hàn Ngọc đúng là không đủ, nhưng mà trong quận phủ còn có không ít Linh vật."

"Vãn bối nguyện ý dâng hết cho tiền bối, trong đó còn có không ít thứ là tích lũy mấy chục năm của quận Linh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận