Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 562. Cạm Bẫy

Chương 562. Cạm Bẫy


Người dịch: Whistle

"Mạc Cầu nổi danh về thuật luyện đan, nhưng không có người nào biết được y thuật của hắn ra sao." Bóng người tiếp tục mở miệng:

"Hiện giờ vẫn không có chứng cứ chứng minh Mạc Cầu chính là người đã giải độc cho Cơ Băng Yến."

"Chuyện này bị Cơ Trường Không giấu rất chặt chẽ, ngay cả người ở bên cạnh ông ta cũng đều không có ai biết. Nhưng phàm là người biết nguyên do thì đều thủ khẩu như bình, hiển nhiên là sợ chúng ta trả thù."

"Không phải hắn thì còn có thể là ai?" Thẩm Khê cười lạnh, giọng nói đột ngột trầm xuống:

"Cho dù không phải hắn thì ta cũng muốn hắn chết!"

"Rõ!" Bóng người cúi đầu:

"Tiểu nhân lập tức đi làm!"

. . .

"Phần phật. . . Phần phật. . ."

Tứ Dực Hoàng Thương vỗ cánh, kéo lấy một toa xe lấp lóe linh quang hạ xuống mặt đất.

Hàn Nghiệp vén rèm xe lên, chậm rãi đi xuống.

Cách đó không xa, một người đứng chắp tay, dường như đang trông về phía xa, lại dường như đang tự hỏi cái gì đó.

"Phương huynh." Hàn Nghiệp tiến lên một bước, chắp tay thi lễ:

"Huynh tìm ta có chuyện gì."

"Ừm." Phương huynh gật đầu, cúi đầu nhìn sang:

"Gần đây công việc kinh doanh trên đảo như thế nào?"

"Haizz!" Hàn Nghiệp nghe vậy bèn than nhẹ, nói:

"Phương huynh cũng biết rồi, khoảng thời gian trước Cơ đảo chủ đã thanh lý gian tế trong đảo mấy lần, giết người đầy đồng, người người đều cảm thấy bất an."

"Còn phong đảo cả tháng trời, phủ binh và tuần sát thì đi tới đi lui càn quét, ai cũng chẳng làm ăn được gì."

"Hiện giờ."

Hàn Nghiệp lắc đầu, nói:

"Mặc dù chuyện này đã qua, nhưng có không ít thương đội đều đang cố kỵ, sẽ không tiếp tục lên đảo nữa, việc kinh doanh cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng rất lớn."

Hàn Nghiệp cũng không rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho Cơ đảo chủ tức giận và làm to chuyện như vậy.

Đây là lần đầu tiên phong đảo trong vài chục năm gần đây.

Rất nhiều người đã bị giết, làm cho lòng người bàng hoàng, cho dù không có chuyện gì thì cũng sẽ sinh lòng e ngại.

"Như vậy à. . ." Dường như Phương huynh chỉ là thuận miệng hỏi một câu rồi nhẹ gật đầu nói:

"Mấy ngày trước, ta nhận được tin tức nói là cấp dưới đã lấy được một phần Âm Tuyết Cao Cực Phẩm, không phải Mạc đại sư đang cần thứ này sao?"

"Làm phiền Hàn huynh truyền lời cho Mạc đại sư, hẹn địa điểm để chúng ta gặp mặt nói chuyện giao dịch."

"Nha!" Hàn Nghiệp chau mày:

"Âm Tuyết Cao đã là khó được, Âm Tuyết Cao Cực phẩm thì càng là có thể ngộ nhưng không thể cầu, Phương huynh lại có thể lấy được?"

"Ngô. . ." Sắc mặt Phương huynh trầm xuống:

"Hàn huynh, lời này của huynh là có ý gì?"

"Xin Phương huynh chớ trách." Hàn Nghiệp thở dài, nói:

"Huynh cũng biết rồi đó, ta chỉ là một tên thương nhân buôn thảo dược, không có năng lực gì, cũng không muốn dính vào những chuyện phiền phức."

"Chúng ta làm ăn thì không có vấn đề."

"Chuyện khác. . ."

Hàn Nghiệp lắc đầu:

"Thật sự xin lỗi, Hàn mỗ không có gan lớn như vậy."

"Thật sao?" Phương huynh cười khẽ, bỗng nhiên vỗ nhẹ hai tay:

"Đáng tiếc, có một số việc không phải là ngươi có thể quyết định."

"Mang người ra đi!"

"Rõ!"

Bóng người ở nơi xa lắc lư, một người trẻ tuổi đang kéo người bị trói đi ra.

"Khôi nhi!"

"Cha, cứu con!"

Hàn Nghiệp rời khỏi đảo hoang, bỏ qua Linh chu, thân hóa thành một vệt lưu quang lao về hướng Đằng Tiên đảo với một tốc độ kinh người.

"Sư phụ!"

Không bao lâu sau.

Trên một hòn đảo tương đối nhẹ, có ba bóng người khống chế độn quang tiến lên nghênh đón, khom người thi lễ:

"Ngài đã về rồi."

"Ừm." Hàn Nghiệp gật đầu, sắc mặt âm trầm, thần sắc lãnh túc:

"Thu thập một chút rồi về tiên đảo."

"Hả?" Đại đệ tử nghe vậy liền sững sờ, nói:

"Nhưng mà chúng ta đã hẹn mấy nhà dược thương giao dịch ở chỗ này, nhìn thời gian thì chẳng mấy chốc nữa bọn hắn sẽ tới."

"Không cần!" Hàn Nghiệp nói bằng giọng không thể nghi ngờ:

"Lập tức trở lại, Đằng Tiên đảo cũng không thể ở được nữa, chúng ta về trước đất tránh một hồi. Đợi qua một khoảng thời gian ngắn rồi tính."

"Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Nhị đệ tử nhíu mày mở miệng:

"Mặc dù chuyện của một năm trước có ảnh hưởng tới việc kinh doanh của thảo đường, nhưng hiện giờ tình hình đã trở nên tốt hơn, chúng ta. . ."

"Không cần hỏi nhiều." Hàn Nghiệp khoát tay:

"Tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc rời đi!"

"Cái này. . ."

"Vâng."

Mặc dù có chút không hiểu và bất đắc dĩ, nhưng hai người cũng không dám nhiều lời, thấp giọng đồng ý rồi bay xuống dưới.

Đợi hai người này rời đi, tam đệ tử mới nhỏ giọng hỏi:

"Sư phụ, có phải là đã gặp phải chuyện phiền toái gì rồi không?"

"Ừm."

Trong những năm này, Hàn Nghiệp đã thu hơn mười tên đệ tử, trong đó người có thiên phú tối cao nhất, được ông ta tin cậy nhất chính là vị tam đệ tử ở trước mặt này.

Gần như được Hàn Nghiệp xem như con đẻ.

Ông ta chậm rãi gật đầu, sắc mặt càng thêm khó coi:

"Người của Hắc Thủy nhất mạch trong Thánh tông muốn động thủ với Mạc Cầu Mạc đại sư, chúng ta không thể dính vào."

"Tiên đảo, hắc thủy. . ."

"Chúng ta chỉ cần thành thành thật thật làm ăn, một khi nhúng tay vào chuyện này thì chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!"

Đừng nói là ông ta, cho dù là ông chủ ở sau lưng thảo đường cũng không hề có chút chống cự nào trước hai phe thế lực này.

"Mạc đại sư?" Ánh mắt tam đệ tử chớp động:

"Con nghe nói gần đây thiếu đảo chủ đã nhiều lần bái phỏng Mạc đại sư, có truyền văn nói rằng nàng đã bái sư."

"Người của Hắc Thủy lại dám động Mạc đại sư sao?"

Tam đệ tử lắc đầu, hiển nhiên là đã nghĩ được mức độ nghiêm trọng của sự việc này, bèn lập tức mở miệng nói:

"Vậy để con đi tìm Khôi đệ về đây."

"Không. . . Không cần."

Trong mắt Hàn Nghiệp lóe lên tia buồn bã, giọng nói có chút run rẩy:

"Không cần tìm nó."

"Tại sao?" Tam đệ tử sững sờ, đợi khi nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Nghiệp thì sắc mặt gã ta không khỏi thay đổi:

"Sư phụ, chẳng lẽ. . ."

"Không thể bởi vì nó mà lôi hết toàn bộ mọi người xuống nước được." Hàn Nghiệp nhắm mắt, kiềm nén nỗi bi thống nói:

"Tuy rằng ta chỉ có một đứa con trai là nó, nhưng nó cũng đã lưu lại huyết mạch, nhìn chung có kéo dài. . ."

"Phốc!"

Lời còn chưa dứt, Hàn Nghiệp chợt cảm thấy lòng ngực băng lãnh.

Ông ta mở mắt ra, run run rẩy rẩy cúi đầu, một con dao sắc nhọn từ sau lưng xuyên qua ngực.

Trên lưỡi dao có vết máu trượt xuống, sinh cơ dần dần lụi tàn.

"Ta đã nói trước rồi, ông ta sẽ không đáp ứng đâu." Tam đệ tử lắc đầu, vẻ tôn kính và nịnh nọt trên mặt đều đã hóa thành đạm mạc, nghiêng đầu nhìn về phía bóng người ở cách đó không xa đang từ từ bước tới:

"Phương tiền bối, gan của sư phụ ta quá nhỏ, chỉ cần bị dọa sợ, ông ta sẽ không ủy khúc cầu toàn, mà là bỏ trốn mất dạng."

"Vợ con. . ."

"Chỉ cần ông ta có thể giữ được tính mạng là được, há sẽ quan tâm đến những thứ này?"

"Đúng là vậy." Phương huynh nghe vậy liền gật đầu, nhìn về phía Hàn Nghiệp bằng ánh mắt mang theo vẻ tiếc nuối:

"Hàn huynh, ngươi ta tương giao mấy chục năm, ta vốn còn muốn cho ngươi một con đường sống, nhưng mà. . ."

"Quả nhiên."

"Không phải tất cả mọi người đều coi trọng hậu nhân giống như Cơ Trường Không vậy."

"Ngươi. . ." Hàn Nghiệp há miệng, máu tươi lập tức tràn vào cổ họng, giơ một bàn tay run rẩy lên:

"Các ngươi. . ."

"Sư phụ yên tâm." Tam đệ tử nhếch miệng cười, đã không còn dáng vẻ khúm núm khi xưa:

"Sau khi ngài đi, con sẽ tiếp tục tiếp nhận chuyện làm ăn trong thảo đường, sẽ đối xử với sư mẫu giống như đối với ngài."

"Hắc hắc. . ."

"Yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không bạc đãi sư mẫu."

"Ngươi. . ."

"Phốc!"

Hàn Nghiệp đang muốn gầm thét, nhưng bóng tối vô tận đã ập đến.

Khóe mắt liếc qua, cảnh tượng sau cùng chính là vị Phương huynh kia phóng Phi kiếm đánh xuống phía dưới.

Lần lượt có người ngã xuống.

. . .

Vô thượng thậm thâm: Pháp nhiệm mầu

Trăm ngàn muôn kiếp khó tìm cầu

Con nay thấy nghe được thọ trì

Nguyện hiểu chân nghĩa, Phật ý sâu.

Trong động phủ.

Mạc Cầu chắp tay trước ngực, miệng tụng phật hiệu, đôi mắt giống như đang híp mà không phải híp, quanh thân có Phật quang quanh quẩn.

Địa Ngục Đồ chậm rãi mở ra, một cái bóng mờ khó mà miêu tả lặng lẽ xuất hiện ở sau lưng hắn.

Giống như Địa Tạng Vương Bồ Tát!

Nhưng lại khác với tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát thường gặp trong phật miếu.

Tôn Địa Tạng Bồ Tát này không cầm kim tích, thiền trượng, bảo châu, mà là cầm một thanh trường đao.

Bóng mờ không nhúc nhích, nhưng lại xuất hiện một ý vị thương xót thương sinh, còn uẩn thiền ý huyền diệu.

Nhân quả!

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.

Có nhân ắt có quả.

Có quả ắt có nhân.

Nhân ở trước quả, đây là lẽ thường.

Nhưng môn Địa Tàng Bản Nguyện Đao này dường như đã vi phạm lẽ thường, đao xuất liền chặt đứt nhân quả.

Đao xuất.

Có quả, mới có nhân.

"Đại bi đại nguyện, đại thánh đại từ, bản tôn Địa Tạng Vương Bồ Tát Ma Ha Tát." Không biết từ lúc nào, Trọng Minh Hỏa Mãng xuất hiện ở nơi tĩnh tu của Mạc Cầu, hai mắt trợn tròn, không thể tưởng tượng nổi nhìn sang:

"Địa Tàng Bản Nguyện Đao đại thành!"

"Cái này. . ."

"Làm sao có thể?"

Nó lấy được Địa Tàng Bản Nguyện Đao hơn năm trăm năm, ngày ngày trầm tư suy nghĩ, nhưng cũng chỉ mới nhập môn.

Mà Mạc Cầu. . .

Không đến hai năm!

Liền xem như là lão chủ nhân, tu tới Tự Sinh Thiền Ý chi cảnh cũng phải tiêu tốn sáu trăm năm.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vô luận có thế nào nó cũng sẽ không tin.

Địa tàng, Địa ngục, Bồ Tát. . .

Chẳng lẽ người này thật sự là Địa Tạng Vương chuyển thế hay sao? Trời sinh đã thích hợp với môn Thần thông này à?

Cho dù không phải.

Hiện giờ thì người này cũng đã có duyên với cửa phật!

Nghĩ nghĩ, vẻ chống đối trong mắt nó cũng bắt đầu chậm rãi tiêu tán, trên mặt lộ vẻ kính cẩn.

"Lão chủ nhân từng nói, Phật môn tàng ô nạp cấu, đã không còn như lúc đầu, nghe nói sau thiên địa đại kiếp sẽ có Phật Đà chuyển thế, vả lại còn không ở tại Phật môn, mà là trên thế tục, tại thế gian."

"Hả?"

Mạc Cầu mở mắt ra, không để ý đến biểu lộ cổ quái của Trọng Minh Hỏa Mãng, vung tay áo mở cửa động phủ ra, truyền âm với người tới đang đứng ở phía ngoài:

"Vào đi!"

Sau đó mới nhìn về phía Trọng Minh Hỏa Mãng:

"Khôi phục không tệ, qua hai ngày nữa lại rút thêm một chút Tinh huyết."

Chỉ có mười năm thời gian, đương nhiên là hắn sẽ không thương tiếc, có thời gian liền thu thập nhiều một chút tinh huyết.

"A!"

Sắc mặt của Trọng Minh Hỏa Mãng lập tức cứng đờ, vẻ kính sợ vừa mới dâng lên trong lòng đã lập tức tan thành mây khói.

Tên ác ma đội lốt người này chắc chắn không thể nào có quan hệ với Địa Tạng Vương Bồ Tát được, nhìn cảnh tượng Địa ngục sinh động như thật kia kìa, ma đầu chuyển thế còn tạm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận