Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 496. Trên Đường Gặp

Chương 496. Trên Đường Gặp


Người dịch: Whistle

"Làm sao bây giờ?" Điền Kính Nhất cũng không thèm quan tâm đến Trương quản sự, y vội la lên:

"Bây giờ nên làm thế nào?"

"Chúng ta chỉ tới đây làm ăn, tại sao lại trêu chọc phải một vị Chân nhân, gã yêu nhân kia cũng không phải là do chúng ta giết. . ."

"Hay là chúng ta tới đó nói rõ mọi chuyện đi?"

"Chậm rồi." Ánh mắt Điền Ỷ ngốc trệ, chậm rãi lắc đầu:

"Bây giờ có nói cái gì thì cũng đã chậm."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Đi tìm Quận trưởng đại nhân!"

"Đúng!"

Điền Ỷ đột nhiên ngẩng đầu, nói:

"Chuyện này chính là do Quận trưởng đại nhân an bài, chúng ta đi tìm Quận trưởng đại nhân nương nhờ một chút."

"Mạc đại phu. . ."

Nàng nghiêng đầu, nhìn về phía Mạc Cầu.

"Ta thì khỏi đi." Mạc Cầu cười nhạt:

"Mấy ngày nay ta muốn đi xa một chút, đoán chừng phải qua một khoảng thời gian ngắn mới có thể trở về, cho nên sẽ không đồng hành với các vị."

"A!"

"Ngươi. . ."

Sắc mặt ba người đều thay đổi, mặc dù không nói thêm cái gì, nhưng biểu lộ đã trở nên lạnh lùng hơn.

Bọn hắn nghĩ rằng Mạc Cầu cũng giống như Trương quản sự, thấy tình thế không ổn liền muốn chạy trốn.

Chẳng qua đối phương vốn không có giao tình gì với bọn họ, không có đạo lý kêu Mạc Cầu lấy thân ra mạo hiểm.

"Cũng tốt." Điền Ỷ hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu:

"Mạc đại phu rời đi trước cũng tốt, đợi khi chuyện này kết thúc lại. . . Tới không muộn."

Lời tuy nói vậy.

Nhưng mà nàng nghĩ đối phương sẽ không trở về.

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, cất bước đi ra ngoài viện:

"Cáo từ."

"Mặt khác. . ."

"Cẩn thận một chút."

Hắn nhắc nhở một câu rồi thản nhiên cất bước rời đi.

Theo Mạc Cầu thì việc đi tìm Quận trưởng để tìm kiếm phù hộ căn bản không phải là thiện pháp.

Từ vừa mới bắt đầu, Quận trưởng đã yêu cầu tỷ đệ Điền gia tru sát yêu nhân, sợ sẽ là đang tìm hình nhân thế mạng.

Sau đó lại ra sức tuyên dương, nhìn như ca ngợi, nhưng kì thực là đang muốn rũ sạch quan hệ.

Chung quy thì tỷ đệ Điền thị vẫn còn quá non.

Mặc dù niên kỷ của Minh hộ vệ cũng không nhỏ, nhưng vẫn luôn ở trong đình viện của gia tộc giàu có, cho nên cũng thiếu kinh nghiệm.

Một vài tiểu bối ngây thơ vô tri tùy tiện xâm nhập thế đạo phức tạp này, không phải bị nghiền nát thì chính là trở nên khéo đưa đẩy.

Nếu như có thể thủ vững bản tâm thì mới là hiếm thấy.

Bất quá.

Chuyện này không có quan hệ gì với hắn.

Âm Sơn Quân!

Mạc Cầu ngẩng đầu, mắt hiện linh quang.

Hắn đang cảm thấy rất hứng thú với thập đại tán nhân và Âm Sơn Lục trong tay Âm Sơn Quân.

Chuyện mình gây ra thì cũng không nên để cho mấy tên tiểu bối này phải chịu trách nhiệm.

Nghĩ vậy, thừa dịp bóng đêm, Mạc Cầu chậm rãi đi ra quận thành, lần theo khí tức mà con Hàn Nha kia lưu lại trước đó không lâu.

. . .

"Bạch!"

Trên bầu trời có mấy vệt lưu quang bay lượn, nhảy lên hơn trăm trượng.

Dù cho không bằng ngự phong, xuất nhập thanh minh, nhưng cũng được tính là đạp phong nhi hành, ba vân nhi khởi. Rất hiển nhiên, bọn hắn không phải là cao thủ võ đạo đỉnh tiêm thì cũng là nhân vật xuất sắc trong hàng ngũ Pháp sư.

Có mấy bóng người lần lượt rơi vào trong rừng rậm.

Trong đó, một vị nam tử áo trắng cầm la bàn trong tay, tay nắm ấn quyết, trong miệng niệm chú, thỉnh thoảng di chuyển bộ pháp.

Không bao lâu sau.

"Tìm được rồi!"

"Huyện Âm Sơn chính là phủ đệ của Âm Sơn Quân Tô Hồ, có thể di chuyển tùy ý, lần này lại xuất hiện ở gần huyện mà ta trông giữ."

"Tốt!" Một nữ hiệp áo đỏ vỗ nhẹ trường kiếm sau lưng, khí khái hào hùng, trên mặt tràn đầy sát cơ:

"Lần này, Âm Sơn Quân cấu kết với La Giáo họa loạn một phương, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, chúng ta muốn thay trời hành đạo."

"Không vội." Nam tử áo trắng thu hồi la bàn, nói:

"Âm Sơn Quân chính là Chân nhân đắc đạo, còn ở trong huyện Âm Sơn này những mấy chục năm, chúng ta tùy tiện xuất thủ thì chẳng khác nào lang vào miệng cọp."

"Chờ Vân Sơn Nhị Lão tới rồi tính tiếp, có hai vị tiền bối tọa trấn mới có thể vạn vô nhất thất."

"Mặc dù huyện Âm Sơn có thể di động, nhưng mỗi lần di chuyển đều cần phải tiêu hao rất nhiều tinh lực, liền cho dù là Âm Sơn Quân thì cũng sẽ không di chuyển thường xuyên, chờ một chút cũng không sao."

Nữ tử áo đỏ nhăn mày lại, đang muốn mở miệng, nhưng thấy mấy vị đồng bạn khác đều gật đầu phụ họa, nàng bèn trầm trầm nói:

"Vậy thì chờ một chút."

Mặt trời lặn về hướng tây, sắc trời đã tối.

Trên quan đạo.

Người đi đường dần dần thưa thớt.

Hai cha con bày quán trà cũng được rảnh rỗi ngồi xuống gò đất bên ngoài đón gió hóng mát nghỉ ngơi.

Gió đêm thổi tới vừa có thể tiêu trừ cảm giác nóng nực, vừa có thể thổi bay mùi mồ hôi trên người, để không làm ảnh hưởng đến khách nhân.

"Chủ quán!"

Tiếng gào to vang lên:

"Lên vài ấm trà lạnh, có cái gì ăn thì cũng mang hết lên đi, nhanh lên, lát nữa bọn ta còn phải đi đường."

"Đến ngay!" Người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, nghỉ ngơi một chút liền đã khôi phục, vội vàng đáp lại rồi đứng dậy làm việc.

Người khách mới tới là một vị công tử trẻ tuổi, bên người còn có mấy người ăn mặc giống như sơn dân đi theo.

Đội ngũ này thật là kì lạ.

Chủ quán trẻ tuổi nghĩ vậy, nhưng lại không muốn hỏi nhiều, vội vã mang trà nước, thức ăn lên bàn.

"Các vị!"

Vị công tử kia đang muốn cầm đũa lên thì lại nhìn về phía bốn vị khách ở bên cạnh, bèn mở miệng mời:

"Gặp nhau chính là hữu duyên, không bằng ăn chung đi?"

Bốn người nghe tiếng liền quay đầu, một vị nữ tử áo đỏ trong đó không nhịn được cười nói:

"Tiểu ca, chút đồ ăn thức uống trước mặt vẫn là để cho người bên cạnh ngươi ăn cho lại sức đi!"

"Cái này. . ." Trên mặt của vị công tử này hiện ra vẻ xấu hổ, gãi đầu một cái, nói:

"Là Thẩm mỗ thất lễ, chẳng qua các vị đều có khí chất bất phàm, tại hạ chỉ muốn kết giao bằng hữu."

Bốn người ở đối diện đều là nam tử tuấn lãng xuất chúng, nữ tử tư thế hiên ngang, khí chất không giống bình thường.

Vị công tử này là người thích giao tiếp với các hào kiệt, lần này nhìn thấy thì đương nhiên sẽ chủ động mở miệng chào hỏi.

"Vị tiểu ca này thật là biết ăn nói." Một vị nữ tử áo xanh ngồi bên cạnh nữ tử áo đỏ cầm một viên đậu tằm ném vào miệng trong rồi cười nói:

"Nếu như đổi lại là lúc khác thì cũng được, nhưng mà hôm nay thì thật là không khéo, chúng tôi không có tâm tình, cũng không có thời gian."

"Không sao!" Công tử kia đứng dậy chắp tay thi lễ, nghiêm mặt nói:

"Tại hạ Thẩm Thu ở quận Linh, gia phụ chính là công tào* ở quận thành, không biết bốn vị hào kiệt xưng hô như thế nào?" (Một chức quan phụ trách về nhân sự.)

"Thì ra là hậu nhân của công tào." Nữ tử áo xanh vỗ nhẹ hai tay, giống như cười mà không phải cười nhìn đối phương:

"Ngược lại là thất lễ."

"Không dám, không dám." Thẩm Thu vội vã lắc đầu:

"Chưa thỉnh giáo?"

"Bọn ta đến từ Tuyết sơn, danh hào thì có nói ngươi cũng không biết, ngươi chỉ cần nhớ kỹ tên của đại tỷ bọn ta là được." Nữ tử áo xanh chỉ về phía nữ tử áo rồi nói:

"Tên của đại tỷ là Hàn Giang Cô Kiếm Từ Vân Phượng, sớm muộn cũng sẽ có ngày ngươi sẽ được nghe thấy."

"Hàn Giang Cô Kiếm Từ Vân Phượng." Thẩm Thu thì thào trong miệng, hai mắt dần dần tỏa sáng:

"Thì ra các vị là kiếm hiệp đến từ Tuyết sơn, không biết ba vị còn lại xưng hô như thế nào?"

"Thực không dám giấu giếm."

Công tử than nhẹ một tiếng, nói:

"Trước đây Thẩm mỗ đã từng nghĩ tới việc bái sư học nghệ, luyện thành một thân võ nghệ, thuật pháp, đi trảm yêu trừ ma."

"Hôm nay có thể nhận thức được bốn vị, thật sự là may mắn!"

"Dễ nói, dễ nói." Từ Vân Phượng thấy đối phương đã khách khí như vậy nên cũng không tốt bày bộ dạng cao nhân nữa, đành chỉ một ngón tay và nói:

"Nhị đệ Bạch Y Kiếm Khách Hạ Hầu Nhân, tam muội Bạch Linh Kiếm Mã Đình Đình, tứ đệ Tiểu Kiếm Ma Bạch Lương."

Lập tức hỏi:

"Thẩm công tử, huynh là con trai của công tào, thân phận cao quý, tại sao lại có bộ dạng phong trần mệt mỏi như vậy?"

"Nói ra rất dài dòng." Thẩm Thu chắp tay thi lễ với bốn người trước rồi mới nói:

"Cách đây không lâu gia phụ đã nhiễm tật, tìm danh y hỏi thăm, danh y nói cần Hàn Đình Thảo ba mươi năm làm dược dẫn."

"Nghe nói ở gần đây có loại thảo này, cho nên tại hạ liền dẫn người đến đây để tìm kiếm Linh dược cứu mạng."

Đang lúc nói chuyện.

Lại có một người đi đường bước vào quán trà, lấy cái đấu lạp trên đầu xuống rồi ngồi ở chỗ bên cạnh.

"Chủ quán, một bát trà nước, làm phiền."

Nói xong liền thả hai viên đồng tiền lên bàn.

Mấy người vô thức nhìn lại, người tới có vóc dáng gầy gò, tóc mai màu trắng, tướng mạo thường thường không có gì lạ.

Người mặc áo dài bằng vải thô, tóc dài bị quấn bởi một một cây gậy gỗ không biết nhặt được ở nơi nào.

Nhìn cách ăn mặc thì giống như một vị lão nho sinh.

"Thì ra là vậy." Nhị muội Bạch Linh Kiếm Mã Đình Đình thu tầm mắt lại, nhìn về phía Thẩm Thu với ánh mắt tán thưởng:

"Thẩm công tử là con trai công tào, thân phận cao quý, lại còn có thể lấy thân mạo hiểm, tới địa phương như thế này để tìm kiếm Linh dược."

"Hiếu tâm như vậy thật là làm cho người ta bội phục!"

Bốn người liên tục gật đầu, mặc dù bốn người này có tu vi bất phàm, nhưng đều có tính cách hào hiệp.

Đặc biệt xem trọng loại người trọng nghĩa trung hiếu.

Cũng không lấy tu vi cao thấp để phân chia.

Nếu không phải như thế thì các nàng cũng sẽ không ra tay với một vị Chân nhân.

"Chưa nói tới." Thẩm Thu khoát tay:

"Thân là người làm con, đương nhiên là phải tận hiếu đạo."

"Hai chữ hiếu đạo vô cùng đơn giản, nhưng lại có mấy người trên thế gian có thể làm được?" Trong mắt của Từ Vân Phượng mang theo vẻ thưởng thức nói:

"Thẩm công tử đã tìm được loại Linh dược kia chưa?"

"May mắn là hôm nay vừa mới lấy được." Trên mặt Thẩm Thu hiện ra vẻ tươi vui, nói:

"Tại hạ đang muốn trở về quận thành, trên đường có thể nhận biết bốn vị thì càng là có phúc duyên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận