Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 472. Truy Sát

Chương 472. Truy Sát


Người dịch: Whistle

"Ai?"

"Cẩn thận!"

"Vu đạo hữu!"

Tiếng rống đồng thời vang lên, kèm theo đó là một bóng người bay lên, một đạo lôi đình kiếm quang lao tới nhanh như điện chớp.

Hai mắt Tần Khuyết co rụt lại, lập tức rống to:

"Hòa thượng cẩn thận!"

Trong ba người thì tu vi của hòa thượng là thấp nhất, mà đạo kiếm quang kia cũng lao thẳng đến chỗ của người yếu nhất.

"Ma mễ ma mễ hống!"

Hòa thượng chắp tay trước ngực, giũ ra phật châu trên cổ, trong miệng phát ra chân ngôn pháp chú:

"Định!"

Phật quang phổ chiếu.

Phật quang như hòa mang theo cỗ vẻ không sợ, kiên định lập tức bao phủ kiếm quang, giống như đã triệt để giam cầm một phương thiên địa vậy.

Mười tám viên phật châu xoay tròn giữa không trung, trên mỗi viên đều có một bức điêu khắc Phật Đà.

Thiên Đàn La Hán Châu.

Phật châu này là tác phẩm của cao tăng Phật môn, trải qua hơn ngàn năm phật ý hun đúc, đã sinh ra linh tính.

Mặc dù bất thiện đấu pháp, nhưng lại là chí bảo hộ thể.

Phật quang chiếu rọi, định trụ kiếm quang, nhưng lại có một bộ phận lao tới sau lưng của hòa thượng.

"Không được!"

Hòa thượng kinh hãi, thân thể đang nhanh chóng lùi lại bỗng nhiên đứng im, đạp một chân xuống đất, toàn bộ cơ thể liền nghịch thế vọt tới trước.

"Muộn!"

Một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng hòa thượng, y bỗng nhiên cảm thấy ngực mình mát lạnh, cán đầu của một cây trường phiên đã xuyên qua nhục thân.

Trường phiên run run, kỳ phiên mở ra.

"XÌ... Lạp. . ."

Nhục thân to lớn lập tức bị chấn thành thịt nát, Tinh huyết và hồn phách ở bên trong đều bị trường phiên thôn phệ.

"Hòa thượng!"

"Mập mạp!"

Tiếng rống chấn thiên.

Huynh đệ tương giao hơn trăm năm, tình nghĩa thâm hậu, nói là vượt qua tay chân cũng không quá chút nào.

Lúc này nhìn thấy huynh đệ của mình bị người ta tàn sát thì không khỏi vừa buồn vừa giận.

"Chết!"

Tần Khuyết gầm nhẹ, thân hình xoay tròn, ba thanh Phi kiếm xuất hiện, xếp theo hình tam giác rồi lao về phía người tới.

Ba thanh phi kiếm có màu sắc khác nhau, kiếm quyết cũng có sự khác biệt.

Thiên Cơ, Thiên Quyền, Thiên Hành. . . , Bắc Đẩu Thất Kiếm, Tần Khuyết lại nắm giữ ba môn.

Kiếm thức tương dung, chỉ trong nháy mắt thiên địa lờ mờ không ánh sáng, túc sát chi ý bao trùm phạm vi vài dặm.

Dường như bão cát đầy trời cũng bị kiếm quang hấp dẫn, hội tụ giống như sóng triều, lao về phía bóng người kia.

Sắc mặt của nam tử cao gầy lãnh túc, cong tay búng ra, một cái đại ấn xoay tròn bay ra.

Đại ấn đón gió bành trướng, trong nháy mắt hóa thành kích thước bằng một đỉnh núi, lao tới phủ đầu của người kia.

Dưới đỉnh núi còn có huyền quang ám trầm, vạn vật bị nó chiếu vào liền lập tức dừng lại.

Tứ Phương Ấn!

Nam tử cao gầy có tu vi Đạo cơ viên mãn, một thân Thần thông đều ở trên cái đại ấn này.

Cho dù là Bắc Đẩu Kiếm Quyết cũng phải lộ ra vẻ ảm đạm không ánh sáng dưới cái đại ấn này.

"Coong!"

Lôi đình kiếm quang nhảy nhót.

Kiếm quang chia ra làm sáu, kiếm thức tương dung, cơ hồ ngăn cách thiên địa ra làm hai.

Kiếm Quang Phân Hóa!

Khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng hai người Tần Khuyết lập tức cuồng loạn.

Mặc dù Kiếm Quang Phân Hóa rất hi hữu, nhưng cũng không hiếm thấy, nhưng chia ra làm sáu thì cũng quá khoa trương.

Nếu như chém giết trực diện thì chẳng phải giống như một người đang đối chiến với sáu người sao, vả lại sáu người này còn tâm ý tương thông?

Mặc dù không khoa trương đến mức như vậy, nhưng cũng rất kinh người.

"Đinh. . ."

"Bành!"

Bắc Đẩu tam kiếm vừa chạm vào liền bị bắn bay chỉ trong nháy mắt.

Huyền quang của đại ấn vừa phủ xuống cũng bị Lôi đình kiếm quang bám trụ, không thể tiến thêm bước nào.

Đôi mắt của hai Tần Khuyết co rụt lại.

Mặc dù Pháp khí của người tới lăng lệ dị thường, một kích diệt sát Vu đạo hữu, nhưng chỉ đơn thuần dựa vào kiếm quyết liền có thể ngạnh kháng hết thảy thế công, phần năng lực này thật là làm cho người ta giật mình.

Một kiếm phá vạn pháp, không ngoài như vậy.

"Các hạ là ai?"

Sắc mặt của nam tử cao gầy âm trầm, một tay bấm niệm pháp quyết, bóng người cũng vô thanh vô tức tiêu thất trong bão cát, chỉ có giọng nói truyền ra:

"Tại sao là động thủ với bọn ta?"

Tần Khuyết triệu hồi Phi kiếm, run tay tế ra một tờ linh phù, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận nhìn thẳng người tới.

Đối phương khoác một cái hắc bào ở bên ngoài, thân hình ẩn vào trong hắc ám, không chỉ tướng mạo, mà ngay cả khí tức cũng không biện ra.

"A. . ." Giọng nói đạm mạc lại vang lên:

"Bây giờ mới hỏi chuyện này, sợ là đã chậm."

"Không sai!" Giọng nói của nam tử cao gầy lại truyền đến:

"Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, xin mời các hạ lên đường, để cho huynh đệ của ta không cần phải tịch mịch."

Chưa nói xong thì bão cát đã lóe sáng.

Gió lốc mênh mông cuồng quyển một phương, trong nháy mắt, phạm vi vài dặm đều bị hoàng phong bao phủ.

Di Thiên Hoàng Phong!

Tần Khuyết nhấc một tay lên, miệng phun chân ngôn:

"Tật!"

"Đôm đốp. . ."

Một luồng điện quang chói mắt bỗng dưng thoáng hiện, điện quang chói lọi, ngay cả Di Thiên Hoàng Phong cũng không áp chế được.

Thái Ất Thần Lôi Chú!

"Oanh. . ."

Tiếng nổ thật to vang lên, một đạo kiếm quang kinh thiên xé rách hư không, chém vỡ lôi đình.

Uy lực mạnh mẽ của nó làm cho sắc mặt Tần Khuyết trắng bệch.

"Là do phi kiếm." Giọng nói của gã nam tử cao gầy lại vang lên, trong sự lạnh lẽo còn mang theo vài phần kiêng kị:

"Thanh phi kiếm kia có thể thôn phệ lôi đình, đệ cẩn thận chút, Thái Ất Thần Lôi Chú không có tác dụng gì với hắn."

"Không phải là Thái Ất Thần Lôi Chú vô dụng, mà là các hạ không đủ thực lực." Giọng nói băng lãnh lại vang lên:

"Hai vị vẫn là xuống dưới làm bạn với huynh đệ của mình đi!"

Chưa dứt lời.

Một luồng khói đen đã xông ra, va chạm với Di Thiên Hoàng Phong.

Còn có mấy cái bàn tay đen thùi từ bên trong nhô ra, bắt về phía Tần Khuyết và hư không của một nơi nào đó.

Diêm La Phiên!

Âm Ma Đại Cầm Nã!

Diêm La Phiên được làm từ chất liệu đặc biệt, không phải Pháp bảo nhưng lại giống Pháp bảo, ít nhất thì phẩm giai của nó đã vượt qua Pháp khí Cực phẩm.

Lúc này hiển lộ uy năng, dẫn động Âm Ma Đại Cầm Nã, có thể nhẹ nhàng bắt giữ tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ.

"Muốn chết!"

Nam tử cao gầy bị buộc phải hiện ra thân hình, trừng to hai mắt, một cái Bích Ngọc hồ lô xuất hiện ở sau lưng.

Miệng hồ lô mở ra, một lực hút kinh khủng liền khóa chặt khói đen trong tràng.

Mặc dù không đoạt được Diêm La phiên, nhưng cũng lâm vào giằng co.

Cùng lúc đó.

Các loại Linh quang từ trên người gã ta và Tần Khuyết bắn ra, giống như ong vỡ tổ đánh ra tứ phương.

"Oanh!"

"Đôm đốp. . ."

Vầng sáng nở rộ, tiếng nổ không dứt.

Dưới thế công đầy trời, tuy rằng lôi đình kiếm quang rất mạnh, nhưng cũng lộ ra vẻ hết cầm cự nổi.

Khi thấy sắp thành công rồi, trong lòng hai người cuồng hỉ, nhưng lại có một đạo kiếm quang âm lãnh xuất hiện.

Kiếm quang khẽ quấn, số Linh quang còn sót lại lập tức bị quét sạch sành sanh.

"Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm!"

Hai mắt Tần Khuyết co rụt lại, không nhịn được rống to một tiếng:

"Ngươi là Mạc Cầu!"

Trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc, còn có phần khó có thể tin, thực lực của Mạc Cầu đã kinh khủng như thế này rồi sao?

Vả lại. . .

Hắn dám một mình động thủ với đám người mình.

"Đoán đúng." Mạc Cầu cười lạnh:

"Đáng tiếc, không có thưởng!"

Chưa nói xong thì trong tràng đã xuất hiện những vụ nổ lớn.

Lôi Trạch Âm Hỏa Kiếm đã được tích súc rất lâu lập tức lật tung mặt đất, đánh về phía hai người ở đối diện.

Còn có chín đầu hỏa long gào thét bay ra, miệng phun liệt diễm, chặn đứng đại ấn ở phía trên.

"Coong!"

Kiếm quang run rẩy.

Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết khiến cho thần hồn và phi kiếm hòa làm một thể.

Trong phạm vi của Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm, lực lượng ngũ hành biến hóa, khí cơ chập trùng không chừng giữa thiên địa.

U lãnh, ấm áp, nóng bỏng, các loại cảm nhận nườm nượp ập tới.

Trong phạm vi cảm nhận của Thiên Lôi Kiếm, thiên địa khí cơ càng rõ ràng hơn, các loại Linh quang giống như đường cong quang phổ, tràn ngập lao ra.

Mặc dù Mạc Cầu đã tiến vào loại trạng thái này không chỉ một lần, nhưng lần nào hắn cũng đều cảmt hấy rung động không thôi.

Đây.

Chính là thời gian trong mắt Nguyên Thần sao?

Dường như tất cả huyền bí trong thiên địa đều hiển thị rõ trước mắt, mọi thứ đều trở nên kỳ diệu như vậy.

Cơn chấn động khi pháp thuật vừa được thi triển, vòng xoáy khi Linh khí hội tụ, vầng sáng khi phi kiếm du tẩu.

Ngũ thải ban lan, lộng lẫy.

Trong lòng Mạc Cầu hơi động.

Thiên Lôi Kiếm liền lao nhanh như điện thiểm, trong chớp mắt đã lướt qua phạm vi gần một dặm, tới gần nam tử cao gầy.

Kiếm quang như linh xà thổ tín, đột nhiên nở rộ.

Từng tầng Linh quang khí cơ liên tiếp bị Thiên Lôi Kiếm lột ra, sau cùng liền đột nhiên xuyên qua.

"Phốc!"

Một dải máu tươi bắn tung toé.

Nam tử cao gầy ngửa cổ ra sau, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, còn mang theo sự khó có thể tin.

Trong một sát na đó mình đã thi triển bảy môn Pháp thuật hộ thân, còn mang theo hai vật bảo mệnh tùy thân.

Nhưng mà. . .

Trước mặt luồng kiếm quang này, Pháp thuật vừa xuất hiện thì đã bị trảm phá.

Linh quang của vật bảo mệnh vừa chạm vào liền lập tức vỡ tan tành giống như pha lê vậy.

Dường như, mọi thứ của mình đều đã bị đối phương nhìn thấu.

Vì sao?

Nam tử cao gầy mang theo câu hỏi này chìm vào trong bóng tối vô biên vô tận.

"Bạch!"

Mạc Cầu cầm kiếm đứng đó, hô hấp không khỏi nhăn lại.

Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết đúng là rất tinh diệu, có thể khiến cho người ở cảnh giới thấp có thể cảm nhận được thị giác siêu phàm.

Bất quá.

Cũng tiêu hao cực kỳ nhiều Thần hồn.

Mạc Cầu quay người lại, nơi xa có một đạo hư ảnh liên tục lấp lóe, mỗi lần nhảy nhót liền đã thoát ra gần một dặm.

Tần Khuyết đã chạy trốn!

Hiển nhiên là trên người gã ta cũng có một vật tương tự như thủ đoạn của Thái Ất Kim Quang Phù, tốc độ bỏ chạy cực kỳ kinh người.

"A. . ."

Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, kiếm quang khẽ quấn, cuốn lên tất cả Pháp khí và Túi Trữ vật ở trên mặt đất rồi nhanh chóng đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận