Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 841. Kế Hoạch

Chương 841. Kế Hoạch


Người dịch: Whistle

"Tam bá." Sắc mặt Đế Khốc nghiêm lại, chắp tay mở miệng:

"Từ lúc còn nhỏ thì Đế Khốc đã nhiều làn mang ơn ngài, khi Thất Phi cung vừa thành lập, cũng may mắn nhờ có Tam bá chiếu cố, chuẩn bị từ trên xuống dưới."

"Nếu là Đế Khốc có thể kế thừa Lỗ vương chi vị, chắc chắn sẽ không dám quên Tam bá ân cần dạy bảo."

"Nếu làm trái lời ấy, trời tru đất diệt!"

Nói xong, y liền giơ một tay lên, vẻ mặt nghiêm túc.

"Ây!"

Lãng Chính Hầu vội vàng khoát tay:

"Cung chủ sao lại nói những lời như vậy, phẩm tính của cung chủ như thế thì ta cũng đã biết rồi, đương nhiên là sẽ tín nhiệm ngào. Lời mà ta vừa nói không có liên quan đến chuyện này."

Nói xong, lão ta liền nhìn về phía Bạch thúc và Mạc Cầu, nhất là Mạc Cầu, ánh mắt quan sát một hồi.

"Hai vị này, có thể tin được không?"

Bạch thúc là gia phó của Đế Khốc, lão ta cũng đã quen biết từ trước.

Nhưng Mạc Cầu. . .

Bởi vì đã che đậy khí tức và tướng mạo, nên lão ta không thể nhận ra vị này chính là Toàn Chân Đạo chủ.

"Tam bá yên tâm."

Đế Khốc nghe vậy liền nở nụ cười, nói:

"Hai vị này có thể để cho tại hạ phó thác tính mạng của mình, có chuyện cứ việc nói thẳng, bọn hắn tuyệt đối có thể tin được."

"Vậy là tốt rồi."

Lãng Chính Hầu gật đầu, thu liễm tinh thần rồi chậm rãi mở miệng:

"Cung chủ có chỗ không biết, sau khi các vị tiến vào Táng Long Thiên, Lỗ vương cảnh nội liền thiếu đi rất nhiều cao thủ, Chiêu vương liền thừa cơ xâm chiếm."

"Vốn cho rằng cuộc chiến này sẽ kéo dài vài ba năm."

"Ai mà ngờ. . ."

Lão ta than nhẹ một tiếng, nói:

"Chiêu vương tiến binh thần tốc, nhiều lần chém giết Quỷ Vương, Lỗ vương bất đắc dĩ đành mang theo bệnh thể đại chiến với Chiêu vương ở Bạch Mộc Quỷ Nguyên."

"Kết quả."

"Vương gia, vẫn lạc!"

"Cái gì?"

"Hả!"

Lời này vừa ra, không chỉ Đế Khốc biến sắc, ngay cả Bạch thúc cũng nhịn không phải kêu lên một tiếng sợ hãi.

"Làm sao có thể?"

Đế Khốc đột nhiên đứng lên:

"Ta có thể phát hiện được khí tức của phụ vương vẫn còn ở đó."

Lỗ vương là người chưởng khống sinh tử của toàn bộ hậu đại, nếu như ông ta bỏ mình, huyết mạch hậu bối sẽ có thể cảm nhận được.

Nhưng bây giờ Đế Khốc lại không cảm nhận được cảm giác vắng vẻ kia.

Nhưng mà. . .

Lãng Chính Hầu cũng không cần phải lừa mình.

"Cung chủ chớ hoảng sợ." Lãng Chính Hầu phất tay lăng không ấn xuống, nói:

"Quỷ vật biết được chuyện này rất ít, Vương phủ cũng không phát tang, nếu không thì chắc chắn sẽ dẫn tới đại loạn, Chiêu vương cũng sẽ thừa cơ xâm chiếm."

"Về phần chuyện cung chủ không cảm giác được là vì công hiệu của bí pháp."

"Vậy thì không sao." Mạc Cầu ở bên cạnh mở miệng nói:

"Cho dù là Lỗ vương bỏ mình, nhưng chỉ cần Thất Phi cung kế nhiệm Lỗ vương chi vị liền có thể ổn định bầy quỷ trong Vương cảnh, tề lực chống lại Chiêu Vương."

"Dù sao."

"Trước đó Lỗ vương cũng đã dùng Táng Long Thiên để làm khảo nghiệm, lần này Thất Phi cung đắc thắng, lẽ ra nên kế nhiệm, nhưng quỷ vật khác chắc chắn sẽ không có dị nghị gì."

"Nói thì nói như thế." Lãng Chính Hầu nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt hơi nghi hoặc, dường như lão ta không ngờ là hắn cũng nghĩ tới chuyện này.

Lão ta lập tức nói:

"Nhưng vào lúc vương gia bỏ mình thì lại giữ Vân Vương phi ở bên cạnh."

"Mà theo như tin tức mà ta nghe được, di lưu vào thời khác cuối cùng của vương gia là một bức thư do đích thân ngài viết, trong di thư nói là sẽ truyền vương vị lại cho con trai của Vân Vương phi Thừa Thiên hầu."

"Cái gì!"

Đế Khốc đột nhiên biến sắc.

Sắc mặt Mạc Cầu cũng trầm xuống.

"Hoang đường!"

Bạch thúc lạnh mặt gầm thét:

"Quỷ củ đã nói rõ là lấy Táng Long Thiên làm khảo nghiệm để chọn ra nhân tuyển đời tiếp theo của Lỗ vương, chuyện này há có thể nói đổi là đổi?"

"Huống hồ bức thư đó. . ."

"Ai có thể làm chứng là do đích thân vương gia viết?"

Hiển nhiên là Bạch thúc đang rất nóng giận, cho nên quên luôn cả chuyện tôn ti, ngay cả lời nói của Vương phi mà cũng dám mở miệng chất vấn.

Chẳng qua chuyện này cũng rất bình thường.

Một đám tử tôn xuất sắc nhất đều đã vào trong Táng Long Thiên, lúc này cho dù Lỗ vương có chết thì cũng sẽ không thay đổi quyết định.

Ai biết là người mà mình chọn có chết ở trong Táng Long Thiên hay không.

Dù có nhìn thế nào thì chuyện này đều không bình thường.

"Lời tuy như vậy." Lãng Chính Hầu vuốt râu, chậm rãi nói:

"Nhưng trên bức thư này có khí tức của vương gia, vả lại, Vân Vương phi lại chắc chắn đây là do vương gia viết, những người khác cũng không có biện pháp."

"Nếu như Thừa Thiên hầu đắc thắng ở Táng Long Thiên thì sẽ không có chuyện gì."

"Nếu không. . ."

Lão ta nhìn về phía Đế Khốc, trong ánh mắt mang theo thâm ý:

"Sợ là sẽ có phiền phức."

"Phiền phức?" Đế Khốc mặt lạnh khởi thân:

"Táng Long Thiên tử đấu do do chư vị thúc bá và các phương Quỷ Vương làm chứng, ta không tin chỉ dựa vào một người liền có thể thay đổi quy củ này."

"Tam bá!"

Đế Khốc nghiêm mặt chắp tay với Lãng Chính hầu, nói:

"Mong ngài chủ trì công đạo!"

"Cung chủ khách khí." Lãng Chính Hầu vội vàng đứng dậy, đưa tay đỡ lấy Đế Khốc, nói:

"Bổn hầu đương nhiên là sẽ làm việc theo quy củ, nhưng trong số Hầu gia và Quỷ Vương lại không thiếu người có quan hệ mật thiết với Vân Vương phi và Thừa Thiên hầu."

"Nếu như chuyện này làm lớn, ta sợ là Lỗ Vương cảnh nội sẽ không cầm cự được nữa!"

Ngoại hoạn sắp đến, Lỗ vương bỏ mình, nếu như lại thêm nội đấu, bất luận kết quả cuối cùng ai thắng ai thua thì đều chẳng có chỗ tốt gì với lão ta.

Đến lúc đó.

Sợ Lỗ vương cảnh có còn tồn tại hay không còn là hai chuyện.

Lúc này, Mạc Cầu chậm rãi mở miệng:

"Nếu như Thừa Thiên hầu không còn thì sẽ như thế nào?"

"Không tại?"

Bạch thúc và Đế Khốc sắc mặt khẽ động, Lãng Chính Hầu nghe vậy liền nhíu mày, dị sắc trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, sau đó liền không nhanh không chậm mở miệng:

"Nhưng mà, Hầu gia cũng không có chuyện gì."

"Hô. . ."

Đế Khốc hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

"Việc này can hệ trọng đại, nếu như Vương phi đã làm ra chuyện như vậy thì sợ là bây giờ đã tiếp Thừa Thiên hầu chạy tới Lỗ vương phủ rồi, chúng ta cần phải bắt được gã trước khi gã chạy tới đó."

"Nếu không sợ là sẽ mất đi tiên cơ."

Một khi Thừa Thiên hầu lấy bức thư mà Lỗ vương tự viết tuyên bố bản thân kế thừa vương vị, đến lúc đó, những người không biết chân tướng sẽ cho rằng Đế Khốc là hạng người không cam lòng nên cố ý quấy rối.

"Không sai."

Lãng Chính Hầu gật đầu:

"Cung chủ, theo bổn hầu về Vương phủ trước đi."

"Sau đó liền triệu tập chư hầu gia và Quỷ Vương cùng nhau nghị sự, trước tiên cứ lập ra danh phận Lỗ Vương trước đã, không thể bởi vì vương gia mà lầm đại sư."

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.

Xem ra vị hầu gia này cũng cảm thấy không cam lòng về những chuyện mà vị Vương phi kia đã làm, hoặc là lão ta vốn đã có quan hệ tốt với Thừa Thiên hầu, bây giờ thì đã triệt để đầu nhập vào Thất Phi cung.

"Tốt!"

Đế Khốc gật đầu:

"Chúng ta đi thôi!"

Thương nghị xong xuôi, ba quỷ một người lần lượt bay lên, hóa thành bốn vệt độn quang u lãnh lao về phía Lỗ Vương phủ.

Độn quang lưu ngân trong hư không.

Đột nhiên có một vệt u quang lấp lóe.

Mạc Cầu vừa mới rời đi lại đột nhiên hiện thân trên không trung, ánh mắt băng lãnh, thân hiện Linh quang, một luồng đao ý vô hình đang xoay tròn quanh người.

Nhìn thật kỹ, hắn lúc này có chút khác biệt.

Khí tức thông suốt, thuần túy, giống như không có thực thể, Âm phong thổi qua, nhục thân khẽ động, chỉ có thể nhìn thấy phần lưng.

Nguyên Anh!

Mạc Cầu xuất hiện ở giữa không trung rõ ràng là Nguyên Anh của hắn.

Nguyên Anh ly thể, đối tại tu sĩ sơ nhập Nguyên Anh mà nói thì chuyện này gần như không có khả năng, mà Mạc Cầu lại có thể làm được, thậm chí còn không có trở ngại gì.

"Coong!"

Không còn nhục thân, nhưng lại có Bách Tịch Đao.

Đao quang run rẩy, bao phủ toàn thân, Nguyên Thần Tâm Đao Quyết vận chuyển, một vệt đao mang lập tức vượt ngang chân trời, biến mất trong hư không u ám.

. . .

"Bạch!"

Thừa Thiên hầu, Tưởng Lục Tiên, Tần Thanh Dung đang khống chế Âm phong bay về phía Lỗ Vương phủ.

Mặc dù bọn hắn đã tổn thất không ít nhân thủ ở trong Táng Long Thiên, nhưng lại lấy được thứ nhất, cũng chẳng thu hoạch được gì nhiều, cho nên bọn hắn chẳng còn hứng thú để nói chuyện.

Nhất là Thừa Thiên hầu.

Gã ta và Đế Khốc đã có mâu thuẫn từ bé, bây giờ khi nhìn thấy Đế Khốc đã sắp được kế thừa vương vị của Lỗ vương, trong lòng càng cảm thấy biệt khuất hơn.

Đợi khi Đế Khốc trở thành Lỗ vương. . .

Chắc chắn sẽ lấy gã ta ra để lập uy, đến lúc đó nhất định là cửu tử nhất sinh.

Không!

Hẳn là thập tử vô sinh mới đúng.

"Hầu gia!"

Đột nhiên trước mặt xuất hiện một vệt độn quang lao tới, một con quỷ nhanh chóng tới gần:

"Hầu gia, ngài về rồi."

"Hòe Bá." Thừa Thiên hầu gật đầu ra hiệu với quỷ này rồi nói:

"Ngươi tới đón ta sao?"

"Hầu gia. . ." Hòe Bá là quỷ vật đã đi theo Vương phi mấy ngàn năm, cũng là cao thủ nhìn mặt mà nói chuyện, liếc mắt liền hiểu được mọi chuyện:

"Hầu gia không cần nản chí, cho dù ngài không thể đại hoạch thành công trong Táng Long Thiên thì chúng ta vẫn còn có phần thắng, Vương phi đã có kế hoạch từ trước rồi."

"Ngài không có việc gì là được."

"Đã có kế hoạch từ trước?" Ánh mắt Thừa Thiên hầu khẽ nhúc nhích, nghi ngờ hỏi:

"Dùng thu hoạch trong Táng Long Thiên để quyết định nhân tuyển của Lỗ vương chính là quy củ mà Lỗ vương cảnh lập ra từ vài vạn năm trước, chẳng lẽ mẫu hậu còn có biện pháp nào sao?"

"Thật ra ta cũng không ngại chuyện bản mình thất bại, chỉ là không cam lòng tên tiểu nhi Đế Khốc kia đắc thắng mà thôi, sau này tên tiểu nhi này chắc chắn sẽ trả thù mẹ con ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận