Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 526. Tri Kỷ

Chương 526. Tri Kỷ


Người dịch: Whistle

Trong thạch động.

Mạc Cầu khoanh chân đả tọa, hai mắt nhắm nghiền.

Ở trên người hắn có thêm vô số Phù văn, Phù văn móc nối với nhau giống như những sợi xiềng xích.

Xiềng xích đang không ngừng du tẩu giống như những con Linh xà đang phong kín toàn bộ Pháp lực.

Đây là Tỏa Hồn Bí Chú của Thiên Đạo tông.

Nghe nói, chú thuật này có thể vây nhốt hết thảy sinh linh vật sống trên thế gian, lực lượng phong cấm không hề kém gì Âm Bồ Đề La giáo.

Dù là với năng lực của Mạc Cầu thì cũng chỉ có thể ngạnh kháng Bí chú, không thể cởi bỏ ràng buộc trên người.

Cách đó không xa.

Tỷ đệ Tiết thị ngồi xổm trên mặt đất yên lặng gặm bánh gạo, thỉnh thoảng nhìn nhau, âm thầm nháy mắt.

'Bây giờ hắn ta đang không thể động đậy, tỷ, chúng ta nhân cơ hội này để chạy trốn đi?'

'Đừng có khinh thường hắn, muội đã quên hôm qua chúng ta đã làm gì rồi sao, lỡ như chọc giận hắn, chết cũng không biết chết như thế nào?'

'Vậy phải làm sao bây giờ?'

'Không được, tìm cơ hội khác đi.'

'Hay là chúng ta hạ độc?'

'Muội muốn chết sao!'

Tiết Thiên Thanh trừng muội muội của mình một chút.

"Đi!"

Một giọng nói vang lên bên tai làm cho hai nàng giật mình, không ngừng thu dọn đồ vật ở trên mặt đất.

Mạc Cầu chắp tay sau lưng bước ra ngoài động.

Trên lưng của nàng có thêm những bọc hành lý nặng nề, từng bước theo sau.

Đối với các nàng thì những vật nặng bình thường cũng chẳng tính là gì, nhưng có hai tảng đá lại nặng đến đáng sợ.

Hết lần này tới lần khác lại không thể vứt bỏ.

Cứ như vậy tiến lên được vài dặm thì phần lưng của Tiết Tử Chân đã bị trầy da, máu tươi thẩm thấu quần áo.

"Ma đầu!"

Khi đi tới một cây cầu đá, Tiết Tử Chân cũng không còn kiên trì được nữa, đột nhiên ngồi xuống rồi tức giận trừng mắt nhìn Mạc Cầu:

"Ngươi đừng tưởng làm vậy liền có thể khiến cho bọn ta khuất phục, ngươi đã giết chết cô mẫu, bọn ta nhất định sẽ báo thù!"

"Tiết tiên tử chết trong trận pháp của bản thân." Mạc Cầu lắc đầu:

"Không phải là ta giết nàng, vả lại các ngươi sở dĩ có thể sống sót cũng toàn nhờ ta ra tay cứu."

Hắn xoay người nhìn thẳng hai nàng, tiếng nói đạm mạc:

"Mà nay, các ngươi không chỉ không hồi báo mà còn có ý định trả thù, hành động như vậy thật là làm cho lòng người rét lạnh."

"Hừ!" Tiết Tử Chân hừ lạnh:

"Nếu như không phải ngươi thì cô mẫu sẽ không chết, nếu như không phải vì ngươi, bọn ta cũng sẽ không gặp nạn."

"Ăn nói bậy bạ!" Mạc Cầu nhíu mày:

"Phúc họa từ chiêu, chẳng trách người khác."

"Các ngươi đã đồng ý mang vác cho tay bảy ngày, hiện giờ mới chỉ qua ba ngày mà đã không chịu nổi rồi sao?"

"Không phải, không phải." Tiết Thiên Thanh vội vàng khoát tay:

"Tiền bối, chúng tôi có thể chịu được, có thể chịu được."

Nói xong liền vươn tay đỡ muội muội của mình lên, chia sẻ một chút đồ vật trên người nàng, cố gắng cõng theo cự thạch.

"Nhưng mà tại sao tiền bối nhất định phải mang theo tảng đá này vậy?"

"Thứ này không phải vật thường." Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, dường như hiện lên một tia vui sướng khó được, thậm chí có tâm tư mở miệng giải thích:

"Thiên hàng lôi vẫn, tương dung với Linh cơ trên mặt đất, tạo thành Linh thạch, chính là chí bảo Âm lôi đạo điện."

"Người của Thiên Đạo tông không biết vật này, chỉ dùng nó để vẽ phù giết địch, hầu như đại tài tiểu dụng."

Có vật này rồi, lại chọn một chỗ Linh địa, không chừng Thiên Lôi Kiếm có thể tăng lên một cái phẩm giai.

Trở thành Pháp bảo chân chính!

"Đi thôi!"

Mạc Cầu lắc đầu, cất bước tiến lên.

Khi đạp lên trên cầu đá, hắn cúi đầu nhìn con đường đá bị phủ đầy rêu xanh, nhẹ nhàng giẫm chân một cái.

"Phốc!"

Dưới cầu đá, có hai bóng người phun máu tươi rồi rơi xuống dòng nước bên dưới, thoáng cái đã bị cuốn đi mất.

Con ngươi của hai nàng co rụt lại, nhưng biểu lộ cũng không có biến hóa gì nhiều.

Chỉ trong ba ngày đi đường, các nàng đã thấy được rất nhiều muốn tập sát Mạc Cầu.

Hạ độc, tập kích, chú thuật, yếm thắng*. . . (ám chỉ dùng bùa chú để nguyền rủa hoặc cầu nguyện nhằm mục đích trấn áp và đánh bại người khác.)

Rất nhiều pháp môn làm cho người ta khó lòng phòng bị, mỗi lần đều xuất hiện ở những địa phương không thể tưởng tượng nỗi.

Có lúc một cành cây khô nằm trên mặt đất, một cọng cỏ dại ở bên cạnh cũng có thể bộc phát ra sát cơ lăng lệ.

Đổi thành bất kỳ người nào cũng không thể sống sót sau những vụ ám sát bất tận này.

Nhưng. . .

Khi ở trước mặt của gã ma đầu kia, bất luận là thủ đoạn gì cũng đều trở nên vô dụng!

Giơ tay nhấc chân liền có thể hóa giải.

Thứ còn lại chỉ là những bộ thi thể.

Giống như vừa rồi, hai người kia đã hóa thân thành núi đá, khí tức nội liễm, biến hóa duy diệu duy tiếu, nhưng cũng bị một cước đánh chết.

Thậm chí đều không thể khiến cho Mạc Cầu xem nhiều hai mắt.

Tên ma đầu này. . .

Hai nàng âm thầm kinh hãi, nhưng cũng không dám nhiều lời, tiếp tục cắn chặt hàm răng đi theo Mạc Cầu.

Chân núi có một vùng đồng bằng.

Một vài hành thương đang nghỉ chân ở chỗ này, có hai vợ chồng già đang bận rộn pha trà đổ nước.

Ba người bước ra khỏi đường núi, đợi khi nhìn thấy chòi hóng mát, cặp mắt của hai nàng liền sáng lên, muốn chạy tới.

Nhưng vừa mới cất bước liền ngừng lại, đồng thời nhìn về phía Mạc Cầu.

"Chủ quán."

Mạc Cầu mặt không đổi sắc cất bước đi tới, chọn một cái bàn không có người rồi ngồi xuống, mở miệng nói:

"Làm phiền lấy cho một ấm trà."

"Tới liền."

Bà lão mang trà nước lên, ân cần hỏi:

"Khách quan có muốn ăn uống gì khác không? Chỗ của chúng tôi còn có thịt muối và rau dại."

"Không cần." Mạc Cầu cười nhạt gật đầu:

"Chúng ta còn phải đi đường."

Nói xong liền nhìn về phía tỷ muội Tiết gia:

"Trả tiền."

"Tại sao bọn ta phải trả tiền?" Tiết Tử Chân phàn nàn một tiếng, nhưng cũng không dám nhiều lời, thành thành thật thật lấy ra một cái túi tiền.

Tính cách mạnh miệng này của nàng cũng làm cho Mạc Cầu có chút bất đắc dĩ, hắn chỉ lắc đầu rồi nâng chung trà lên.

Liếc mắt nhìn qua, uống một hơi cạn sạch.

"Mươi bảy loại độc trộn lẫn, lại có thể không bài xích nhau, ngược lại còn có thể tăng thêm độc tính."

"Trong số rất nhiều loại độc dược mà ta từng tiếp xúc thì nó có thể xếp trước ba."

Động tác của hai nàng cứng đờ, bát trà đã dâng tới tận miệng cũng ngừng lại, đôi môi khô nứt mấp máy một cái.

Trên mặt hiện lên vẻ đắng chát.

Lại tới?

Sau một khắc.

"Giết!"

"Ma đầu!"

"Cùng nhau động thủ!"

Hành thương, người đi đường, vợ chồng tiểu thương đều lộ ra vẻ mặt dữ tợn, vung đao lao tới chỗ Mạc Cầu.

Không bao lâu sau.

"Tiếp tục lên đường."

Mạc Cầu đặt bát trà trong tay xuống, đứng lên, thản nhiên bước ra khỏi chòi hóng mát giống như không có gì xảy ra.

Sau lưng hắn.

Thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn.

Tỷ muội Tiết thị cúi đầu nhìn xuống, không rên một tiếng, đi theo sau.

Mạc Cầu cũng không đi lên trên quan đạo, mà là rẽ sang một ngôi làng nhỏ.

"Trong ngôi làng này có một đứa trẻ sáu tuổi, các ngươi phải nghĩ biện pháp mang nó ra đây."

"Đứa trẻ sáu tuổi?" Tiết Thiên Thanh nhướng mày:

"Ma. . . Tiền bối, ngài tìm đứa trẻ này làm gì?"

"Vài ngày trước ta đã chiến đấu với một người, thực lực của người đó không tệ, trước khi người đó chết đã dùng một môn Công pháp để giao dịch, nhờ ta chăm sóc và nhận nó làm đệ tử." Mạc Cầu chậm rãi nói:

"Ngươi chỉ cần nói Thập Đại Hạn là người nhà của nó sẽ hiểu."

.........

"Ngài là bằng hữu của sư phụ con sao?"

Một cô bé mặc bộ quần áo rách rưới, mặt mũi tràn đầy vết bẩn, tướng mạo cũng không có gì lạ thường, chỉ có một đôi mắt sáng ngời có thần.

"Không." Mạc Cầu lắc đầu:

"Ta là cừu nhân của sư phụ ngươi, nàng chết trong tay ta."

"Cừu nhân?" Tiểu nữ hài chỉ mới sáu tuổi, đối với chuyện đời vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, nhưng cũng biết cừu nhân là có ý gì, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi:

"Ngài muốn giết con sao?"

"Không." Mạc Cầu lại lắc đầu:

"Ta được sư phụ ngươi nhờ vả đến đây dạy ngươi tu hành."

"Tại sao?" Trên mặt của cô bé lộ vẻ không hiểu:

"Không phải ngài là cừu nhân của sư phụ con sao?"

"Ngươi còn nhỏ, có một số việc không rõ cũng rất bình thường." Mạc Cầu vuốt vuốt đầu của cô bé rồi nói:

"Giữa người và người, có lúc rất phức tạp, cừu nhân cũng có khả năng trở thành bằng hữu."

"Nhưng mà ngài đã giết sư phụ!"

"Giết nàng thì không thể là bạn tri kỉ sao."

". . ."

Cô bé trừng mắt nhìn, dường như muốn nói lời thô tục, nhưng mà cuối cùng vẫn không mở miệng.

"Phốc xích!"

Mà Tiết Tử Chân thì lại không nhịn được cười thành tiếng, đợi khi bị Mạc Cầu quay sang nhìn chằm chằm thì nàng mới ngưng cười.

"Đi thôi!" Mạc Cầu lắc đầu.

"Ngài muốn dạy con Thập Đại Hạn sao?" Cô bé chạy chậm đi theo Mạc Cầu, mở miệng hỏi.

"Không." Mạc Cầu nói:

"Ngược lại, trước khi sư phụ ngươi chết đã từng căn dặn là không cho ngươi tu luyện Thập Đại Hạn."

"Nha!" Cô bé cũng không hoài nghi:

"Vậy ngài dạy con cái gì?"

"Dạy Công pháp tốt hơn nó." Mạc Cầu mở miệng:

"Sợ là ở trong thế giới này sẽ không có môn công pháp nào mạnh và thích hợp với ngươi hơn nó."

Trên mặt của cô bé hiện ra vẻ mờ mịt, không hiểu được lời này của Mạc Cầu là có ý gì, nhưng tỷ muội Tiết gia thì lại biết.

Các nàng đã tận mắt chứng kiến sự cường đại của Mạc Cầu.

Trong vòng vây của rất nhiều Chân nhân, trận pháp tầng tầng lớp lớp, cho dù là ở trong tình huống núi nghiêng đất lỡ cũng có thể một mình chống cự.

Hơn nữa còn chiến thắng!

Mặc dù tên ma đầu này làm cho người ta e ngại, nhưng Công pháp của người này thực sự có thể vô địch thiên hạ!

Nếu như thật sự có thể nhận được truyền thừa của hắn. . .

Nghĩ đến đây, hai nàng liền nhìn về phía cô bé kia, trong mắt đã có thêm vài phần cuồng nhiệt và ghen ghét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận