Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 554. Thẩm Khê

Chương 554. Thẩm Khê


Người dịch: Whistle

"Rống!"

Trong biển lửa, cự long gào thét, chín con thần long sinh động như thật từ bên trong thò đầu ra, miệng lớn há mở, cách xa hơn mười dặm, phun ra một cột sáng hỏa diễm về phía Tề Nguyên Hóa.

"Oanh!"

Cửu cây cột sáng xen lẫn thành lưới giữa không trung, trong nháy mắt đã đánh cho bóng người xuống dưới đáy của thủy vực.

Mạc Cầu không tỏ ra vui mừng, đại thủ chế trụ Trọng Minh Hỏa Mãng, đang định rời khỏi.

Hắn biết rõ.

Mặc dù một kích vừa rồi hắn đã gần như dùng toàn lực, nhưng ngay cả việc làm đối phương bị thương cũng rất miễn cưỡng.

"Chạy đi đâu!"

Quả nhiên.

Bên dưới truyền đến tiếng gào thét của Tề Nguyên Hóa, một thanh Phân Thủy xoa có màu sáng cuốn theo vô tận dòng nước vọt tới.

Pháp bảo!

Pháp bảo vừa ra, thiên địa biến sắc.

Chỉ một thoáng.

Mây đen cuồn cuộn, sấm rền liên tục.

Mặt nước bình tĩnh lóe lên gợn sóng, rất nhiều vòi rồng dâng lên nối liền đất trời.

Phương viên trăm dặm, thiên địa khí cơ hỗn loạn tưng bừng.

Trong tay của Tông sư Kim Đan, uy lực của Pháp còn mạnh hơn trong thế giới Động thiên rất nhiều.

Thân hình Mạc Cầu trì trệ, cảm thấy vô tận trọng áp xuất hiện từ bốn phía, làm cho hắn khó mà di chuyển.

Mạc Cầu hít sâu một hơi, bấm tay bắn về phía sau.

"Đôm đốp. . ."

Một đạo điện quang xuất hiện.

Điện quang yếu ớt như dây tóc, không thu hút chút nào, vừa chạm vào thanh Phân Thủy thứ kia lại tạo ra một vụ nổ vang dội.

"Oanh!"

Thiên Lôi Kiếm.

Mạc Cầu bị điện quang bao phủ, Phá Pháp như ý vung về phía trước, toàn bộ cơ thể lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ có một đạo điện quang như có như không tiêu thất ở chân trời.

"Hai món pháp bảo!"

Tề Nguyên Hóa hiện thân, chau mày, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng người đã đi xa, biểu lộ biến hóa không chừng:

"Người này là ai?"

"Phương hướng này là đi Đằng Tiên đảo, hắn muốn làm gì?"

Nghĩ nghĩ, một vật trên người lão ta bỗng nhiên sáng lên, cũng cắt ngang suy nghĩ trong lòng.

Đợi khi lấy ra một miếng ngọc phù, Thần niệm đảo qua đưa tin bên trong, lão ta không khỏi sững sờ:

"Chữa bệnh?"

. . .

Đằng Tiên đảo.

Trải qua ba vị danh y ở trên đảo chẩn trị, thời gian đã hơn 1 tháng trôi qua.

Tình huống của Cơ Băng Yến chẳng những không chuyển biến tốt đẹp mà ngược lại càng xấu hơn, bây giờ nàng ta đã gầy như que củi, thần chí loạn ly.

Hai mắt ngốc trệ nằm ở trên giường không nhúc nhích, mái tóc trên đầu đã khô héo.

"Ngô. . ."

Tề Nguyên Hóa thu tay lại, vẻ mặt trầm ngâm:

"Hồn phách giống như một đoàn đay rối, các ngươi có chắc là nó không tu luyện tà pháp không?"

Tình huống như vậy đa phần đều là do tu hành pháp môn tà đạo, đả thương Nguyên Thần.

"Không có. . ."

"Ta không có!"

Cơ Băng Yến nằm ở trên giường, cho đến lúc này vẫn còn dang tự lẩm bẩm, giãy dụa giải thích.

"Tốt nhất là ngươi nên có." Tề Nguyên Hóa cúi đầu, lắc đầu:

"Nếu như là tu hành pháp môn gì đó, chỉ cần lấy pháp môn đó ra thì còn có thể nghĩ biện pháp giải quyết."

"Nếu không. . ."

Lão ta than nhẹ một tiếng:

"Xin thứ cho ta bất lực, sợ là dù có mời Tông chủ Vân Thủy tông tới cũng không có biện pháp nào tốt, hồn phách bị tổn hại, cho dù có thiên tài địa bảo có thể chữa trị thì các ngươi cũng không sử dụng được."

"A!"

Cơ Trường Không và Tần Nguyên Hương lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng.

"Hồn phách của con người ẩn giấu rất sâu, thủ đoạn bình thường sẽ khó mà chạm đến."

Tề Nguyên Hóa khẽ vuốt râu, nói:

"Nữ nhi của hai người không có triệu chứng của bệnh khác, theo lẽ thường mà nói, chỉ có khi tu hành pháp môn mà phạm phải sai lầm mới như vậy."

"Nếu không thì đã bị dính một vật khó lường, hồn phách đã phát sinh dị biến."

"Muốn bóc nó ra thì thật sự là vô cùng khó khăn?"

Nói xong lại im lặng lắc đầu.

Cho dù là Tông sư Kim Đan khi đối mặt với hồn phách, gốc rễ của sinh linh, cũng khó làm được gì.

Mà bảo vật có thể tái tạo hồn phách lại đều là thiên địa kỳ trân, cho dù là Nguyên Anh Chân nhân cũng phải tâm động.

Căn bản không có khả năng dùng trên người của một cô bé nhỏ nhắn này!

Tóm lại.

Vô phương cứu chữa!

Cơ Trường Không bước ra tiểu viện với vẻ mặt mờ mịt, cả người lạnh toát, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn trời.

Sau lưng ông ta thỉnh thoảng truyền đến tiếng thút thít của Tần Nguyên Hương.

Trong nội viện đã hoàn toàn tĩnh mịch.

Cho đến một lúc nào đó.

"Haizz!"

Ông ta bỗng nhiên thở dài, hai mắt dần dần trở nên ngoan lệ, khẽ cắn răng, lắc mình biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Vùng ngoài ô phía nam của Đằng Tiên đảo.

Bên ngoài một đình viện vắng vẻ.

Cơ Trường Không đột ngột xuất hiện ở đây, Thần niệm khổng lồ lập tức đảo qua toàn bộ trang viên.

"Cơ đảo chủ, đã tới rồi thì sao không vào trong một lần?" Một giọng nói trẻ tuổi vang lên:

"Chẳng lẽ trên Đằng Tiên đảo còn có người mà ngài e ngại hay sao?"

"Hừ!" Cơ Trường Không hừ lạnh một tiếng, cất bước đi vào đình viện:

"Thẩm Khê, ngươi thật to gan, chẳng lẽ không sợ ta bắt ngươi đổi lấy giải dược sao?"

"Ha ha. . ." Thẩm Khê đẩy cửa phòng ra, cười sang sảng nói:

"Thẩm mỗ bất tài, mặc dù thực lực không bằng Cơ đảo chủ, nhưng cũng không dễ bị bắt như vậy."

"Cho dù là ở trên đảo này, thực lực của Đảo chủ có thể trấn áp Kim Đan, nhưng Thẩm mỗ muốn đi thì sợ là Đảo chủ cũng không làm được gì."

"Lại nói, cho dù Đảo chủ có bắt được ta, chẳng nhẽ ngài chắc chắn mình có thể cứu được Băng Yến muội muội sao?"

Hai mắt Cơ Trường Không co rụt lại.

Ông ta sớm đã có quyết định này, nhưng chẳng biết tại sao, người ở trước mặt này lại có thể thoát khỏi cảm nhận của ông ta.

Rõ ràng là trên tiên đảo có thiết lập trận pháp.

Gã ta làm sao làm được?

"Hừ!"

Đương thời, Cơ Trường Không hừ nhẹ một tiếng, nói:

"Họ Thẩm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Cơ đảo chủ cần gì phải giả bộ hồ đồ." Thẩm Khê cầm chiết phiến trong tay, đánh nhẹ vào lòng bàn tay:

"Nếu như Đảo chủ nguyện ý quy thuận Hắc Thủy nhất mạch của Thánh tông, tại hạ lập tức liền dâng lên giải dược."

"Ngươi mơ tưởng!" Cơ Trường Không nghiêm mặt, một uy áp vô hình hiện lên:

"Đừng ép ta động thủ!"

Ông ta không chỉ có một đứa con gái, mà còn có rất nhiều đồ vật khó có thể bỏ qua như gia tộc và tông môn.

Nếu như có thể ruồng bỏ tất cả đơn giản như vậy thì ông ta cũng sẽ không bị phái tới tọa trấn Đằng Tiên đảo.

"Chậc chậc. . ." Thẩm Khê lắc đầu, nói:

"Cần gì chứ, Cửu Giang minh đã không còn đồng lòng nữa, mỗi phân đàn đều tự làm việc của mình, sớm muộn gì cũng sẽ tan đàn xẻ nghé."

Thẩm Khê thấy sắc mặt Cơ Trường Không đang dần âm trầm liền ngừng lại, bèn nói:

"Nếu đảo chủ đã khăng khăng như thế, vậy thì Thẩm mỗ cũng không khó xử ngài, nhưng mà có chuyện mong ngài giơ cao đánh khẽ."

"Chuyện gì?"

"Khoảng thời gian trước, thủ hạ của ta phạm phải một chút chuyện, bây giờ đang bị giam trong phủ thủy lao. . ."

"Chỉ như vậy thôi sao?" Cơ Trường Không nhíu mày.

"Không sai." Thẩm Khê gật đầu, lập tức giơ tay ném ra một bao thuốc bột:

"Chỉ cần thả người là được, không dám để cho Cơ đảo chủ khó xử, đây là giải dược trong một khoảng thời gian."

"Đát. . ." Cơ Trường Không đưa tay tiếp nhận, sắc mặt biến hóa liên hồi, thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu:

"Tốt!"

"Ngày mai, những người này liền sẽ rời đảo."

"Nếu vậy liền đa tạ đảo chủ." Thẩm Khê nở nụ cười nhạt, chắp tay thi lễ, tiếp đó khẽ giương chiết phiến.

Một làn khói xanh xuất hiện, đợi cho làn khói tán đi thì cũng không còn bóng người nào ở đó nữa.

Ánh mắt Cơ Trường Không nhảy lên, sắc mặt ngưng nhiên.

Vừa rồi ông ta đã toàn lực phát động trận pháp, nhưng vẫn không thể thấy rõ đối phương rời đi bằng cách nào.

Cơ Trường Không trầm ngâm một lát, cúi đầu nhìn thuốc bột trong tay, thần sắc không khỏi ảm đạm.

Ông ta biết rõ đối phương đang dẫn dụ bản thân từng bước.

Bây giờ chỉ là thả mấy người không nặng không nhẹ mà thôi, sau này sợ là sẽ càng lún càng sâu, cho đến khi khó mà bứt ra.

Nhưng. . .

Nghĩ đến nữ nhi đang kêu rên sắp chết trên giường, người làm phụ thân như ông ta làm sao có thể mặc kệ được?

"Haizz!"

Cơ Trường Không than nhẹ một tiếng, chậm rãi quay đầu bước ra ngoài.

. . .

"Ông. . ."

Thạch môn chậm rãi khép kín.

"Hô!"

Mạc Cầu thở dài một hơi nhẹ nhõm, đưa tay đỡ lấy thạch bích, thân thể kéo căng cũng buông lỏng.

Mặc dù trên người hắn có rất nhiều át chủ bài, nhưng khi đối mặt với một vị Tông sư Kim Đan thì vẫn cảm thấy áp lực như núi.

May mà đối phương chỉ đang thăm dò, không hề xuất thủ toàn lực, hắn lại kịp thời rút đi.

Nếu không. . .

Cho dù hắn có sử dụng toàn bộ át chủ bài thì cũng chưa chắc có thể chạy thoát từ trong tay lão già kia.

Chênh lệch giữa Đạo cơ và Kim Đan giống như trời và đất, khó mà vượt qua.

Thần hồn, nhục thân, thậm chí là Thần thông, Pháp bảo của Mạc Cầu đều có thể sánh vai với Tông sư Kim Đan.

Nhưng không đủ Pháp lực chính là nhược điểm lớn nhất.

Chỉ trong giây phút giao thủ năng ngủi, chẳng qua chỉ vừa va chạm mấy lần, Pháp lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao hết bảy tám phần.

Lại tiếp tục như vậy, thậm chí không cần đối phương động thủ thì bản thân hắn cũng đã không cầm cự được nữa.

Mà trong cơ thể của Tông sư Kim Đan đã tự thành một phương thiên địa, không cần mượn ngoại vật.

Ngoài thân còn tương dung với thiên địa, trong khi hô hấp thì khí cơ cũng dâng lên theo, Pháp lực gần như không có lúc nào khô kiệt.

Hai cảnh giới này căn bản không thể so sánh được!

Bất quá. . .

Mạc Cầu khoanh chân đả tọa trên bồ đoàn, mở miệng thì thào: "Tuy có chênh lệch, nhưng cũng không khoa trương giống như trong tưởng tượng."

Cho dù không địch lại.

Có Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Cuyết, Thiên Lôi Kiếm, và U Minh Vô Ảnh Kiếm Độn mà hắn tự sáng tạo trong Động thiên.

Muốn chạy trốn vẫn là có không nhỏ cơ hội.

Huống chi.

Có trận giao chiến với Kim Đan hôm nay, sau này khi gặp được thì cũng không cần phải quá hoảng loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận