Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 109. Chiến

Chương 109. Chiến


Người dịch: Whistle

Ánh sáng trong rừng rậm rất yếu nên thị lực sẽ bị hạn chế, lại thêm cơn mưa nặng hạt đang không ngừng rơi xuống, càng khó nhìn rõ nơi xa.

Cho nên Tần Thanh Dung cũng không biết tình huống phía bên Mạc Cầu.

Chỉ biết là sau khi có một tiếng rống to vang lên thì mưa tên bên đó cũng bị đình trệ, ngay sau đó là những tiếng sắt thép va chạm truyền đến, lập tức càng ngày càng xa.

Rất hiển nhiên.

Mạc Cầu đã bị người khác phát hiện tung tích, không thể tiếp tục yểm trợ cho nàng được nữa.

Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại một mình Tần Thanh Dung lẻ loi trơ trọi đối mặt với hai vị cao thủ của nha môn.

"Xem ra đại nhân đã xuất thủ." Hai vị bộ khoái liếc mắt nhìn nhau, cơ thể đang căng cứng cũng thả lỏng đôi phần:

"Chỉ còn lại một tiểu cô nương!"

Vừa dứt lời thì nét mặt của bọn hắn liền trở nên quỷ dị.

Một người trong đó còn hoa chân múa tay, mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể linh lung tinh tế của Tần Thanh Dung.

"Cứ giết như vậy thì lãng phí quá."

"Cẩn thận một chút." Một người khác nhíu mày:

"Có thể làm cho chúng ta đuổi theo lâu như vậy, cô ta cũng không phải là hạng dễ đối phó, đừng có thuyền lật trong mương."

"Biết." Đối phương gật đầu:

"Đánh gãy tứ chi của nàng trước, sau đó liền có thời gian chậm rãi chơi, hình như Bạch gia cũng ra một cái giá rất lớn để mua lại mạng của nàng ta."

"Ngươi biết liền tốt."

Trong lúc hai người này nói chuyện thì cũng không quên áp sát lại gần, điều này càng làm cho sắc mặt của Tần Thanh Dung trở nên khó coi hơn.

Lập tức lùi lại hai bước, xoay người rồi lao vào trong bóng tối.

"Muốn chạy trốn?" Tên nha dịch cười lạnh:

"Vừa rồi trong lòng bọn ta còn có chút kiêng kị, không dám đuổi hết sức, ngươi cho rằng mình thật sự có thể chạy trốn được sao?"

Vừa nói xong thì hai người liền xông lên hai bên trái phải.

Tốc độ cũng nhanh hơn trước đây chừng năm, sáu phần!

. . .

Mưa rơi nặng hạt, dày như màn châu treo lủng lẳng giữa đất trời.

Hàn phong gào thét khiến cho phi cầm dã thú trong rừng run lẩy bẩy, nhưng lại không áp chế được sát ý đang tràn ngập trong rừng.

Một giọt nước lạnh lẽo rơi lên bờ môi, Mạc Cầu nhẹ nhàng liếm một cái, vị đắng chát, lạnh lẽo dâng lên trong lòng.

Hắn nhắm mắt lại, lồng ngực chập trùng, đao kiếm trong lòng bàn tay đột nhiên ngưng tụ.

Chuyện đã đến nước này, chỉ đành phải đánh cược!

Sát cơ vô hình trỗi dậy khiến cho Lăng Vạn ở đối diện cũng phải biến sắc, vẻ ung dung trên mặt cũng dần biến mất.

"Coong!"

Trường đao run rẩy, thân kiếm ổn thủ.

Thân như chuông, tay như pháo, kình tòng địa khởi, lực đạt tiêm mang.

Chỉ là một tư thế phòng ngự đơn giản, nhưng ở trên người Mạc Cầu lại dường như không có kẽ hở.

Luận tu vi, hắn chẳng qua chỉ là Đoán Cốt.

Luận thực lực, hắn có thể so với Luyện Tạng.

Nhưng nếu so về cảnh giới võ học, mượn nhờ cảm ngộ của hệ thống, Mạc Cầu còn mạnh hơn những gã cao thủ Hậu Thiên như Lăng Vạn và Chung Vân Triệu một bậc.

Lúc này hắn đã bình tĩnh lại, đao kiếm tương hợp, cơ thể giống như một tòa núi lớn sừng sững, phòng ngự không gì phá nổi.

"Tốt!" Cho dù là địch thủ, nhưng Lăng Vạn cũng không nhịn được khen ngợi một tiếng:

"Bằng chừng ấy tuổi lại có tạo nghệ võ học bậc này, nếu là hôm nay bất tử, ngày khác tất nhiên sẽ viễn siêu Lăng mỗ."

"Chỉ tiếc. . ."

Gã than nhẹ một tiếng rồi xuất thủ trước.

Li!

Ưng lệ phá không.

Dáng người cao gầy Lăng Vạn uốn gối đạp đất, thân thể bay lên không trung, cơ thể ở trong màn mưa xẹt qua một đường vòng cung rồi lao thẳng tới chỗ Mạc Cầu.

Ưng trảo mở rộng, năm ngón tay chỉ đơn giản là khẽ cong lại, nhưng thế công lại là mãnh liệt nhất.

Chiêu thức này nhìn như tán loạn, nhưng uy lực rất kinh khủng, mặc cho dãy núi của Mạc Cầu có kiên cố đến đâu thì cũng phải bị uy thế vô cùng vô tận này lật úp.

Trảo lực vừa tới, Mạc Cầu liền cảm thấy làn da trên cổ họng nhói đau, lông tơ dựng đứng, cơ bắp lập tức phồng lên.

Chỉ trong một thoáng thì hắn đã hiểu được, chiêu này của đối phương chủ công cổ họng, lấy trảo công của Lăng Vạn, chỉ cần trúng vào người thì cho dù Mạc Cầu có Thiên La công phòng ngự cũng không chịu nổi một kích.

"Ông. . ."

Đao kiếm cùng run.

Mạc Cầu phát lực, vũng bùn ở dưới mặt đất văng khắp nơi, đao kiếm thành vòng nghiêng sang đón lấy trảo thế đột kích này.

Giờ khắc này, tinh, khí, thần của hắn đều đã hòa làm một thể, đao kiếm trở thành một bộ phận của cơ thể.

Tống thị đao pháp, Thanh Phong kiếm pháp, tương dung với nhau.

"Đương . ."

Một đôi tay không này của Lăng Vạn có thể so với tinh kim, lúc này vừa va chạm liền phát ra những tiếng sắt thép va vào nhau.

Cơ thể gã ta đang ở giữa không trung liền bị ngăn trở nhất thời, Lăng Vạn lập tức biến hóa thân hình, song trảo liệt không, chỉ trong chớp nhoáng liền xé ra hơn mười đạo tàn ảnh.

Liệt Không Thiên Kích!

Đây là sát chiêu của Ưng Trảo công, thân ở giữa không trung không thể dùng sức, nhưng vẫn còn có thể vận chuyển khí huyết, cơ bắp run lên phát lực nhiều lần.

Mỗi lần tấn công đều đến từ những phương vị không tưởng tượng được, khiến cho người ta né tránh mệt mỏi, cuối cùng mất mạng.

Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy gã ép tới vũng bùn dưới mặt đất tróc ra.

Mạc Cầu tiêu tốn sức lực, hai chân hạ xuống mặt đất chừng nửa thước.

"Hừ!"

Trong tiếng rên rỉ, mặt đất dưới chân hắn đột nhiên nổ tung, nhìn kỹ thì sẽ thấy giống như có vô số con linh xà đang vùng vẫy trong vũng bùn.

Long Xà kình!

Có thể thi triển nội luyện Long Xà kình ra bên ngoài cũng đủ để nói rằng hắn đã tu luyện môn công phu này tới mức lô hỏa thuần thanh.

Cự lực bừng bừng phấn chấn, thân thể Mạc Cầu giống như một con châu chấu đột nhiên bật dậy, đao kiếm hóa thành bánh răng nghịch thế xông lên.

"Đông!"

Hai người va chạm giữa không trung, Lăng Vạn nhẹ nhàng rơi xuống đất, Mạc Cầu thì là ngã ra xa khoảng một trượng, lăn mình một cái mới đứng vững được.

Rất hiển nhiên, thực lực mạnh yếu đã rất rõ ràng.

Chẳng qua sắc mặt của Lăng Vạn lại trở nên cực kỳ khó coi.

Gã là cao thủ Hậu Thiên, cho dù trước kia căn cơ bất ổn, mưu lợi mới có được thành tựu nhưng dù sao cũng là người mang chân khí Hậu Thiên.

Căn bản không phải là một cảnh giới với những võ giả Luyện thể này.

Bây giờ. . .

Đường đường là tổng bộ đầu của Giác Tinh thành, giao thủ với một vị tiểu đại phu thanh danh bất hiện mà cũng chỉ hơi chiếm thượng phong.

Chuyện này đối với Lăng Vạn mà nói là một sự sỉ nhục!

"Tốt!"

"Rất tốt!"

Lăng Vạn nhe răng cười, bộc phát kình khí trong cơ thể, toàn bộ cơ thể giống như bị một cỗ kình khí lăng lệ bao phủ, gã lại tiếp tục lao tới chỗ Mạc Cầu.

Vừa mới dậm chân xuống liền thấy có chín chuôi phi đao từ phía đối diện đánh tới.

Thiên Tự Cửu Đả!

Khi đối diện với ám khí này ở khoảng cách gần dưới, liền xem như là cao thủ Luyện Tạng cũng không dám chủ quan lơ là.

Nhưng với Lăng Vạn thì chuyện này chả là gì.

Gã chỉ nhìn chằm chằm rồi nhẹ nhàng vung vẩy hai tay liền có thể phá vỡ thế đột kích của phi đao, sau đó lại tiếp tục lao đến gần Mạc Cầu.

Cũng chỉ bị trì hoãn một chút, kình lực cũng bị tiết ra mấy phần.

"Uống!"

Trong tiếng quát khẽ, Mạc Cầu múa đao múa kiếm, đao quang sắc bén, kiếm ảnh trùng điệp, ngăn cản trảo thế.

Đồng thời bộ pháp ở dưới chân hắn lại có biến hóa, thân hình chợt trái chợt phải, dù cho có chút lực lượng hắn không chống đỡ nổi thì cũng sẽ mượn nhờ Long Xà Kình tan mất.

Lại thêm thỉnh thoảng lấy công phu ám khí để nghênh địch, tranh thủ một chút cơ hội thở dốc cho bản thân mình.

Trong lúc nhất thời, mặc dù liên tục lui lại, nhưng cuối cùng thì Mạc Cầu vẫn đang ương ngạnh chèo chống.

"Bành!"

"Bành!"

Hai người chém giết kịch liệt, những nơi đi qua bùn đất tung tóe, thỉnh thoảng còn có một vài cành cây rơi xuống.

Quan sát từ xa sẽ thấy như có hai con hung thú đang tàn phá bừa bãi ở trong rừng.

Sau mười mấy chiêu, Mạc Cầu chèo chống ngày càng gian nan, hắn cắn chặt hàm răng, khóe miệng có vết máu chảy ra.

Nhưng trong phạm vi một thước ở xung quanh người lại là cấm khu của Lăng Vạn.

Rõ ràng tu vi của hắn yếu như vậy, rõ ràng thực lực của hắn kém xa mình, chỉ dựa vào võ kỹ mà có thể làm được mức độ này?

Đây chính là cái được gọi là thiên tài tập võ sao?

Bản thân mình tu hành cực khổ, hao phí thời gian nhiều năm, nhưng vẫn nhờ cơ duyên xảo hợp mới thành tựu Hậu Thiên, ngay cả như vậy mà vẫn không bằng người khác?

Sự ghen ghét và phẫn nộ dâng trào trong lòng Lăng Vạn, ánh mắt gã ta đột nhiên trở nên hung ác, lập tức sử dụng toàn bộ thực lực.

"Hô!"

Giống như một cái lò luyện nổ tung, một luồng khí nóng từ trên người Lăng Vạn xuất hiện, chỉ trong nháy mắt liền quét sạch tứ phương.

"Chết đi!"

Trảo thế đánh tới, nhưng lần này lại không giống với những lần trước.

Trảo ảnh biến ảo khó lường tụ lại giữa không trung, chiêu thức cực kỳ cương mãnh, Kình lực chí cương chí dương, bổ nhào lao tới.

"Bành!"

Thân thể Mạc Cầu cứng đờ, đao quang kiếm ảnh trước người lập tức vỡ vụn, toàn bộ cơ thể bay về phía sau hơn một trượng, va phải chiếc xe lừa kia.

"Bành!"

Cỗ quan tài đơn sơ này vốn không chịu nổi một kích, khi bị hắn va phải liền lập tức vỡ vụn.

"Chết!"

Lăng Vạn nhảy lên thật cao, tiếp tục đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận