Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 409. Đông Hằng Băng Tủy Dược Kinh

Chương 409. Đông Hằng Băng Tủy Dược Kinh


Người dịch: Whistle

Mạc Cầu nhắm mắt, thần niệm độ nhập Thông Tâm Châu.

"Bá. . ."

Giống như mở ra một cái máy rađa, thần niệm cảm giác tựa như mạng nhện, nhanh chóng lan ra khắp nơi.

Phạm vi bao trùm tăng lên gấp đôi!

Vả lại khi khống chế sẽ càng nhẹ nhõm hơn.

Nếu như trước đây có thể khống chế mấy chục cơ quan khôi lỗi, vậy thì hiện giờ có thể khống chế mấy trăm.

Tăng phúc không chỉ mấy lần!

Nguyên nhân thì đương nhiên là vì Phi Nghĩ mẫu trùng di thuế rồi.

Dù sao Phi Nghĩ mẫu trùng có khả năng khống chế tới ngàn vạn con Phi Nghĩ, cho nên sẽ tăng phúc thêm một chút năng lực khống chế thần niệm.

Trong thiên hạ, vật này cực kỳ hiếm thấy, cũng vì vậy nên mặc dù Thông Tâm châu không hề khó luyện, nhưng trong rất nhiều món Pháp khí của Yển tông thì nó vẫn xếp hàng đầu, còn trùng hợp bị Mạc Cầu nhìn thấy.

"Không hổ là một trong mười tám loại bí bảo của Yển tông, có thể có được món pháp khí này, vụ giao dịch năm đó xem như không lỗ."

Mạc Cầu mở mắt ra, vẻ mặt hân hỉ.

Lực lượng thần hồn của hắn vốn đã viễn siêu cùng giai, mặc dù sơ nhập Đạo cơ, nhưng lại mạnh hơn người khác quá nhiều.

Hiện nay.

Sợ là thần niệm của tu sĩ Đạo cơ trung kỳ cũng sẽ không bằng hắn!

Thần hồn cường đại, thần niệm tinh tế, chỗ tốt cũng nhiều hơn, thi triển bí pháp thần hồn sẽ càng thêm nhẹ nhõm, uy lực cũng lớn hơn.

Thi triển pháp thuật, ngự sử phi kiếm cũng giống như vậy.

"Phi kiếm. . ."

Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm.

Trên người hắn mang ngự kiếm pháp đỉnh tiêm, nhưng trên tay lại không có một thanh Phi kiếm tốt nào, rất là đáng tiếc.

"Sư phụ!"

Lúc này, ngoài động phủ truyền đến tiếng gọi của Vương Hổ:

"Có người tìm ngài!"

Ngoài động phủ.

Diệp Tử Quyên mang theo một cái hộp kiếm, thấp thỏm đứng ở thềm đá, thỉnh thoảng liếc nhìn Vương Hổ ở bên cạnh.

Tên này chắc là tiểu mập mạp đi cùng vị Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể rồi?

Y lại bái Mạc tiền bối vi sư?

Chẳng nhẽ Mạc tiền bối không sợ tông môn trách tội sao?

Diệp Tử Quyên tuy là nữ tử, nhưng làm việc lại rất quyết đoán, nếu đã quyết định rồi thì chắc chắn sẽ làm tốt.

Nhưng khi quyền lựa chọn ở trên tay người khác thì trong lòng nàng lại khó tránh khỏi có chút thấp thỏm và bất ổn.

Trong động phủ.

Mạc Cầu ngồi ngay ngắn trên ghế đá, đặt phong thư mà Trác Bạch Phượng viết xuống, nhìn hai vật phẩm ở trước mặt.

Hộp kiếm, ngọc giản.

Mở hộp kiếm ra, bên trong có một thanh phi kiếm dài hơn một xích, toàn thân u ám.

Thần quang của phi kiếm ám ẩn, linh tính mười phần, dường như nó có thể nhảy ra bất kỳ lúc nào.

Chỉ cần nhẹ nhàng độ pháp lực vào trong thì phi kiếm sẽ réo gắt vọt lên, phun ra kiếm mang hơn một trượng, phong mang bức người.

"Tiền bối." Diệp Tử Quyên hợp thời mở miệng:

"Kiếm này tên là U Uyên Kiếm, dùng Huyền thiết tinh anh và U Đàm cổ mộc luyện chế, sau khi bị lôi hỏa oanh kích bảy bảy bốn mươi chín năm mới thành."

"Tuy rằng không phải do đại sư chế tạo, nhưng cũng là vật nổi bật trong hàng ngũ Thượng phẩm, chỉ cần đặt ở trong dan điền dùng Chân hỏa tế luyện mấy chục năm, nó sẽ trở thành một món Pháp khí Cực phẩm."

"Bởi vì nó có thuộc tính âm, lại nội uẩn lôi hỏa, cho nên rất tương xứng với công pháp mà tiền bối đang tu luyện."

Nàng nghe hảo hữu đề cập, mặc dù ngự kiếm thuật của vị Mạc tiền bối này rất tinh diệu, nhưng lại không có Pháp khí tiện tay.

Cho nên thiên tân vạn khổ cầu được thanh kiếm này.

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, mặt không biểu tình đặt phi kiếm trong tay xuống, thần niệm quét về phía ngọc giản bên cạnh.

Sau một khắc.

Biểu lộ khẽ biến.

Đông Hằng Băng Tủy Dược Kinh!

Trong ngọc giản rõ ràng là một môn dược kinh chẩn trị bệnh tình cho người tu hành, cực kỳ hiếm thất.

Có cách phối dược, có giới thiệu Linh dược. . .

Càng quan trọng hơn, bên trong còn có một môn Băng Phong Huyền Cơ Thuật, xưng là có thể phong bế hết thảy những ca bệnh khó chữa.

Có phần tương tự như phương pháp đóng băng mà hắn từng thấy ở tiền kiếp.

Chẳng qua môn này Băng Phong thuật càng cao minh và hoàn thiện hơn, thậm chí ngay cả vết thương trong thần hồn cũng có thể phong ấn.

Ngoại thương, cổ độc, kinh mạch bị hao tổn thì khỏi cần phải bàn.

Mặc dù không thể trị thương, nhưng đối với tu tiên giả mà nói, có thể tạm thời áp chế thương thế cũng cực kỳ quan trọng.

Đương nhiên.

Dược kinh ở trong ngọc giản trước mặt lại không hoàn chỉnh, chỉ có một số nhỏ lý thuyết y học và những dòng giới thiệu về quyển kinh này.

Mạc Cầu ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ nhìn sang:

"Dược kinh chuyên nhằm vào người tu hành ngược lại là rất hiếm thấy."

Kỳ thực cái này cũng rất dễ lý giải.

Người tu hành nhục khiếu viên mãn, tu vi cao thâm, cơ hồ đều là bách bệnh không sinh, y thuật vô dụng.

Nhưng một khi thụ thương, đại khái cũng là gãy chi, mất mạng, y thuật cũng không dùng được.

Cho dù cần dùng đến thì cũng không tốt bằng Pháp thuật.

"Hồi tiền bối." Diệp Tử Quyên chắp tay:

"Môn dược kinh này là của một vị tên là Triệu Đông Hằng Triệu tiền bối, người của Thanh Vân cung ở một ngàn năm trước, người xưng là Triệu tiên y."

"Mặc dù tu vi của Triệu tiền bối chỉ là Đạo cơ sơ kỳ, nhưng lại diệu thủ nhân tâm, cứu người vô số."

"Sau khi chết thì dược kinh của tiền bối bị tứ tán, di ngôn nói là tạo phúc tứ phương, nhưng mà trong tông môn có rất ít nhân coi trọng, thời gian dần trôi qua cơ hồ đã thất truyền, kinh này là do vãn bối ngẫu nhiên gặp được ở trong phường thị, dùng nhiều tiền mua lại."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Có lòng, môn dược kinh này đúng là có tác dụng lớn với ta, đáng tiếc. . . Lấy được hơi chậm."

Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nét mặt của hắn lộ ra vẻ đau thương.

Diệp Tử Quyên tinh thần chấn động: "Tiền bối hài lòng liền tốt."

"Dược kinh, ta nhận." Mạc Cầu ổn ổn tâm thần, đẩy cái hộp kiếm ở trước mặt ra ngoài:

"Vật này, ngươi lấy về đi."

"A!"

Diệp Tử Quyên sững sờ, trong lúc nhất thời nàng thật sự không rõ Mạc Cầu có đáp ứng thỉnh cầu của mình của hay không.

"Pháp khí Thượng phẩm đối với ta đã không có gì đại dụng." Mạc Cầu nhẹ nhàng nói:

"Thứ ta cần là Pháp khí Cực phẩm."

Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Tử Quyên không khỏi trầm xuống, trong lòng còn có vài phần không vui.

Đây là công phu sư tử ngoạm sao!

Pháp khí Cực phẩm, há lại dễ kiếm như vậy?

Mỗi một món Pháp khí Cực phẩm đều có giá trị gấp mấy lần hoặc thậm chí là mười mấy lần Pháp khí Thượng phẩm.

Nếu như Diệp gia có Pháp khí Cực phẩm thì há sẽ vừa ý ngươi?

Rất nhiều Đạo cơ trong Thái Ất tông, ngoài những vị tiếng tăm lừng lẫy kia, người nào mà không động tâm.

Dù sao cung phụng chỉ là treo một cái danh, không cần giao phó sinh tử, chỉ cần trong lúc tối hậu trọng yếu lộ mặt là được.

"Không cần khó xử." Mạc Cầu cười nhạt lắc đầu:

"Ta có thể đáp ứng làm cung phụng của Diệp gia, chỉ cần không thường xuyên quấy rầy ta là được, đối với ta mà nói thì chuyện này cũng không có tổn thất."

"Còn về phần Pháp khí Cực phẩm, Mạc mỗ cũng không cần Diệp gia các ngươi mang đến, chỉ cần có manh mối là được."

"Manh mối?" Trong lòng Diệp Tử Quyên hơi động.

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:

"Trên người Mạc Cầu cũng coi như là có một chút của cải, nếu như có Pháp khí phù hợp yêu cầu thì cũng có thể tự mình mua lại."

"Chuyện này không thành vấn đề." Diệp Tử Quyên vội vã gật đầu:

"Diệp gia chúng tôi kinh thương nhiều năm, thương lộ hàng năm đều sẽ đi qua mấy chỗ phường tu tiên thị, tin tức linh thông."

"Chỉ là. . ."

Nàng chần chờ một chút, nói:

"Pháp khí Cực phẩm vẫn luôn có tiền mà không mua được, phù hợp với yêu cầu tiền bối, sợ là ít càng thêm ít."

"Không sao." Mạc Cầu mở miệng:

"Ta cũng không vội nhất thời nửa khắc."

Trên tay hắn có Trảm Niệm Đao, Vạn Quỷ Phiên, cũng không quá bức thiết với phi kiếm Cực phẩm.

Vả lại hắn đang ở trong Thái Ất tông, cho nên chắc sẽ không gặp phải quá nhiều tình huống đấu pháp với người khác.

"Đa tạ tiền bối!" Diệp Tử Quyên đại hỉ, nhìn Phi kiếm trước mặt, sắc mặt có phần không bỏ, nhưng vẫn cung cung kính kính đưa qua:

"Vãn bối chắc chắn sẽ dụng tâm nghe ngóng tin tức, còn thanh kiếm này, mời tiền bối tạm thời sử dụng."

"Cái này. . ." Mạc Cầu chần chờ một chút, liền nhẹ gật đầu:

"Cũng tốt."

. . .

Phường thị Thanh Nam.

Một nơi phường thị lớn nhất ở phụ cận Thái Ất tông.

Ti Hành đang khống chế một cơn hắc phong từ trên cao hạ xuống, ánh mắt quét qua bốn phía rồi cất bước đi vào một con hẻm nhỏ.

Đợi khi nàng hiện thân lần nữa, thân hình và khí chất đã đại biến.

Trước đây, nàng có khuôn mặt kiều nhan, khí chất thoát tục, tựa như tiên tử trong họa, hồn nhiên không giống như tu sĩ dùng Vu cổ nhập đạo. Hiện giờ thì mặt mũi lại tràn đầy nếp nhăn, phần lưng còng xuống, trong tay cầm một cây hắc trượng, toàn thân trên dưới đều hiện ra vẻ người sống chớ lại gần.

Đi được không xa, Ti Hành liền bước vào một nhà thuốc.

"Khách quan!"

"Ba lượng Ngân Tuệ Căn."

"Mời vào bên trong!"

Chưởng quỹ gào to một tiếng rồi vội vàng nhường đường, lộ ra cửa nhỏ thông hướng hậu viện.

Ti Hành xe nhẹ đường quen bước qua cánh cửa nhỏ, ở một nơi hẻo lánh đẩy ra một tòa mật thất, lách mình đi vào trong đó.

Trong phòng tối, có mấy người đã sớm chờ sẵn.

"Sư tỷ!" Một vị nam tử mũi ưng, mắt tam giác, mang theo khăn bịt mặt, ôm quyền chắp tay:

"Có tin tức gì không?"

"Không có." Ti Hành lạnh giọng lắc đầu:

"Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên từ bỏ đi, vị Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể kia đã nhập Thái Hòa cung, trước khi học có sở thành sợ là sẽ không lộ diện."

"Sư môn an bài, chúng tôi phải tuân theo." Nam tử mặt không đổi sắc, nói:

"Tuy rằng Thái Ất tông là đầm rồng hang hổ, nhưng cũng không phải vô khổng bất nhập, luôn có thể tìm được cơ hội."

"Hừ!" Ti Hành cười lạnh:

"Vậy thì các ngươi cứ ở đây mà đợi đi, đối với Kim Đan tương lai, hạt giống Nguyên Anh, sao Thái Ất tông lại sơ sẩy được chứ?"

"Sư tỷ." Nam tử thử mở miệng dò hỏi:

"Bên phía ngài có thể nghĩ ra biện pháp nào không?"

"Ta thì có thể có biện pháp gì?" Ti Hành nhíu mày:

"Ta cảnh cáo ngươi, ta vào Thái Ất tông là có nhiệm vụ khác, không có quan hệ với mạch của các ngươi."

"Sư đệ minh bạch." Nam tử ngượng ngùng cười một tiếng, nói:

"Chẳng qua đệ chỉ cảm thấy rất đáng tiếc, ngày đó khi vị Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể kia hiện thế, nếu như sư tỷ trực tiếp giết. . ."

"Chẳng phải là xong hết mọi chuyện rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận