Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 865. Áp Chế

Chương 865. Áp Chế


Người dịch: Whistle

Mạc Cầu cũng không hề giấu diếm Tần Thanh Dung.

"Tổ miếu thanh danh tại ngoại, thực lực của Điện chủ lại rất mạnh, Chiêu vương cũng phải cho ông ta mất phần mặt mũi, tiến độ xâm chiếm sẽ trì hoãn một hồi."

"Chiến sự trên tiền tuyến buông lỏng, vậy thì bên phía động thiên Thượng Thanh Huyền U sẽ có chút căng thẳng, đã có mấy trăm vạn Quỷ binh tụ tập ở gần cửa thông đạo, toàn bộ đệ tử Toàn Chân đạo đều đang cảm thấy rất căng thẳng, chỉ sợ Âm binh quá cảnh, ta cũng chỉ có thể tạm thời làm việc cho ông ta để tránh gặp phải sự cố."

Hắn lắc đầu, nói:

"Bất quá đây đều là kế tạm thời, nếu như Vương Hoàng thật sự có khả năng làm cho Chiêu vương lui binh, vậy thì Toàn Chân đạo chính là mục tiêu kế tiếp của lão ta."

"Không phải chàng đã đáp ứng làm việc cho lão rồi sao?" Tần Thanh Dung nhíu mày:

"Như vậy mà lão cũng không chịu tha cho Toàn Chân đạo sao?"

"Không đơn giản như vậy." Mạc Cầu than nhẹ:

"Giao dịch, hiệp ước chỉ tồn tại khi thực lực của song phương không chênh lệch gì nhiều, Đế Khốc đương nhiên là sẽ tuân thủ, nhưng Vương Hoàng thì khác."

Nếu Đế Khốc dám không giữ lời, Mạc Cầu có thực lực làm cho y phải hối hận.

Mà Vương Hoàng. . .

Chênh lệch quá lớn!

"Không có biện pháp nào khác sao?" Tần Thanh Dung thấp giọng mở miệng:

"Trong Táng Long Thiên, chàng cũng từng giết chết một con Long tộc Thập Nhất giai mà."

"Không giống." Mạc Cầu lắc đầu:

"Lúc đó là nhờ Tiên dân Di tộc tương trợ, nơi này còn là Âm phủ, mặc dù pháp môn mà ta tu hành rất đặc biệt, nhưng lại bị hạn chế ở trong Âm gian."

"Đối phó Vương Hoàng. . ."

Hắn trầm ngâm một chút, nói:

"Trừ phi là ở trong động thiên Thượng Thanh Huyền U hoặc là Táng Long có thể mượn Thiên Binh chi lực,sợ là dù có ở trong động thiên Thượng Thanh Huyền U động cũng không được."

Nhân tộc trong Táng Long Thiên có thực lực cường hãn.

Chỉ có vỏn vẹn một hai chục vạn người thôi mà đã có thể trợ lực rất nhiều.

Nhưng động thiên Thượng Thanh Huyền U thì khác, người ở đó thực lực quá thấp, cho dù số lượng vượt qua trăm vạn thì cũng không sánh được với Táng Long Thiên.

"Nếu như. . ." Tần Thanh Dung hé miệng, nói:

"Chúng ta liên thủ?"

Khí tức hai người giao cảm, lại thêm sự khống chế của Mạc Cầu, thực lực lớn hơn nhiều so với một cộng một bằng hai.

"Không được."

So với Tần Thanh Dung vẫn còn đang tỉnh tỉnh mê mê về thực lực của Quỷ Vương hậu kỳ thì Mạc Cầu đã tự mình cảm nhận sự mạnh mẽ của Long tộc Thập Nhất giai:

"Chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của Vương Hoàng."

". . ."

Tần Thanh Dung im lặng:

"Chẳng nhẽ không có biện pháp nào khác sao?"

Nàng tin tưởng vào tiềm lực của Mạc Cầu, chỉ cần có đủ thời gian thì hắn nhất định có thể đối đầu được với Vương Hoàng, nhưng sợ là không có thời gian.

"Không cần phải lo lắng." Mạc Cầu chậm rãi mở miệng:

"Cũng không phải chỉ có một ta muốn đối phó Vương Hoàng, dùng hữu tâm tính vô tâm, nếu như thiết lập cạm bẫy từ trước thì cũng chưa hẳn không thể thành công."

"Chỉ tiếc là Vương Hoàng không phải hạng quỷ sơ suất."

"Vậy à. . ." Ánh mắt Tần Thanh Dung chớp động, như có điều suy nghĩ.

Mạc Cầu vẫn tỏ ra ung dung, dường như không hề xem khốn cảnh trước mắt là chuyện to tát gì.

Trong Âm ti to lớn này, sợ là chỉ có ở bên cạnh Tần Thanh Dung thì hắn mới có thể thư giãn.

Nếu đã tạm thời không nghĩ ra biện pháp gì, một người một quỷ dứt khoát chẳng thèm quan tâm đến chuyện này nữa, vừa uống Linh trà vừa ngồi tâm sự.

"Ta đã từng trở lại Giác Tinh thành, nơi này đã không còn cố nhân, may mà hiệu thuốc Thanh Nang vẫn còn."

Mạc Cầu chậm rãi mở miệng:

"Lần trước trở về có chút vội vàng, sau đó thì ta lại chưa từng rời khỏi Thái Ất tông, lần sau chúng ta trở về dương thế, nếu có thời gian thì sẽ đi một chuyến."

"Ừm."

Đôi mắt đẹp của Tần Thanh Dung chớp động, trong lòng xuất hiện hình bóng của rất nhiều người, nàng lập tức thở dài

"Vật đổi sao dời, cố nhân đã qua đời, có nhiều thứ một khi để vuột mất là sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, chúng ta đã tương đối may mắn rồi."

"Đúng vậy a." Mạc Cầu gật đầu, vừa mới nâng chén trà lên thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Hắn lập tức vung mạnh tay lên, đao quang xẹt qua, hư không xuất hiện một vết nứt, quấn lấy tất cả đồ bài trí ở bên cạnh rồi biến mất không thây gì nữa.

Tần Thanh Dung sững sờ, lập tức hoàn hồn, bất động thanh sắc thu dọn phòng.

"Thánh nữ."

Đúng vào lúc này, một giọng nói từ ngoài phòng truyền đến:

"Điện chủ đến đây bái phỏng."

"Mời đến." Tần Thanh Dung lấy lại bình tĩnh, vung tay áo mở cửa phòng ra, đứng dậy.

"Ha ha. . ."

Quỷ chưa đến, nhưng tiếng cười sảng khoái của Vương Hoàng đã lọt vào màng tai:

"Ta vừa mới trở về liền nghe nói tu vi của Thánh nữ lại có tiến triển, hiện giờ đã là Quỷ Vương Trung giai, lúc đầu ta còn không tin, bây giờ xem ra chuyện này đúng là sự thực."

"Thật đáng mừng!"

"Thật đáng mừng a!"

Lão ta vừa chắp tay vừa cười to bước vào trong phòng, sau lưng còn có Âm sai Quỷ binh đồng hành, dâng lên những Linh vật ở Âm phủ cho Tần Thanh Dung.

"Vương mỗ vừa nghe được tin tức này liền cảm thấy rất vui mừng, đây đều là hạ lễ, chúc mừng Thánh nữ thần công hữu tiến."

"Điện chủ tốn kém rồi." Tần Thanh Dung khuất thân thi lễ:

"Thanh Dung có thể có ngày hôm nay đều nhờ chư vị tiên hiền của Tổ đình chỉ điểm và thần công mà Điện chủ ban cho."

"Ây!"

Vương Hoàng khoát tay:

"Trước giờ ở trong Tổ đình cũng có không ít Quỷ vật tu hành Thần Thai Diệu tàng, nhưng lại chẳng có mấy quỷ có thể có tiến triển được như ngươi, càng đừng đề cập tiến độ nhanh như vậy."

"Không hổ là Âm hồn mà Thánh Chủ khâm điểm."

"Ừm?"

Trong lúc nói chuyện, dường như ông ta phát hiện được cái gì, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, trong mũi nhẹ ngửi, ánh mắt tràn đầy ý mừng cũng lạnh xuống:

"Khí tức của người sống trên dương thế. . ."

"Mạc đạo chủ đã từng tới đây sao?"

Trong Lỗ vương phủ chỉ có một người sống, chính là Mạc Cầu.

Mà thân phận của Thánh nữ rất đặc thù, có thể xem là như quỷ chỉ thuộc sở hữu của Thánh Chủ, lần này lại dám một mình mở tiệc chiêu đãi một vị nam tử, chuyện này làm cho Vương Hoàng biến sắc.

Sắc mặt Tần Thanh Dung hơi đổi, may mà trước đó nàng đã đeo lên sa mỏng, sa mỏng cũng là một món quỷ khí, người ngoài sẽ không nhìn thấy được sắc mặt của nàng.

Hiển nhiên là nàng cũng không nghĩ rằng mũi của Vương Hoàng lại mẫn cảm như vậy, ở nơi mà nàng đã dọn dẹp xong mà lão ta vẫn có thể ngửi được khí tức của Mạc Cầu, đôi mắt đẹp lập tức chớp động, cười nhạt mở miệng:

"Sợ là Điện chủ đã hiểu lầm, hẳn là vì vật này."

Nói xong liền nàng nhiếp lấy một con diều gỗ, đưa tay vuốt khẽ:

"Vật này chính là Yển sư tạo vật, cực kỳ tinh xảo, là hạ lễ mà Mạc đạo chủ đã tặng lúc trước, ta thấy nó rất đẹp nên liền đặt ở trong phòng."

"Ngô. . ."

Ánh mắt Vương Hoàng khẽ nhúc nhích, vẫy tay hút con diều gỗ tới.

Thần niệm quét qua, một luồng Âm khí bộc phát, con diều gỗ lập tức bị chấn thành phấn vụn, lạnh giọng mở miệng:

"Thánh nữ vẫn là nên chuyên tâm tu hành cho thỏa đáng, thứ này ẩn chứa huyền cơ, lỡ như bị họ Mạc dòm ngó được cái gì thì sẽ không ổn."

"Vâng." Tần Thanh Dung khom người:

"Điện chủ dạy phải."

"Hô. . ." Có lẽ là cảm thấy ngữ khí của mình quá nặng, Vương Hoàng hít sâu một hơi, hòa hoãn nói:

"Về Thần Thai Diệu tàng, Thánh nữ có chỗ nào không hiểu không?"

"Mặc dù Vương mỗ không có tu hành công này, nhưng cũng hiểu được đôi phần, có thể giải thích một chút."

"Cái này. . ." Tần Thanh Dung ngẩng đầu, trong lòng lại có mấy phần lơ đễnh.

Nàng đã từng được chứng kiến bản lĩnh của Mạc Cầu, còn được đối phương truyền thụ diệu pháp, mượn cơ hội cảm ngộ pháp môn, luận về Thần Thai Diệu tàng thì nàng chưa hẳn sẽ yếu hơn Vương Hoàng.

Bất quá.

"Thanh Dung thật có một chuyện muốn thỉnh giáo Điện chủ."

"Nói nghe một chút."

"Tam Thế Đàn Công và Thần Thai Diệu Tàng có nói là có thể mượn ngoại vật tu hành, cách đây ít năm Thanh Dung từng gặp được một người đang dùng cơ thể tiền kiếp của ta, không biết người này có thể sử dụng được không?"

"Hả?" Sắc mặt Vương Hoàng biến đổi hỏi:

"Thánh nữ thực sự đã nhìn thấy thân thể kiếp trước của mình sao?"

"Không sai." Tần Thanh Dung gật đầu.

"Tốt, tốt!" Vương Hoàng bỗng nhiên cười to:

"Rất tốt, nếu như thân thể của tiền kiếp, vậy thì tu vi của thánh nữ lại có thể đại tiến trong một thời gian ngắn, nhục thân đó hiện giờ đang ở nơi nào?"

. . .

Trên đại điện.

Bầu không khí ngưng trọng.

Người ngồi trên vị trí Lỗ vương lại không phải là Đế Khốc, mà là một trong ba vị Điện chủ của Tổ đình - Vương Hoàng.

Sắc mặt lão ta âm trầm, nhìn kỹ toàn trường.

Rất nhiều Quỷ vật trong điện đều không dám lên tiếng, cơ hồ toàn bộ Quỷ vật đều cúi đầu, chỉ sợ lão ta chú ý đến mình.

"Diêm Bình chết rồi."

Thật lâu sau.

Trong điện mới vang lên giọng nói của Vương Hoàng.

Tiếng nói khàn giọng, trầm thấp, mang theo nồng đậm tức giận, túc sát, giống như một cơn gió lạnh lẽo đang tàn phá bừa bãi bên trong điện.

"Ai làm?"

"Hồi Điện chủ." Một quỷ cất bước tiến lên, thấp thỏm hồi bẩm:

"Dựa vào manh mối để lại ở hiện trường thì hẳn là do Mã Diện Quỷ Vương Mã Thành Vệ gây ra, sau khi y giết chết Diêm tướng quân liền gỡ lệnh bài trên người tướng quân xuống, lại đi nhà giam phóng thích Quỷ tộc, chúng thuộc hạ đã toàn lực đuổi bắt."

"Mã Thành Vệ?" Khóe miệng Vương Hoàng hơi vểnh lên, vẻ mặt khinh thường:

"Các ngươi cho rằng chỉ dựa vào một tên Mã Thành Vệ mà có thể giết chết Diêm Bình ngay trong phủ đệ có vô số Quỷ tộc sao?"

"Thậm chí ngay cả tiếng kêu cứu mà Diêm Bình cũng không thể phát ra?"

". . ."

Trong tràng yên tĩnh.

Bầy quỷ đương nhiên biết chuyện này khả năng không lớn, dù sao nếu so về thực lực thì Mã Thành Vệ còn yếu hơn Diêm Bình không ít.

Dù rằng tập kích thì Diêm Bình cũng có thể có cơ hội phản sát, càng không có khả năng bị giết một cách sạch sẽ lưu loát như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận