Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 443. Đấu Kiếm

Chương 443. Đấu Kiếm


Người dịch: Whistle

Không giống với những tông môn phụ cận Thái Ất tông, bên trong dãy núi này vẫn có không ít tu sĩ tà đạo đang chiếm cứ.

Cũng có người không biết gì về sự kiện Lễ tế tuần sơn này, có người trong lòng vẫn còn hi vọng vào may mắn, còn có những người có nguyên do không muốn rời đi.

Khi song phương bắt đầu tiếp xúc.

Chém giết cũng bắt đầu từ đó.

So với đại quân mênh mông của Thái Ất tông thì đám tán tu tà đạo này chỉ là bọn châu chấu đá xe.

Xông lên liền tản!

Mỗi ngày.

Ngoại trừ đại quân trong trướng không hề động đậy ra thì đệ tử của các cung đều sẽ chia ra bốn phía tìm tòi bảo vật.

Giống như hàng ngàn hàng vạn con ong đang vất vả hút mật.

Trăm năm qua, đây là lúc mà Linh vật trong sơn mạch phát triển ra một vụ mới, cũng là thời điểm có thể thu hoạch.

Chỉ thấy lưu quang đang bay lượn phía chân trời, hơn vạn tu sĩ đan xen lẫn nhau, khí cơ chấn động ngàn dặm, vừa đi vừa thu hoạch.

Giống như con cháu nhà nông đang thu hoạch lúa mạch, những nơi đi qua, chỉ cần là nơi có tồn tại linh tính thì đều sẽ bị càn quét mấy lần, vơ vét sạch sẽ.

Lại tiến lên thêm vạn dặm.

Cho dù đại quân của Thái Ất tông rất kinh khủng, nhưng khi đối mặt với Nhạn Đãng sơn mạch mênh mông vô biên ở trước mặt này cũng bắt đầu lộ ra vẻ không đáng chú ý.

Đến tận đây, Thái Ất tông bắt đầu chia quân ra bốn đường để tiếp tục tiến lên phía trước.

Trong lúc đó cũng từng có người của Thiên Tà Minh xuất thủ thăm dò, thậm chí còn có Tông sư Kim Đan thò đầu ra, với ý đồ ngăn chặn đại quân.

Nhưng lại khó địch lại uy thế của Thái Ất tông, không phải bị giết thì chính là bị bắt, chỉ có mấy người rải rác là có thể đào thoát.

Nhoáng một cái, lại trôi qua một tháng.

. . .

Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Mạc Cầu có thể nói là thoải mái dễ chịu, thanh nhàn, cũng không gặp được những chuyện phiền phức như trong tưởng tượng.

Hắn cũng chưa từng tham dự vào cuộc vây quét ở phía trước, cũng không có đi tìm kiếm Linh vật, mà chỉ tọa trấn hậu phương.

Gặp được thương binh thì mới ra tay.

Thỉnh thoảng liền áp vận một chút vật tư.

Trên đường đi không chỉ không có nguy hiểm, ngược lại còn có rất nhiều chỗ tốt.

Nhân lúc rảnh rỗi này, hắn đã luyện hóa hai viên Lục Chuyển Quy Nguyên đan vừa mới lấy được, Pháp lực ở trong cơ thể lại tăng lên.

Linh Cữu Bát Cảnh Công đệ tứ trọng cũng đã tới gần viên mãn.

Cách đệ ngũ trọng Đạo cơ trung kỳ chỉ còn một bước xa.

Chờ cho chuyện này kết thúc, sau khi trở về tông môn, thả ra pháp lực liền sẽ thuận nước đẩy thuyền tiến giai trung kỳ.

Trong cơn gió lạnh rít gào, Mạc Cầu nhìn chung quanh, hạ xuống trên một đỉnh núi phương.

Lúc này, thời tiết ở chỗ này đang là trời đông giá rét.

Những đỉnh núi xung quanh có những cây thông khô héo, suối cạn nước khô, tuyết phủ trắng đỉnh núi, mặt nước đã bị đóng băng.

Cảnh tượng xung quanh một mảnh tiêu điều.

Chỉ có tuyết trắng mênh mông đang bay múa trong gió rét, thỉnh thoảng bị cuốn lên, bồi hồi, truyền ra những tiếng gió hú 'Ô ô'.

"Mạc sư huynh!"

Nơi xa, có một người hô to.

Mạc Cầu nghe tiếng nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy có mấy nữ nhân xinh đẹp đang đứng dưới một gốc cây treo đầy băng tinh.

Tướng mạo của các nàng đều xinh đẹp, thải gấm trên người tung bay, giống như những nàng tiên bước ra từ trong bức họa.

"Tang sư muội."

Mạc Cầu gật đầu, hóa thành một đạo hỏa tuyến nhảy tới gần, đồng thời chắp tay với một người trong đó:

"Bạch sư tỷ."

"Mạc sư đệ."

Bạch Tiểu Nhu, Đại sư tỷ của Ất Mộc cung, tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ.

Nữ nhân này giống như kỳ danh, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tiếng nói nhu hòa, nhưng tác phong làm việc lại khác với người khác.

Bá đạo!

Đây mới là tính cách thật sự của cô nàng này.

Có lẽ là bởi vì công pháp tu hành nên Bạch Tiểu Nhu làm việc liền thích trảm thảo trừ căn, không lưu chỗ trống.

Đương nhiên.

Chuyện này đối với cừu gia của nàng mà nói là chuyện rất buồn rầu, nhưng nàng lại được đệ tử ở Ất Mộc cung kính yêu.

Ngoại trừ hai người này ra thì còn có một người mà cũng quen biết, La Khỉ của Thái Hòa cung.

"Mạc sư đệ."

Lúc này, cách đó không xa truyền đến giọng nói mang theo vẻ trêu chọ của một người đàn ông:

"Có phải là ngươi đã đi nhầm chỗ rồi không, bên này mới là địa bàn của Thuần Dương cung ta, ha ha. . ."

Mạc Cầu nghiêng đầu, chỉ thấy một kẻ có dáng người mập lùn đang ngoắc tay chào hỏi:

"Mau tới đây."

Mặc dù trong giọng nói của kẻ này mang theo ý cười, nhưng ngữ khí lại không để cho Mạc Cầu cự tuyệt, dường như gã đã quen với việc ở trên cao nhìn xuống chỉ huy người khác.

"Lưu sư huynh." Mạc Cầu gật đầu chào hỏi, sau khi cáo từ với ba nàng liền cất bước đi tới:

"Hôm nay sao sư huynh lại rảnh rỗi mà ra đây vậy, ta nghe nói chuyến đi lần này rất quan trọng."

"Ừm." Lưu Nhất Minh gật đầu:

"Lần này không phải vận chuyển hàng hóa, mà là những vị đệ tử của thiên phú xuất chúng, trong đó có vài vị tiềm lực bất phàm."

"Bất quá. . ."

"Đó là chuyện của mấy ngày nữa, nhân lúc rảnh rỗi này đi ra ngoài dạo để thư giãn tâm tình."

"Huống chi, lần tụ hội này chính là do Bạch sư tỷ tổ chức, sao Lưu mỗ dám không đến chứ?"

Nói xong liền nhếch miệng cười.

Vài vị tu sĩ ở gần đó cũng chắp tay với Mạc Cầu, đa phần đều là tu sĩ Đạo cơ Thuần Dương cung.

Tu hành, không phải vẫn luôn khổ tu.

Trên con đường tu hành còn có rất nhiều phong cảnh, chỉ lo cắm đầu tiến lên, có lúc sẽ để mất đi rất nhiều.

Cho nên.

Thường xuyên có những cuộc tụ hội đồng đạo.

Dĩ vãng, Mạc Cầu đều tận lực không tham gia, chẳng qua hiện giờ đã vào trong Nhạn Đãng sơn rồi, không có thời gian tu hành, cho nên cũng tới tham gia cho vui.

Vả lại, có một ít người vẫn là phải nể mặt một chút.

Giống như hôm nay.

Bạch Tiểu Nhu có hứng liền muốn tổ chức một buổi tụ hội ở chỗ này, cũng mời rất nhiều đồng đạo đến đây.

"Hàn sư đệ, đa tạ!"

"Kiếm pháp của Xá sư huynh cao minh, tại hạ mặc cảm."

Cách đó không xa, độn quang của hai người hạ xuống, một người thì dương dương đắc ý, một người thì lắc đầu bất đắc dĩ.

"Vô Lượng Kiếm Quyết của Xá huynh đã tới Tình Kiếm hợp nhất chi cảnh, Hàn huynh thua cũng không tiếc."

"Không sai." Lưu Nhất Minh gật đầu:

"Tuy rằng Bắc Đấu Thất Sát Kiếm rất mạnh, nhưng Vô Lượng Kiếm Quyết cũng không yếu, vả lại Thất Sát Kiếm mạnh nhất là khi chém giết với người khác, chúng ta đấu kiếm nhưng cuối cùng cũng phải lưu lại một chút lực, Hàn sư đệ cũng không thể thi triển ra hết kiếm pháp."

"Chư vị cũng đừng an ủi ta." Nam tử họ Hàn lắc đầu cười khổ:

"Tài nghệ không bằng người, đây là sự thật, tại hạ còn không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà tích tụ trong lòng."

"Bất quá. . ."

"Mặc dù Tình Kiếm hợp nhất rất cao minh, nhưng trong số những người ở đây lại có một người vượt qua Xá sư huynh."

Trong tràng yên tĩnh, có mấy người đã nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Cầu, nhưng cũng có người ánh mắt mê mang.

Đợi khi hỏi rõ nguyên do thì không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi thán phục.

Hiển nhiên là không ngờ rằng một tuyệt kỹ Kiếm đạo như vậy lại rơi vào trong tay một người nổi danh về thuật luyện đan.

"Kiếm Khí Lôi Âm!"

Bạch Tiểu Nhu đứng từ xa mở miệng nói:

"Mạc sư đệ, nếu đã tới rồi thì sao không thể hiện một chút, cũng để ta mở mang tầm mắt."

Ngay cả nàng của chưa từng lĩnh ngộ được loại kiếm thuật như Kiếm Khí Lôi Âm.

Chẳng qua khi đã đạt đến cảnh giới như của Bạch Tiểu Nhu rồi, thứ gọi là kiếm thuật kinh người cũng chẳng có tác dụng gì quá lớn.

"Đúng vậy a, đúng a!"

"Mạc sư huynh, bộc lộ tài năng đi?"

"Chư vị." Mạc Cầu cười nhạt lắc đầu:

"Tu vi của tại hạ còn thấp, mặc dù may mắn giác ngộ kiếm pháp, nhưng thật ra cũng không có tác dụng gì lớn."

Ánh mắt của đám người buông xuống, không khỏi lộ vẻ tiếc nuối.

Đúng vậy.

Khí tức trên người Mạc Cầu rất yếu, cho dù người mang Kiếm Khí Lôi Âm thì sợ là cũng không thi triển được mấy lần.

Lúc này, bỗng nhiên có một người khẽ kêu lên:

"Mạc sư huynh, tiếp kiếm!"

Một đạo kiếm quang màu xanh lặng lẽ đâm tới, run rẩy giữa không trung, hóa thành vài điểm hàn tinh bao phủ xuống.

Mạc Cầu than nhẹ, cong tay búng ra, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm khẽ quấn trước người, đập bay Phi kiếm đột kích.

"Tang sư muội, đừng gây chuyện nữa."

"Ta cũng tới."

Nào ngờ, Tang Thanh Hàn còn chưa dừng tay thì La Khỉ ở bên cạnh đã tế ra một vệt kim quang.

Song kiếm đan xen, cho dù có lưu dư lực thì kiếm quang cũng đã rất lăng lệ, khiến cho những người khác vội vàng tản ra.

Mạc Cầu nhíu mày, Huyền Âm Trảm Hồn run lên, đột ngột xuất hiện ở giữa hay thanh kiếm.

"Đinh. . ."

Hai nàng nhướng mày, vô thức lui lại một bước, hai người hợp lực cũng khó chiếm được thượng phong.

"Ta cũng tới!"

"Xem ta!"

Lập tức lại có người cười to, hai luồng kiếm quang rơi xuống, nhìn ra được, tốc độ và lực đạo đều đã được khắc chế.

Mạc Cầu khẽ bóp kiếm quyết, u u minh đăng lấp lánh, trong nháy mắt đã dừng lại kiếm quang đột kích.

Vọng Xuyên Minh Đăng!

"Tốt!"

Lúc này, vị Xá sư huynh kia cũng không nhịn được nữa, đè thấp tu vi xuống đến Đạo cơ sơ kỳ, rồi cũng ngự kiếm mà đến:

"Tiếp ta Vô Lượng Kiếm!"

Chưa nói xong thì đã có ngàn vạn lưu quang huy sái mà ra, trải rộng một phương, bao phủ xuống vị trí của Mạc Cầu.

Vô Lượng Kiếm Quyết!

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một chút tung tăng.

Thái Ất tông có Tam đại kiếm quyết đỉnh tiêm, Bắc Đấu Thất Sát Kiếm, Thái Ất Phân Quang Kiếm và Vô Lượng Kiếm Quyết.

Người ngoài sẽ khó mà xem được.

Trong đó Bắc Đấu Thất Sát Kiếm được chia làm bảy bộ, mặc dù mỗi bộ đều bất phàm, nhưng bảy bộ hợp nhất mới được xem như hoàn chỉnh.

Từ trước đến nay, người có thể tu thành Bắc Đẩu Thất Sát Kiếm ở cảnh giới Đạo cơ đều là lác đác không có mấy.

Trong đó còn dính đến mâu thuẫn nội bộ của thất mạch Bắc Đẩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận