Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 87. Quyết Đấu

Chương 87. Quyết Đấu


Người dịch: Whistle

Hơn một tháng sau.

Trong viện lạc.

Một người đàn ông trung niên thân mặc cẩm y, thân hình phúc hậu đang đứng chắp tay sau lưng đi đi lại lại xem kỹ hoàn cảnh nơi này.

Người đàn ông này bước từng bước một qua cánh cửa, đưa tay khẽ vuốt cánh cửa, trên mặt lộ vẻ khinh bỉ:

"Tòa nhà này đã không được tu sửa nhiều năm rồi, cửa gỗ bị mục, khung cửa sổ vỡ vụn, vị trí cũng không tốt, vậy mà dám lấy hai mươi sáu lượng bạc?"

"Gia nói đúng lắm." Một gã giúp đỡ ở bên tiếp lời:

"Ta đã nghe ngóng qua rồi, giá của những căn nhà trên con đường này cũng chỉ bán cỡ hai mươi lượng thôi."

"Căn nhà này đã nát như vậy, sau khi mua về thì chắc chắn phải đại tu, cũng cần tiêu tốn không ít, trong trong ngoài ngoài cộng lại không có bảy tám lượng bạc thì không thành, số tiền này cũng phải tính vào."

Giải thích rất nhiều, tổng kết lại chỉ có một câu:

"Hai mươi sáu lượng, đắt!"

Hai người đồng thời nghiêng đầu, nhìn về phía Mạc Cầu đang ở trong sân, nam tử trung niên vuốt cằm nói:

"Mạc đại phu, rẻ chút đi."

"Hà chưởng quỹ." Mạc Cầu im lặng:

"Lúc ta mua căn nhà này đã bỏ ra ba mươi lăm lượng, hiện giờ ta đã chiết khấu nhiều lắm rồi."

"Còn như giá tiền, thật là không thể rẻ thêm được nữa!"

Hắn không nói nhiều, giọng điệu không thương lượng.

Tuy nói là hắn cần bán gấp căn nhà này để rời đi, nhưng giá tiền đã đủ thấp rồi, không đến mức phải thanh lý phá giá.

Giá cả tầm này thì cho dù vị Hà chưởng quỹ này đi thì cũng sẽ có vị Lý lão bản đăng môn.

Chẳng qua chỉ là phải đợi thêm hai ba ngày công phu mà thôi, hắn chờ được.

"Cái này. . ." Hà chưởng quỹ khựng lại, nói:

"Mạc đại phu, hơn một năm nay, đạo phỉ đã vào thành hai lần, giá nhà ở trong thành đã hạ nhiều lắm."

"Mạc đại phu không thể tính theo giá trước kia được, dù thế nào cũng phải rẻ thêm mấy lượng chứ?"

"Tiểu Cửu ca." Mạc Cầu chẳng thèm quan tâm đến ông ta, nhìn về phía người môi giới Tiểu Cửu vẫn luôn yên lặng không lên tiếng:

"Chuyện về chiếc xe lừa. . ."

"Mạc đại phu yên tâm." Tiểu Cửu vội vàng khom người:

"Ta đã tìm được người mua rồi, xe lừa loại tốt, điều giáo thuận tay, bảy lượng bạc liền có thể cầm xuống."

"Làm phiền." Mạc Cầu nghe vậy gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt:

"Chỗ ta còn có việc, nơi này làm phiền Tiểu Cửu ca hỗ trợ trông nom, nếu như giá tiền thỏa đàm thì có thể trực tiếp sang tên."

Còn nếu như không thương lượng được giá tiền thì cũng không cần phải nhiều lời.

"Ai, Mạc đại phu." Hà chưởng quỹ nghe vậy liền biến sắc, vội vàng vươn tay hư cản:

"Đừng nóng vội nha, làm ăn mà, giá cả không thích hợp thì chúng ta có thể từ từ thương lượng."

"Không cần." Mạc Cầu lắc đầu:

"Ta cũng đã nói hết yêu cầu của mình cho người môi giới rồi, nếu như Hà chưởng quỹ thành tâm giao dịch thì trực tiếp sang tên là được."

"Chìa khoá cũng ở trên người Tiểu Cửu ca rồi, các vị cứ từ từ xem nhà đi, ta còn có việc, cáo từ trước!"

Nói xong liền chắp tay với ba người.

Hắn không đủ kiên nhẫn để khua môi múa mép với đối phương, có rảnh còn không bằng đi xem y thư, luyện một chút võ công.

Mạc Cầu lập tức muốn đi xa, gia tăng tích lũy của bản thân mới là chính sự.

"Đừng a!" Hà chưởng quỹ vội vàng giữ lại, nhưng mà Mạc Cầu đã quyết định đi, ông ta chỉ đành thở dài bất đắc dĩ.

Hà chưởng quỹ tất nhiên là biết giá tiền này đã rẻ lắm rồi, nhưng mà ông ta không nguyện ý từ bỏ bản năng ép giá của mình.

Đầu năm nay kiếm tiền không dễ dàng, giảm bớt một lượng thì cũng tốt.

"Hà chưởng quỹ, căn nhà này của Mạc đại phu phía trước có nghênh khách tùng, phía sau có kim quế thụ, phong thuỷ cực giai." Người môi giới Tiểu Cửu lập tức đi tới bên cạnh cười nói:

"Vả lại còn có hai cái tiểu viện cái trước cái sau, diện tích lớn hơn việc lạc khác gấp hai, giá tiền này đã hậu đạo lắm rồi."

"Nếu như không phải ngài có quan hệ với Tiền đầu thì vụ mua bán này sẽ không thể nào có phần của ngài."

"Tiểu Cửu." Hà chưởng quỹ lấy ra mấy đồng tiền lớn rồi kín đáo đưa cho đối phương, nhỏ giọng nói:

"Thật sự là không thể bớt thêm một chút nữa sao?"

"Hà chưởng quỹ, tiền này tiểu nhân không dám thu." Tiểu Cửu cười khổ đẩy ra mấy đồng tiền lớn, gật đầu nói:

"Mạc đại phu đã nói rồi, đây chính là giá thấp nhất, người môi giới như tiểu nhân cũng không thể nào giảm giá hơn được."

"Như vậy à. . ." Hà chưởng quỹ khi thì nhíu mày, khi thì giãn ra, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng:

"Nếu đã vậy thì cứ quyết định vậy đi!"

"Được rồi." Hai mắt Tiểu Cửu sáng lên, lập tức đưa tay mời ra sau:

"Vậy chúng ta đi ký hợp đồng, đợi khi đóng thuế trước bạ ở chỗ quan phủ xong thì tòa nhà này sẽ là của ngài."

"Ừm." Hà chưởng quỹ nhẹ nhàng gật đầu, trước khi đi còn quay lại nhìn về phía viện tử, lông mày đang nhăn của ông ta cũng từ từ giãn ra.

Cuộc mua bán này, chung quy là mình chiếm tiện nghi.

"Chúc mừng, chúc mừng Hà chưởng quỹ, hôm nay lại có thêm một căn ngoại trạch, khu nội thành cũng nằm trong tầm tay!" Gã giúp đỡ vội vàng chắp tay nói.

"Ha ha. . . , nói đùa, nói đùa." Hà chưởng quỹ cười to.

. . .

"Kẽo kẹt. . . Kẽo kẹt. . ."

Bánh xe chuyển động rất có tiết tấu.

Mạc Cầu đang ngồi ngay ngắn trong buồng xe, hai mắt nhắm lại, thân thể lắc lư lên xuống theo toa xe chập trùng.

Nhìn thật kỹ sẽ thấy quần áo của hắn giống như đang không ngừng run rẩy, giống như bị kình phong thổi bay lên bay xuống.

Sau lớp quần áo, da thịt, xương cốt cũng có chút rung động, phát ra những tiếng bạo liệt yếu ớt.

Những ngày này, bởi vì phục dụng Tống gia Nội Tráng đan, mỗi thời mỗi khắc tu vi của Mạc Cầu đều đang gia tăng.

Hiện giờ, hắn chỉ còn cách Đoán Cốt Đại thành chỉ một bước xa, coi như không có đan dược thì trong vòng một hai năm cũng thể đạt tới Luyện Tạng.

Tu vi bậc này, đặt ở trong Hắc Hổ đường hiện giờ cũng có thể xếp trước mười!

So với tu vi, tuy rằng hắn đã đạt được không ít võ học bí tịch, những tiến triển của Võ kỹ lại chậm chạp hơn nhiều.

Dù gì thì đa số võ học trong nội khố của Hắc Hổ đường đều rất bình thường, chỉ có thể dùng làm tích lũy, khó mà chuyển hóa thành thực lực trong thời gian ngắn được.

Ngược lại là y thuật lại có tiến bộ lớn hơn.

Có Thanh Nang Dược Kinh làm cơ sở, lại lấy được dược thư của Đinh lão, Độc Kinh và Bách Thảo Tập quyển thượng của Mục lão.

Những ngày này, y thuật của Mạc Cầu vẫn đang tiến triển rất nhanh.

Nói hắn là y đạo đệ nhất cao thủ trong thành thì cũng không có chút vấn đề nào, chỉ là thanh danh không lớn mà thôi.

"Chi. . ."

Xe ngựa dừng lại.

"Mạc đại phu, đến rồi!" Giọng nói của phu xe từ bên ngoài truyền đến.

"Ừm." Mạc Cầu mở mắt ra, cất bước xuống xe, tiện tay thanh toán tiền xe rồi đi vào trong một quán rượu.

"Tề sư huynh!"

"Mạc sư đệ."

Người tìm hắn hôm nay chính là Tề sư huynh, hai người đã từng là cộng sự ở nhà kho thành bắc.

Một khoảng thời gian không thấy, Tề sư huynh già đi rất nhiều, phần lưng khom xuống, quải trượng được đặt ở một bên.

"Mạc sư đệ tinh thần toả sáng, xem ra trôi qua không tệ." Tề sư huynh vẫn giống như trước đây, vừa mở miệng liền trào phúng:

"Xem ra, Hắc Hổ đường thật đúng là một địa phương tốt, ở trong hiệu thuốc thật sự là ủy khuất cho sư đệ rồi."

"Tề sư huynh cũng là khách quý ít gặp." Mạc Cầu đã sớm quen với tính tình của đối phương, mặt không đổi ngồi xuống đối diện:

"Tìm ta có việc?"

"Hừ!" Tề sư huynh hừ nhẹ một tiếng, bưng bát rượu trước mặt lên:

"Gần nhất hiệu thuốc không được tốt, chắc là ngươi đã nghe nói rồi chứ?"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Mâu thuẫn của hai người Tần sư phụ và Lôi sư phụ ngày càng nghiêm trọng, nghe nói khi Hứa lão tiền bối vừa qua đầu thất* thì bọn hắn liền bắt đầu náo động, bây giờ mạt thất** đã qua, cuối cùng thì hai người đã triệt để xé toang da mặt."

(*bên vn mình gọi là mở cửa mã.)

(** bên trung mở 7 lần, mỗi 7 ngày 1 lần, lần cuối cùng gọi là mạt thất.)

Chuyện này huyên náo đến toàn thành xôn xao, đương nhiên là Mạc Cầu cũng biết được.

"Không sai." Tề sư huynh gật đầu:

"Lôi Sư bá muốn chia đều Thanh Nang hiệu thuốc với Tần sư phụ, lý do là Hứa lão từng nhận ông ta làm con nuôi."

Nói đến đây, Tề sư huynh không nhịn được giận mắng một tiếng:

"Họ Lôi thật sự là không muốn mặt!"

Mạc Cầu không có lên tiếng.

Hắn sớm đã dự định rời đi nơi đây, hiện giờ đồ trong tay hắn đã được xử lý không sai biệt lắm, nhiều nhất là khoảng ba năm ngày nữa thì Mạc Cầu sẽ lên đường.

Hắn không nguyện ý tham dự chuyện Hắc Hổ, cũng không muốn vướng vào chuyện của hiệu thuốc Thanh Nang.

"Rầm!" Tề sư huynh đặt mạnh chén rượu xuống phát ra một 1 rầm:

"Chuyện như vậy, sư phụ đương nhiên là sẽ không đáp ứng, song phương cãi cọ không xong, cuối cùng ước định tỷ võ luận thắng thua."

"Phe thua, phải đáp ứng phe thắng một điều kiện."

"Luận võ?" Mạc Cầu lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Muốn so thì cũng phải so y thuật chứ?"

"So y thuật thì đương nhiên là sư phụ cao minh hơn rồi, nhưng nếu như hai người họ tỷ thí y thuật thì không có ai trong thành này đủ tư cách để làm bình phán?"Mặt Tề sư huynh lộ ra vẻ khinh thường:

"Diệu Dược đường vốn có hai người có một ít tư cách, nhưng. . ."

Nói tới đây, y lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

"Ngày luận võ, sư phụ hi vọng sư đệ có thể qua đó."

"Ta?" Mạc Cầu nhướng mày.

"Làm sao?" Sắc mặt Tề sư huynh trầm xuống:

"Ngươi không đồng ý."

"Không phải. . ." Mạc Cầu lắc đầu, há miệng muốn nói, những lại bị một người đang vội vã chạy từ ngoài quán rượu vào xen ngang:

"Mạc đại phu, Đường chủ cho mời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận