Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 52. Hừng Đông

Chương 52. Hừng Đông


Hắc Hổ đường.

Trụ sở.

Chung Sơn cầm lấy thủ cấp của Hỗn Nguyên Thiết Thủ Sử Tiêu, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong một cái hộp gỗ tràn đầy bột vôi.

Đây là địch nhân nửa đời của ông ta, đương nhiên là phải trân tàng rồi!

Chỉ tiếc là giờ khắc này không nên uống rượu, nếu không phải uống mừng một trận mới tốt, mới có thể thả lỏng khuấy động tâm tình.

"Tam thúc." Chung Vân Triệu máu me khắp người đang đứng ở bên cạnh, y tỏ ra không hiểu về hành động của Chung Sơn.

Chẳng qua cái mà y quan tâm hiện giờ không phải cái chết của Sử Tiêu, mà là một chuyện khác, y bèn hỏi:

"Tiền bối cứ đi như vậy sao?"

"Vậy con còn muốn thế nào?" Chung Sơn trợn trắng mắt, tiện tay khép lại nắp hộp:

"Tiền bối chữa khỏi thương thế của con, lại ban thưởng Linh đan, cũng giống như đã giúp ta tiêu diệt cái gai trong lòng Tứ Phương phái."

"Còn có gì mà không biết đủ?"

"Thế nhưng là. . ." Chung Vân Triệu vẫn muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng lại bị Chung Sơn phất tay đánh gãy.

"Ta đã nói rồi, tiền bối chỉ là nể mặt tổ tiên nhà chúng ta nên mới tới đây một chuyến, không thể cưỡng cầu." Ông ta thở dài, nói:

"Còn về chuyện mà con đã nói, tiền bối. . . Không đáp ứng."

"A!" Sắc mặt Chung Vân Triệu trắng xám, cở thể không nhịn được rung nhè nhẹ, ngay cả niềm vui sướng khi trảm giết Sử Tiêu cũng mất sạch sành sanh.

"Tiền bối chính là người tu tiên trong truyền thuyết, chướng mắt những gã phàm phu tục tử như chúng ta cũng là chuyện bình thường." Chung Sơn mở miệng:

"Bất quá tiền bối vẫn lưu lại một tia cơ hội cho Chung gia chúng ta."

"Cơ hội gì?" Hai mắt Chung Vân Triệu sáng lên.

Chung Sơn nhìn gã một cái rồi nói:

"Tiền bối nói, nếu là con có thể thành tựu Tiên Thiên trước khi bốn mươi tuổi liền có thể gia nhập vào dưới trướng của ngài."

"Tiên Thiên? Bốn mươi tuổi?" Cơ thể của Chung Vân Triệu rung lắc một trận, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nói:

"Chuyện này sao có thể?"

"Đúng vậy đó, chuyện này sao có thể chứ." Chung Sơn thở dài, lại từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài màu đen:

"Chẳng qua khi ta đau khổ khẩn cầu, tiền bối nể mặt tổ tiên của Chung gia nên còn để lại một vật."

"Nếu như chúng ta có thể uẩn dưỡng nó cho tốt, trăm năm sau công thành, hậu nhân cũng có thể nhờ đó mà bước vào tiên đồ."

"Hả, là vật gì?" Chung Vân Triệu nói.

Chung Sơn quay người, vung khẽ lệnh bài vào một nơi hắc ám:

"Đi ra đi!"

"Đông!"

"Đông!"

Kèm theo những âm thanh cao thấp chập trùng liền có một thân hình đang nhảy ra, một người xuất hiện ở trước mắt Chung Vân Triệu, cũng làm cho gã ta kinh ngạc một lát:

"Là ngươi?"

...

Trong hầm ngầm.

Liễu Cẩn Tịch và Văn Oanh đang ôm sát vào nhau, dùng cách này để duy trì nhiệt độ.

Vết thương trên người các nàng đang rất đau, dưới hầm lại âm lãnh, khiến cho sắc mặt của các nàng trắng bệch, thân thể mềm mại run lẩy bẩy.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

"Tiểu. . . tiểu thư." Không biết đã qua bao lâu, Văn Oanh nhìn mấy vò rượu ở bên cạnh rồi nhỏ giọng mở miệng:

"Nghe nói là uống rượu sẽ làm ấm người, chúng ta có cần phải uống một chút không?"

"Đó là lời nói dối." Sau khi phục dụng Dưỡng Nguyên đan, tình trạng của Liễu Cẩn Tịch đã khá hơn một chút, nghe vậy liền lắc đầu nói:

"Uống tửu thì sẽ bị hạ nhiệt độ nhanh hơn, vả lại tri giác sẽ bị tê tê, bởi vậy nên người say rượu thường bị chết cóng."

"Tiểu thư biết nhiều thật." Văn Oanh cũng chỉ là muốn đánh vỡ sự yên tĩnh này, để không bị hôn mê vì mệt.

Lúc này nàng đang ngẩng đầu nhìn phiến đá đen sì ở trên trần, âm thanh lo lắng hỏi:

"Đã qua lâu như vậy rồi, tại sao Mạc đại phu còn chưa trở về?"

"Không phải đã gặp chuyện phiền toái gì rồi chứ?"

". . ." Liễu Cẩn Tịch há to miệng, chần chờ một lát mới nói:

"Có lẽ hắn đã tìm được một nơi ẩn nấp khác, hiện giờ đang trốn trong đó, trong lúc nhất thời sẽ không tiện trở về."

"Muội đừng lo lắng, thực lực của hắn không yếu, cho dù là thật sự gặp được đạo phỉ thì cũng không xảy ra chuyện gì đâu."

"Ừm." Văn Oanh gật đầu thật mạnh, trong giọng nói lại mang theo vẻ rệu rã nói:

"Tiểu thư, ta buồn ngủ quá!"

"Văn Oanh, tuyệt đối đừng ngủ." Liễu Cẩn Tịch biến sắc, vội vàng nói:

"Nơi này có địa khí tích tụ, hàn ý xâm thể, một khi ngủ rồi thì ngày mai sẽ không thể tỉnh lại được nữa."

Nàng biết, Văn Oanh buồn ngủ là vì cơ thể bị mất máu quá nhiều, lại đi đường xa xóc nảy nên tinh thần suy yếu, thể lực cạn kiệt.

Ngay cả nàng cũng đang trong tình trạng tương tự.

Mắt hai mí đánh nhau, thân thể tê tê, cảm giác bối rối không ngừng dâng trào.

Nhưng Liễu Cẩn Tịch là người luyện võ, nàng biết nếu như lúc này mà ngủ thì cơ năng của cơ thể sẽ bị đình trệ.

Ở trong một nơi âm lãnh như hiện giờ, có tám thành là sẽ không tỉnh lại được nữa.

Cho nên nàng bèn vội vã khích lệ đối phương, hai người động viên lẫn nhau, an ủi lẫn nhau, đề phòng không tự chủ được ngủ mất.

"Ta nhớ lúc muội vừa tới Liễu gia thì mới được năm tuổi, lúc đó người đầu tiên mà đi theo chính là ca ca ta."

"Đúng vậy, khi đó muội cái gì cũng không hiểu, mỗi ngày chỉ biết khóc nhè."

"Ta cũng vậy!" Liễu Cẩn Tịch mở miệng:

"Đúng rồi Văn Oanh, gia đình lúc trước của muội như thế nào, còn nhớ rõ không?"

"Nhớ không rõ." Văn Oanh lắc đầu:

"Chỉ nhớ muội còn một người đệ đệ, mỗi ngày đều đi theo sau lưng muội, trong nhà có vài mẫu ruộng, nhưng lại nhập không đủ xuất."

"Mấy năm trước trong làng gặp binh tai, đến giờ vẫn còn chưa nghe được tin tức của họ."

"Thật sao?"

"Thế đạo bây giờ là như vậy đấy." Ánh mắt của Văn Oanh toát ra vẻ mê mang, âm thanh phiêu hốt:

"Có thể đi theo tiểu thư là phúc khí của muội, những năm này muội đã sống tốt hơn rất nhiều người."

"Chúng ta là tỷ muội, nhưng mà cuối cùng muội vẫn phải đi lấy chồng, đến lúc đó liền sẽ là của người khác."

"Muội. . . Muội không muốn gả đi, muội hãi."

"Nói mấy lời ngốc nghếch này làm gì."

". . ."

Nói liên miên lải nhải một hồi, theo thời gian trôi qua, trong hầm dần dần yên tĩnh lại, tinh lực của hai người cũng đang từ từ tiêu giảm.

Cho đến một lúc nào đó.

"Ông. . ."

Phiến đá ở mặt trên run rẩy, hai nàng nghe tiếng chậm rãi ngẩng đầu, một vầng sáng ảm đạm lập tức rọi xuống dưới.

Giống như một giọt cam lộ rơi vào trong nội tâm khô kiệt, làm cho tinh thần của các chấn động, hai con mắt tĩnh mịch lại tỏa sinh cơ.

"Liễu tiểu thư, Văn Oanh cô nương." Mạc Cầu xốc phiến đá lên, nhảy vào hầm:

"Trời cũng sắp sáng rồi, ta vừa nhìn thấy những tên đạo phỉ đã bắt đầu lui ra ngoài thành, chúng ta an toàn rồi."

"Thật sao?" Đôi môi khô nứt của Văn Oanh miễn cưỡng gạt ra một nụ cười, lập tức ôm chặt lấy Liễu Cẩn Tịch:

"Tiểu thư, chúng ta không sao rồi!"

"Ô ô. . ."

...

Hiệu thuốc Thanh Nang.

Dĩ vãng, Tần sư phó vẫn luôn chữa bệnh chữa thương cho người, lúc này lại bị ngất đi, đang nằm trên giường, mặc cho người khác bắt mạch.

"Hạ lão." Hai mắt Tần Thanh Dung rưng rưng, sụt sùi nói:

"Cha con thế nào rồi?"

"Tình huống không tính quá xấu, ta mở một bộ dược, cho ông ta ăn vào, hẳn là không bao lâu liền sẽ tỉnh lại." Hạ lão khẽ vuốt râu, lại thở dài:

"Ngược lại là Hứa lão. . ."

"Ai!"

Ông ta bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Xin thứ cho lão hủ Y đạo không tinh, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh cơ."

Hai mắt Tần Thanh Dung vô thần, nở một nụ cười đắng chát rồi mới chậm rãi gật đầu:

"Làm phiền Hạ lão."

Lúc này, lại có người từ bên ngoài chạy tới, vội vàng nói:

"Tần sư phụ, không, Tần tiểu thư, Hạ lão, Lục hộ viện xuất huyết quá nhiều, sợ là không kiên trì nổi!"

"A!"

Hai người kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài.

Từ trên cao nhìn xuống, hiệu thuốc Thanh Nang hiện giờ đã đổ sụp một nửa, trong nội viện đều là thương binh đang rên rỉ.

Tình trạng thê thảm ở khắp mọi nơi.

...

Trên đường dài.

Trong một đống thi thể, một người đang chống quải trượng ung dung đứng lên, hai mắt mê mang liếc nhìn xung quanh.

"Cái này. . . Đây là thế nào?"

Tề sư huynh đưa tay gãi đầu, cảnh tượng trước mắt làm cho y vốn mơ hồ nay càng mờ mịt hơn.

Y chỉ nhớ được đêm qua bản thân mình đã ra ngoài uống rượu, sau khi uống nhiều liền đi về, sau đó ... liền không có sau đó nữa.

Với y thì việc say rượu ngủ đầu đường chẳng qua chỉ là chuyện bình thường.

Nhưng lần này sau khi tỉnh lại, ở xung quanh toàn là thi thể, phòng ốc hai bên thì sụp đổ, khói bụi lượn lờ, toàn thành đều là phế tích tan hoang.

Chuyện này có chút kinh dị!

Lắc đầu, y hoảng hốt vội vàng đi vào nhà kho.

"Đát. . ."

Quải trượng trong tay rơi xuống đất tạo ra những tiếng leng keng, y lập tức ngửa mặt lên trời gào thét:

"Nhà kho bị sao vậy!"

...

Trời sáng choang, đạo phỉ đã thối lui.

Mạc Cầu từ trong chủ trạch bị tàn phá của Bạch gia đi ra, vẻ lo lắng trên mặt đã biến mất, biểu tình cũng đã buông lỏng.

Tuân Lục, Tiểu Sở cũng coi là phúc lớn mạng lớn, lần này lại sớm trốn đi, không bị ảnh hưởng gì.

Như thế, hắn cũng yên lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận