Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 819. Kế Hoạch

Chương 819. Kế Hoạch


Người dịch: Whistle

Phía dưới có âm khí nồng đậm, đây là nơi chôn cất long thi, còn có thi thể hư thối chỉ còn sót lại long cốt, chẳng biết tại sao lại bị người thi pháp tỉnh lại.

Hóa thành quỷ vật chỉ biết giết chóc.

Đương nhiên là thực lực của bọn nó kém hơn khi còn sống rất nhiều, nhưng đối với Long tộc thì loại thủ đoạn này là vô cùng nhục nhã.

"Rống!"

Băng Thăng gầm lên một tiếng, cơ thể dài chừng trăm trượng của ả liền hóa thành một vệt hàn mang nhào về phía Cốt Long, ** bộc phát ra Huyền Băng chi khí.

"Bành!"

"Răng rắc. . ."

Cơ thể của Thần long Cửu giai tựa như một bộ bảo thể do Pháp bảo hợp thành, mỗi một tấc đều không thể phá vỡ, Huyền Băng chi khí mà Tộc Băng Long đặc hữu có thể phá tan bất cứ thứ gì.

Chỉ trong nháy mắt.

Long thi bên dưới liền bị phân giải, long cốt cũng bị đánh cho thất linh bát tán, ngay cả Âm hồn mờ ảo cũng bị đông thành cục băng.

"Phù phù!"

Vô số cục băng rơi xuống đất.

Mạc Cầu chau mày, há miệng muốn nói gì đó, chẳng qua khi nhìn thấy đám người và Long tộc đang lao về phía trước giống như ong vỡ tổ thì lại lắc đầu không nói gì.

Hắn thấy nơi này rõ ràng là cạm bẫy.

Âm khí được tích tụ dưới lòng đất giống như một cái lồng đang rộng mở chào đón người vào bên trong.

"Oanh!"

Trong khi hắn đang suy nghĩ, luồng âm khí không biết đã được tích tụ bao nhiêu vạn năm bỗng nhiên bộc phát, âm khí nồng nặc ngưng kết thành hình dạng giữa không trung.

Một cái lồng giam cực lớn bỗng nhiên xuất hiện.

Trong nháy mắt đã giam giữ gần như toàn bộ người và rồng vào bên trong, Âm khí vô tận đang điên cuồng hao mòn sinh cơ và sức sống trong cơ thể của bọn hắn.

"Thứ gì?"

"Mở ra cho ta!"

"Rống!"

Nhất thời không chú ý, ngay cả Băng Thăng đều bị lừa, chúng long phẫn nộ gào thét, liệt diễm, huyền băng, long trảo điên cuồng đánh vào lồng giam.

Trận pháp!

Nếu đã là Trận pháp thì tất nhiên sẽ dung hợp với thiên địa khí cơ ở nơi này, cho nên mặc cho chúng long có liều mạng giãy dụa thì cũng đừng hòng thoát được trong một thời gian ngắn.

Mạc Cầu đứng ở ngoài Trận pháp chậm rãi lắc đầu.

Rất rõ ràng.

Luận thực lực thì Long tộc mạnh hơn bầy quỷ dưới Âm phủ nhiều lắm.

Nhưng một phương ở ngoài sáng, một phương thì trong bóng tối, bầy quỷ biết rõ sở trường của Long tộc, nhưng Long tộc lại không hiểu và cũng quá khinh thường bầy quỷ.

Cho nên bị nhốt ở nơi này cũng là chuyện đương nhiên.

Chuyện như vậy không chỉ xảy ra ở chỗ này, vẫn còn có những nơi khác đang tái diễn cảnh tượng này.

Trong lúc nhất thời.

Quần long gầm thét, đất rung núi chuyển, làm cho đám Long tộc vốn cho rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay cảm thấy rất ngạc nhiên, sau đó bọn nó liền bộc phát ra lửa giận vô tận.

Trong Táng Long Thiên này, chưa bao giờ có người nào dám trêu đùa bọn chúng.

"Tìm kẻ đó ra cho ta!"

"Giết!"

"Giết sạch!"

"Rống!"

. . .

Mạc Cầu độn xuống bên dưới, vươn tay khẽ vuốt đoàn âm khí ở trước mắt, vẻ mặt bất động thanh sắc.

Luồng âm khí này đã được tích tụ nhiều năm, lại dùng bí pháp của Quỷ tộc dẫn đạo, có thể ngưng tụ thành đại trận trong một khoảng thời gian ngắn, uy lực mạnh có thể nghĩ.

Đương nhiên.

Đối tại người mang rất nhiều bí pháp trên dương thế, xem qua không ít truyền thừa của Thất Phi cung như Mạc Cầu thì muốn phá vỡ Trận pháp trước mắt cũng không tính phiền phức.

Dù sao.

Nơi này ở ngay dưới mắt của Long tộc, Quỷ tộc không thể nào lập ra trận pháp phức tạp được.

Nhưng tại sao hắn lại phải làm như vậy chứ?

"Chư vị Long thần."

Mạc Cầu hướng trong chắp tay:

"Khí tức ở đây có chút cổ quái, có thể ăn mòn sinh cơ của sinh linh vật sống, may mà thực lực của chư vị cao minh, chắc là tính mạng sẽ không có gì đáng ngại."

"Một lúc sau, khi âm khí tiêu tan thì chư vị có thể thoát khốn."

Trong trận pháp, Băng Thăng trợn to mắt rồng, xuyên qua Âm khí nhìn chằm chằm Mạc Cầu, cắn chặt răng rồng, dường như đang hận không thể ra ngoài đập cho Mạc Cầu một trận:

"Tại sao ngươi lại ở bên ngoài?"

"Ây. . ." Mạc Cầu sờ sờ mũi, nói:

"Có thể là do tại hạ cẩn trọng đã quen, hơn nữa lúc đó cho dù không có tại hạ động thủ cũng không sao, cho nên mới may mắn không bị vây khốn."

"Ngươi. . ." Băng Thăng gầm nhẹ, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, mắt rồng lấp lóe, nói:

"Ngươi mau đi tới một nơi cách chỗ này tám trăm dặm về phía nam, bên đó có kẻ ngoại lai hiện thân, bọn chúng vừa mới đánh tan Long tộc tuần sát, đang muốn chạy trốn."

"Đi chặn đứng bọn hắn lại!"

"Nha." Mạc Cầu liếc nhìn toàn trường:

"Vậy trong này. . ."

"Không cần phải lo lắng." Mặc dù Băng Thăng vẫn mang trong mình cái tính lỗ mãng của Long tộc, lại ả ta cũng không ngốc, liền nói:

"Nơi này chỉ là thủ đoạn mà những kẻ ngoại lai kia dùng để vây khốn bọn ta, để cho bọn hắn có thể thừa cơ đào tẩu, khi hết thời gian thì khí tức ở nơi này sẽ tự tiêu tán."

"Ngươi đi nhanh đi, đừng để lỡ chính sự, nếu như thả bọn hắn rời đi thì ta sẽ không thể tha cho ngươi!"

Trong tình huống bị vây khốn, đang lúc nóng giận công tâm, nó cũng quên luôn chuyện truy cầu Mạc Cầu, bây giờ ả chỉ muốn bắt hết những kẻ dám trêu đùa mình lại.

"Cũng tốt." Mạc Cầu gật đầu:

"Các vị cẩn thận."

Nói xong liền đằng không mà lên, hóa thành một vệt huyền quang lao thẳng về phương nam.

Bất quá khi bay ra ngoài trăm dặm thì độn quang đột nhiên tối lại, Mạc Cầu lập tức bay sang hướng khác, thoáng chốc đã tới một nơi yên tĩnh.

"Mạc đạo chủ!"

Nơi này chim hót hoa nở, cảnh sắc tú lệ, hồn nhiên không thèm quan tâm đến ngoại giới đang hỗn loạn, Cung chủ Thất Phi cung Đế Khốc đang đứng chờ ở nơi này.

"Cung chủ." Mạc Cầu nhíu mày:

"Bây giờ ngươi không nên xuất hiện ở chỗ này."

"Đúng vậy a." Đế Khốc tay cầm cốt phiến, vỗ nhẹ lên bàn tay rồi nói:

"Ở gần đây có rất nhiều Long tộc, còn có cả Tộc Thiên Long Thập giai hoặc thậm chí là Thập Nhất giai, đối với chúng ta mà nói là quá nguy hiểm."

"Bất quá. . ."

Nói đến chỗ này, y nhẹ nhàng cười một tiếng:

"Chuyện này không phải là một cơ hội sao?"

"Cơ hội?" Mạc Cầu nhíu mày, nói:

"Cung chủ, thứ ta nói thẳng, cho dù toàn bộ Quỷ tộc trong chuyến đi này đều tề tụ ở đây thì sợ là cũng không phải là đối thủ của một con Long tộc Thập Nhất giai."

"Hơn nữa ở đây còn có những hai con!"

"Xem ra Mạc đạo chủ cũng còn chưa biết." Đế Khốc nghiêng đầu nói:

"Trước đó, ở nơi mà chúng ta đoạt được huyết mạch của Hỏa Toan Nghê đột nhiên xuất hiện không ít Phượng tộc, bây giờ Long tộc đã không còn chú ý tới nơi này nữa."

"Hai con Thập Nhất giai ở đây thì ít nhất cũng sẽ có một con rời đi."

"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:

"Phượng tộc."

"Đúng vậy."

Đế Khốc gật đầu:

"Xem ra suy đoán của Mạc đạo chủ rất có thể là sự thật, ngoài Táng Long Thiên ra thì vẫn còn một thế giới khác có sự tồn tại của Phượng tộc."

"Mà quan hệ giữa hai tộc này lại không được tốt lắm."

"Như vậy à. . ." Mạc Cầu mặt lộ trầm tư:

"Cung chủ định làm những gì?"

"Ba!"

Đế Khốc gập chiết phiến lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng:

"Không bao lâu nữa là sẽ tới thời gian chúng ta trở lại Âm phủ, nhưng trong hai năm này chúng ta vẫn luôn bị Long tộc truy kích và tiêu diệt, cho nên thu hoạch cũng không nhiều."

"Nói ra thì chuyện này rất là kỳ lạ!"

Đế Khốc nhăn mày nói:

"Chuyện chúng ta tiến vào thế giới này vốn là việc rất bí mật, vì thu hoạch được tinh huyết của Long tộc, không có người nào nguyện ý làm lớn chuyện này."

"Cho dù có thì cũng sẽ đợi đến khi gần rời đi mới đại náo một trận, làm cho Long tộc chú ý."

"Nhưng lần này chẳng biết tại sao khi chúng ta vừa mới vào trong thế giới này chưa được bao lâu thì đã có Long tộc phát hiện ra dị thường, bắt đầu tìm kiếm tung tích của chúng ta, hình như có người đã cố ý thông báo tin tức này cho Long tộc."

Mạc Cầu gật đầu, hắn cũng từng có suy đoán tương tự.

Nhưng mà những chuyện như vậy thường không có manh mối, nên cũng khó có thể xác minh được là do ai làm.

"Tạm thời không đề cập tới chuyện này."

Đế Khốc thở dài, nói:

"Lần này ta và vài vị Hầu gia, Quận chúa đã đạt được một thỏa thuận, nhân lúc khoảng thời gian cuối cùng này, chúng ta sẽ đồng thời phản công Long tộc một lần."

"Gần đây có bốn thị tộc trong Bát Bộ Thiên Long, nó trong cũng không thiếu Long tộc Cửu giai, nếu như có thể lấy được Tinh huyết của bọn nó thì chuyến đi này sẽ không tệ."

"Sợ là không dễ." Mạc Cầu lắc đầu.

"Trên dương thế có một câu tục ngữ nói rất có lý." Đế Khốc mở miệng:

"Phú quý hiểm trung cầu!" (cầu phú quý trong nguy hiểm.)

"Vả lại không phải còn có Đạo chủ ở đây sao, có Đạo chủ làm gián điệp trong nội bộ của Long tộc, chỉ cần nhận được tin tức, đến lúc đó muốn chặn giết một nhóm Long tộc là chuyện không thành vấn đề."

"Chỉ cần canh đúng giờ gian thì sẽ không sao."

"Ta hiểu rồi." Mạc Cầu gật đầu:

"Bất quá nơi đây có bao nhiêu Long tộc thì ta cũng không rõ ràng."

"Không sao." Đế Khốc nói:

"Trước khi hành động thì bên phía chúng ta sẽ thả ra một chút mồi nhử, bọn hắn sẽ thử xem tài năng của đám Long tộc ở nơi này, cũng thuận tiện cho chúng ta làm việc."

Nói xong liền nở một cười thần bí.

Cùng lúc đó.

Đám quỷ vật Bát Trảo đang ngẩn người nhìn xem những người rồng đang bao vây xung quanh mình, gã lập tức nổi giận gầm lên một tiếng không cam lòng rồi xông về phía trước:

"Các huynh đệ, liều mạng với bọn chúng!"

Không chỉ có Bát Trảo.

Những con quỷ vật đang ẩn thân ở nơi này hoặc là thân bất do kỷ, hoặc là bị người gài bẫy, nên không thể không từ nơi ẩn thân xuất hiện, bại lộ trong tầm mắt của Long tộc.

Trong lúc nhất thời.

Thiên địa khí cơ hỗn loạn tưng bừng, liên tiếp có những luồng khí tức mạnh mẽ biến mất.

Mà những kẻ được xem như là tử tôn của Lỗ vương thì lại hiển lộ ra thực lực vượt quá dự kiến của Long tộc, thường thường có thể kéo theo một tên Long tộc Cửu giai đồng quy vu tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận