Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 666. Mê Thiên Thánh Chủ

Chương 666. Mê Thiên Thánh Chủ


Người dịch: Whistle

"Thập Đại Hạn!"

"Khai!"

"Băng!"

Nhục thân run lên, khí tức lại tăng một bậc.

Tùy theo tam hồn thất phách mở ra, khí tức trên người hắn cũng càng có vẻ bất ổn hơn, cuối cùng hắn kêu đau một tiếng rồi đành dừng lại giữa chừng.

"Còn thiếu một chút nữa."

Chỉ thiếu một chút nữa, đã không còn xa.

Nếu như có thể gia trì thêm Thập Đại Hạn vào U Minh Hỏa Thần Thân thì thực lực của hắn chắc chắn sẽ đột phá Kim Đan trung kỳ cực hạn.

Có lẽ không địch lại Tán Hoa lão tổ, nhưng cũng sẽ không còn không có một chút sức chống cự nào giống như lần trước .

"Lốp bốp. . ."

Những tiếng động vang lên, Mạc Cầu đứng dậy.

"Ba hơi!"

"Trấn Ngục Pháp Thân có thể kiên trì được ba hơi, trong vòng ba hơi, thực lực của mình sẽ sánh ngang với Kim Đan hậu kỳ, vả lại còn nằm trong hàng ngũ xuất sắc."

Nếu như trong vòng ba hơi đó có thể tới gần một người trong phạm vi trăm trượng. . .

Mạc Cầu giơ tay lên.

Toái Tinh Thủ khẽ động, nơi bàn tay đi qua, hư không đều có chút vặn vẹo.

Cho dù là Pháp bảo thì hắn cũng có thể nghiền nát!

"Chủ thượng."

Giọng nói của Trọng Minh Hỏa Mãng từ bên ngoài vang lên:

"Có phải chúng ta nên xuất phát rồi không?"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Hi vọng ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng."

Trụ sở rất an toàn.

Ít nhất là sẽ không có người nào dám gây chuyện ở nơi mang danh hào của Thất Thánh minh như nơi này.

Cho nên trong chuyến đi lần này, Mạc Cầu cũng không mang Vương Kiều Tịch đi theo, hắn định đi nhanh về nhanh, đợi khi chuyến đi này kết thúc liền sẽ quay về Vân Mộng Xuyên.

Trải qua nhiều năm như vậy, chắc là Trúc lão đã quay về Thiên Nhai đạo trường rồi, đến lúc đó cho dù Tán Hoa lão tổ có tìm tới cửa thì hắn cũng không sợ.

"Mấy tháng không gặp, tu vi của chủ thượng lại có tiến triển, xem ra ngài chỉ còn cách Kim Đan trung kỳ chỉ một bước xa nữa thôi, thật là đáng mừng!"

Trọng Minh Hỏa Mãng vừa khống chế hỏa diễm, vừa nịnh nọt nói:

"Lần này lại còn lấy được truyền thừa của lão chủ nhân, ngài nhất định có thể nâng cao một bước, ngày khác Nguyên Anh hữu thành, đại đạo khả kỳ, tiểu yêu ở đây chúc mừng ngài trước."

Mạc Cầu từ chối cho ý kiến, mở miệng hỏi: "Việc đã đến nước này, ngươi cũng nên nói một chút vị lão chủ nhân kia của ngươi họ gì tên gì rồi chứ?"

"Đương nhiên." Trọng Minh Hỏa Mãng liên tục gật đầu:

"Lão chủ nhân từng có mấy cái danh hào, có lẽ chủ thượng cũng nên nghe qua, lão chủ nhân đã từng là Mê Thiên Thánh Chủ của Thất Thánh minh Tô Mộng Chẩm!"

"Mê Thiên Thánh Chủ?"

Sắc mặt Mạc Cầu nghi ngờ hỏi:

"Nhân vật từ ba ngàn năm trước sao?"

"Không sai!"

Trọng Minh Hỏa mãng khẽ nâng đầu lên, trong giọng mang theo tự ngạo:

"Vân Mộng Xuyên không thiếu Tông sư Kim Đan, nhưng Nguyên Anh Chân nhân thì ít càng thêm ít, mà người có thể thành tựu Nguyên Anh trung kỳ thì càng là lác đác không có mấy."

"Lão chủ nhân, chính là một trong số đó!"

"Hừ hừ. . ."

Nó hừ nhẹ một tiếng, nói tiếp:

"Kì thực nếu như không phải trong lòng lão chủ nhân mang đại đạo, không thích phàm tục tạp sự, với tu vi và lòng dạ của người, làm Minh chủ của Thất Thánh minh cũng dư xài."

"Danh tiếng của Tô chân nhân đúng là không nhỏ." Mạc Cầu híp mắt gật đầu, nhưng lại có chút không hiểu:

"Không ngờ là nhân vật như vậy cũng sẽ vẫn lạc ở giới này, không phải nói Vân Mộng Thủy giới ngay cả Tông sư Kim Đan cũng không có sao?"

Mê Thiên Thánh Chủ đại danh đỉnh đỉnh, học hết đạo, phật, tà, cơ hồ uy chấn một thời, đương nhiên là Mạc Cầu cũng có nghe nói qua.

Nhưng, nhân vật như vậy lại không phải chết già?

"Giới này chỉ là khó đản sinh Kim Đan, mà không phải không thể." Trọng Minh Hỏa Mãng vội vã giải thích:

"Tiểu yêu. . ."

"Mà thôi, về phần nơi nguy hiểm, chỗ nguy hiểm nhất trong giới này chính là Tổ miếu, ngoại trừ nơi này ra thì cũng chỉ có tu sĩ ngoại giới mới có thể uy hiếp được chủ thượng."

"Chủ thượng không cần phải lo lắng!"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Đi thôi!"

Dứt lời, liệt diễm cuồn cuộn, Mạc Cầu hóa thành một vệt hỏa quang u ám xẹt qua màn mưa đầy trời, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ở chân trời phía xa.

. . .

Nửa tháng sau.

Mạc Cầu xuất hiện ở một khu đầm lầy với vẻ mặt âm trầm, hắn đang đứng trên không trung, dưới chân ba thước có khí mê-tan đang sôi sùng sục, hắn lạnh lùng mở miệng nói:

"Đây chính là nơi mà ngươi nói không có nguy hiểm đây sao?"

"Cái này. . ."

Trọng Minh Hỏa Mãng ngốc trệ đáp:

"Tiểu yêu cũng không biết tại sao lại như vậy?"

"Khi lão chủ nhân tạ thế, rõ ràng nơi này vẫn là chỗ hoang vu không có người, chỉ lưu lại đạo thống đối với người hữu duyên, nơi này đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn sang, sau khi liên tục xác nhận đối phương không nói láo thì hắn mới bất đắc dĩ thở dài:

"Việc đã đến nước này, nói thêm nữa cũng vô ích, đi qua trước đi!"

Ở chính giữa đầm lầy có một ngọn núi thấp.

Núi thấp vốn chẳng hề nổi bật gì, nhưng bây giờ lại có rất nhiều vệt lưu quang vờn quanh, thỉnh thoảng còn có một luồng khí tức khủng bố hiển hiện.

Rất hiển nhiên.

Nơi này không giống như Trọng Minh Hỏa Mãng đã nói, không phải là chỗ mà Mê Thiên Thánh Chủ đã lưu lại bí ẩn khảo nghiệm trong lúc hấp hối, ngoại giới không có người biết.

Sợ là người biết còn không ít.

Nếu như chỉ có vậy thì cũng thôi, Mạc Cầu qua loa coi như đi một chuyến uổng công cũng được, trở về trụ sở tĩnh tu cũng có trợ giúp gia tăng tu vi.

Nhưng mà. . .

Có hai luồng khí tức mênh mông giống như thương khung xuất hiện, giống như một tòa kết giới vô hình đang khóa lại đường lui của tất cả những người tới đây.

Nguyên Anh!

Hơn nữa còn là hai vị.

"Còn một khoảng thời gian nữa là Tổ miếu ẩn địa sẽ mở ra, trong khoảng thời gian này, các ngươi không được rời xa nơi đây, bằng không mà nói. . ."

"Giết không tha!"

Một giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên trong thức hải, đồng thời cũng lộ ra thân phận của người nói.

Quân Lôi Chân nhân đương thời của Thất Thánh minh.

Lôi Phi!

Lúc mà Thất Thánh minh còn cường thịnh liền có bảy vị Nguyên Anh Chân nhân tọa trấn, bởi vậy mới có danh hiệu Thất Thánh minh này, nhưng bây giờ thì lại không có nhiều như vậy.

Theo Mạc Cầu biết.

Hiện giờ Thất Thánh minh chỉ còn có ba vị Nguyên Anh Chân nhân ở ngoài sáng, có hai người không rõ sống chết, cho dù còn sống thì cũng chỉ có năm người.

Quân Lôi Chân nhân chính là một trong số đó.

"Đạo hữu!"

Độn quang của Mạc Cầu vừa mới tới gần núi thấp thì có một giọng nói già nua từ nơi xa vang lên:

"Có phải là Thái Ất tông Mạc Cầu đang ở trước mặt không?"

"Hả?"

Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn sang, trên mặt hiện ra vẻ kinh nghi.

Hắn chỉ vừa mới tấn thăng Kim Đan, ở Vân Mộng Xuyên cũng chẳng có thanh danh gì, cũng chỉ có tu sĩ ở Bắc giang là có chút danh tiếng, ngoại giới rất ít người biết.

Cho dù biết thì cũng sẽ coi hắn là tán tu.

Người biết rõ hắn là đệ tử của Thái Ất tông thì càng lác đác không có mấy, thực ra cũng chẳng có bao nhiêu tu sĩ ở Vân Mộng Xuyên nghe nói qua Thái Ất tông.

Người này là ai?

Người nói chuyện có tướng mạo gầy gò, hạc phát đồng nhan, mặc đạo bào màu trắng, tóc dài tùy ý cột lên, có vài phần đạo cốt tiên phong.

Thấy Mạc Cầu nhìn sang, người này mỉm cười gật đầu ra hiệu:

"Chân Tiên đạo Khấu Văn, gặp qua Mạc đạo hữu!"

"Thì ra là Khấu đạo hữu!"

Mạc Cầu bừng tỉnh.

Theo lời của Vương Kiều Tịch, trong trụ sở Chân Tiên đạo ở Vân Mộng Xuyên sẽ có vài vị Kim Đan tọa trấn, Khấu Văn chính là một trong số đó.

Người này có tu vi Kim Đan trung kỳ, chính là Phó chấp sự của đạo trường Chân Tiên đạo, không ngờ là y cũng tới Vân Mộng Thủy giới, lại còn đến nơi này.

"Tại hạ đã sớm nghe qua sự tích của Mạc đạo hữu, nhưng vẫn luôn chưa từng gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy chân thân." Trên mặt Khấu Văn mang theo thiện ý, chắp tay thi lễ:

"Mạc đạo hữu yên tâm, chuyện mà đạo hữu giao phó chúng tôi đã làm thỏa đáng, hiện giờ chắc là tin tức đó cũng đã được đưa đến Thái Ất tông."

"Làm phiền!"

Ánh mắt Mạc Cầu hơi sáng lên, nghiêm mặt chắp tay.

Động thiên Thượng Thanh Huyền U xem như là một cái khúc mắc của Mạc Cầu, nếu như đã đưa tin thành công, chắc là người ở nơi đó cũng đã bắt được liên lạc với Thái Ất tông rồi.

Cũng coi như giải quyết xong một cọc tâm tư.

Khấu Văn khó khăn lắm mới gặp được một vị tu sĩ đồng hương, bèn chủ động tới gần nói:

"Đạo hữu cũng tới đây tìm kiếm Tổ miếu ẩn địa sao?"

"Tổ miếu ẩn địa?" Mạc Cầu lắc đầu:

"Thực không dám giấu giếm, Mạc mỗ không biết Tổ miếu ẩn địa ở đây, chỉ là trùng hợp đi qua nơi này, đang muốn thỉnh giáo đạo hữu một chút."

Khấu Văn cười khẽ, từ chối cho ý kiến, chỉ là nói:

"Thỉnh giáo thì không dám nhận, bần đạo cũng chỉ biết được ít tin tức về nơi này, nếu như đạo hữu không chê thì ta không ngại nói một chút."

Nói xong, y liền vươn tay ra hiệu mời tới một tòa thạch đình ở phía trước.

Hai người cất bước vào trong thạch đình, một người chắp tay, một người vuốt râu, quét mắt nhìn khắp ngọn núi thấp không lớn này, nơi này có rất nhiều tu sĩ, ánh mắt của mỗi người đều khác biệt.

Đa phần những người ở nơi này đều lộ ra thần thái vội vàng xuất phát.

Có người còn hiện ra vẻ nôn nóng trên mặt, chắc là vừa mới bị nhốt ở nơi này, có người đã thích ứng, thậm chí còn bày quầy mua bán.

Khấu Văn chậm rãi mở miệng:

"Chắc là đạo hữu cũng đã biết, nơi thần bí trong Vân Mộng Thủy giới này chính là Tổ miếu nằm ở giữa đại lục, trong Tổ miếu ẩn tàng huyền diệu mà ngay cả Nguyên Anh Chân nhân cũng khó có thể dòm ngó."

"Thực ra, nếu như không có Tổ miếu thì giới này cũng sẽ không hấp dẫn được loại cao nhân kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận