Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 673. Ẩn Địa

Chương 673. Ẩn Địa


Người dịch: Whistle

Khi đám người Thân Hầu biết được mình thông thạo Luyện đan thì tỏ thái độ thân mật, có ý lấy lòng, nhưng hiện giờ lại trở mặt không chút khách khí, thái độ ác liệt này làm cho Mạc Cầu cảm thấy không thích.

Về phần Thiên Si. . .

Vào lúc Tán Hoa lão tổ hiển lộ ra ác ý thì y đều không hề lùi bước, thậm chí còn lộ ra đấu chí, Mạc Cầu mang ơn trong lòng, nhưng những lời nói lãnh khốc hiện giờ cũng là lời nói thật.

Tác phong thẳng thắn vô tư.

"Vậy thì không cần." Điệp phu nhân thấy vậy liền thở dài, nói:

"Nếu đã không có người tiến vào thì tạm thời sẽ không sao, huống chi hiện giờ còn chưa biết tình huống nơi này, không ngại cùng nhau tìm kiếm, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."

"Không sai." Khấu Văn vội vàng gật đầu:

"Mạc đạo hữu cũng không phải thật sự có ác ý, đây là chuyện tai bay vạ gió, chỉ có thể nói. . ."

"Ai!"

Ông ta than nhẹ một tiếng, nói:

"Trước. . ."

"Cương thi!"

Lời còn chưa dứt, thân thể của đám người đều đồng thời căng cứng, chỉ thấy ở mặt đất trước mặt đột nhiên lõm xuống, mười mấy con Kim Giáp Thi khí tức nồng đậm đột ngột chui lên khỏi mặt đất, trong miệng phát một tiếng gầm nhẹ rồi bổ nhào về phía mấy người.

Thực lực của Kim Giáp Thi có thể so với tu sĩ sơ nhập Đạo cơ, đối với mấy người Mạc Cầu mà nói thì cũng không có uy hiếp gì.

Chỉ là hoàn cảnh nơi này lại áp chế Linh khí và Pháp lực cực lớn, một thân thực lực đã suy yếu mất mấy thành, không có người nào dám chủ quan.

Vả lại ở cự ly gần như vậy mà bọn họ cũng không thể phát hiện trước, chuyện này càng cổ quái hơn.

"Quan sát trước một chút rồi tính."

Thiên Si hừ lạnh, bấm tay điểm ra, một vệt đao mang lao ra nhanh như điện thiểm, đột nhiên chuyển hướng giữa không trung, chỉ trong chớp mắt đã lướt qua đầu của mấy con Cương thi, Đao mang tranh nhiên quay về.

"Phù phù!"

"Phù phù!"

Thi thể liên lục ngã xuống đất.

"Hảo đao pháp!"

Hai mắt Khấu Văn sáng lên, giải thích nói:

"Quy tắc ở bên trong Tổ miếu là cứ đi thẳng về hướng đông liền có thể tiếp tục vào sâu bên trong, mỗi một khu vực đều có một tòa điện đường, tìm được điện đường liền có thể thấy được bảo vật, có thể lựa chọn đi tiếp hoặc là lui ra ngoài."

"Chúng ta đi tìm điện đường trước rồi tính!"

Nói xong ông ta liền bổ nhào về phía trước.

Dường như nơi này có Trận pháp cấm bay, thân ở trên không trung, Pháp lực sẽ nhanh chóng tiêu hao, nhưng đối với đám người Mạc Cầu thì cho dù có kề sát mặt đất thì tốc độ cũng sẽ không chậm.

Trên mặt Mạc Cầu lộ vẻ trầm tư, chần chờ một chút mới dậm chân đi theo.

"Chủ thượng!"

Trên ống tay áo, giọng nói mang theo chút rung động của Trọng Minh Hỏa Mãng cũng vang lên:

"Tiểu yêu cảm nhận được khí tức của lão chủ nhân!"

Mê Thiên Thánh Chủ Tô Mộng Chẩm chính là Tông sư Kim Đan tiếng tăm lẫy lừng vài vạn năm ở Vân Mộng Xuyên.

Đối với truyền thừa của một nhân vật như vậy, Mạc Cầu không có khả năng không động tâm, nhất là hiện giờ.

Khi nghe được lời của Trọng Minh Hỏa Mãng thì tinh thần của hắn không khỏi chấn động.

Ấn ký trên người chưa trừ, Tán Hoa lão tổ có thể tìm tới cửa bất kỳ lúc nào, nếu có nhận được truyền thừa thì ít nhất cũng không cần phải e ngại.

"Ở đâu?"

"Phía đông!"

Mạc Cầu ngẩng đầu, nhìn về hướng mà đám người đang tiến lên.

Xem ra sau khi Mê Thiên Thánh Chủ ngã xuống cũng bị cuốn vào nơi này.

Chẳng qua Tổ miếu ẩn địa này chỉ hiện thế sau khi ông ta chết đi, chắc là hai chuyện có chút quan hệ, nhưng hắn lại không rõ nội tình bên trong.

Phương hướng của đám người đều là chỗ sâu trong ẩn địa.

Hi vọng trước khi mình tới thì sẽ không bị người khác cướp mất.

"Oanh!"

Bùn đất ở trước mặt bỗng nhiên trở nên lỏng lẻo, từng con Cương thi chui ra ngoài, trong đó có Đồng Giáp thi, Kim Giáp thi, thậm chí còn có hai con Du Thiên Phi cương.

Loại Cương thi này còn mạnh hơn tu sĩ Đạo cơ.

Tổng số không dưới một trăm.

Đương nhiên, đối với vài vị Tông sư Kim Đan ở đây mà nói, cho dù là tu vi và thủ đoạn đều bị hạn chế, thì cũng chỉ có một chút phiền phức mà thôi.

"Lại nữa!"

Thiên Si có sát tính cực nặng, thấy vậy hai mắt liền co rụt lại, trong mắt hiện lên sát cơ.

"Vô Cực Trảm."

Đao quang chợt hiện.

Đao mang băng lãnh túc sát giống như lưu thủy lập tức bao phủ phạm vi hơn 10 dặm chỉ trong chớp mắt, đao quang như nước thủy triều, vừa đi vừa về cọ rửa những thứ bên trong.

Không chỉ mặt đất.

Còn có vô số đao mang xuyên vào trong lòng đất điên cuồng giảo sát.

"Phốc!"

"Oanh. . ."

Từng đoàn Âm khí nồng đậm liên tục nổ tung, từng con Cương thi im ắng ngã xuống đất, dưới lòng đất còn vang vọng những âm thanh ngột ngạt giống như dời sông lấp biển.

"Bạch!"

Đao quang vừa ra liền thu lại, khí cơ ở chung quanh cũng đột nhiên trở nên thư sướng, thậm chí dường như ngay cả luồng uy áp vô hình kia cũng yếu đi không ít.

"Hảo đao pháp!"

Cho dù là Mạc Cầu cũng không thể không vỗ tay tán thưởng:

"Bội phục!"

Ngự kiếm pháp của hắn cũng không kém, Thái Ất Luyện Ma Kiếm Quyết còn chuyên khắc âm tà chi vật, nhưng lực bộc phát lại không nhanh bằng đối phương.

Chỉ có kết thành kiếm trận, hạo đãng chi thế mới có thể quét ngang một phương.

"Đi!"

Trên mặt Khấu Văn nở nụ cười nhạt:

"Xem ra sau này chúng ta cũng không thể lưu thủ nữa, tốc chiến tốc thắng mới biện pháp tốt nhất, đi tới nơi tiếp theo thôi."

Khu vực này gần như không có khả năng sinh ra thiên địa linh vật.

Cho dù là có thì chắc là cũng sẽ không phù hợp với mấy người này.

. . .

"Bạch!"

Lưu quang hiện lên, có hai bóng người xuất hiện ở trong hư không.

Quân Lôi Chân Nhân, Tiếu Di Lặc!

Nơi đây là một vùng hoang vu, trên mặt đất tràn đầy cát vàng, Nguyên khí hệ Thổ nồng đậm cơ hồ rót thành thực chất, uy áp như núi tràn ngập mỗi một tấc không gian.

Dù là Kim Đan vào trong khu vực này cũng sẽ bị áp chế đến mực không thể động đậy.

Mà hai vị Nguyên Anh Chân nhân lại giống như không có chuyện gì vậy.

"Linh khí nồng nặc như vậy thì chắc là ở gần rồi." Tiếu Di Lặc chuyển động phật châu trong tay, chân mày cụp xuống, chậm rãi mở miệng:

"Mời đạo hữu đi trước?"

"Tên hòa thượng nhà ngươi. . ." Quân Lôi Chân Nhân lắc đầu:

"Có phải là đang trách ta ngăn ngươi lại đúng không?"

"Trương Miễn cũng không phải hạng người dễ trêu, vả lại ngươi cũng biết rõ tình huống hiện giờ của lão ta, cho dù ngươi không xuất thủ thì lão cũng sẽ không sống được bao lâu."

"Nếu như xuất thủ, ngươi thật sự chắc chắn mình tất thắng sao? Cho dù có nắm chắc thì cũng khó tránh khỏi trọng thương, đến lúc đó chuyện kế tiếp liền sẽ trở nên khó khăn hơn."

"A Di Đà Phật." Tiếu Di Lặc chắp tay trước ngực:

"Bần tăng chỉ sợ lão ma đầu này lại nhận được cơ duyên ở trong Tổ miếu."

"Thiên nhân ngũ suy chi tướng, nào có dễ trị như vậy?" Quân Lôi Chân Nhân lại lắc đầu:

"Yên tâm, nếu như đã vào rồi thì cũng không cần phải cố kỵ nhiều như vậy, cho dù thật sự gặp được lão ta, Lôi mỗ giúp ngươi xuất thủ là được."

"Thiện tai, thiện tai!" Tiếu Di Lặc nheo mắt lại, chìa tay ra:

"Mời!"

Trong lúc hai người đang nói chuyện, phía dưới bỗng nhiên xuất hiện cuồng phong, bão cát ngập tràn che khuất cả bầu trời, giống như có vô số hung thú đang đồng thời gầm thét.

"Hô. . ."

Hạt cát đang bay với tốc độ vượt qua cả vận tốc âm thanh, nó ma sát hư không tạo ra tia lửa.

Trong tốc độ cực hạn, mỗi một hạt cát đều bị đánh bóng tròn vo, lực lượng hệ Thổ nồng đậm tràn ngập bên trong nó, giống như từng viên đạn pháo vậy.

Mà hơn ức vạn hạt cát hội tụ, sợ là ngay cả Tông sư Kim Đan cũng có thể nghiền ép!

"Hoàng Sa Trận!"

Quân Lôi Chân Nhân nhìn thấy cảnh này liền chậm rãi gật đầu:

"Tuy rằng trận pháp này kém hơn Tổ miếu bên kia một bậc, nhưng cũng không yếu, ngăn cản đám tạp ngư ở sau lưng là không vấn đề."

Nói xong, ông ta liền bấm tay gảy nhẹ.

"Đôm đốp. . ."

Một luồng điện uang yếu ớt xuất hiện, so với vô số hoàng sa che khuất cả bầu trời thì luồng điện quang này không hề nổi bật, gần như có thể bỏ qua không quan tâm.

Nhưng nó lại bộc phát ra uy lực kinh người.

"Oanh!"

Điện quang run rẩy, gần một dặm hoàng sa ở trước mặt đột nhiên bạo tán.

Dường như tia điện quang kia cũng nhận phải một loại kích thích nào đó, đột nhiên bắt đầu trở nên cuồng bạo, lôi đình điên cuồng khuếch trương, trong chớp mắt đã biến thanh lưới điện bao phủ hơn mười dặm.

"Oanh. . ."

"Đôm đốp!"

Chân trời đột nhiên sáng rõ, luồng ánh sáng đỏ trắng che đậy đôi mắt, cũng trong nháy mắt bộc phát đó, giữa thiên địa bỗng nhiên phun trào lực lượng hệ Thổ.

Đợi khi lôi đình tiêu tán, hỗn hoàng chi khí tràn ngập phương thế giới này bỗng nhiên biến mất, chỉ có mấy chỗ Linh khí tiết điểm là còn có khí cơ điều đình.

Dựa vào kinh nghiệm của hai người, mấy chỗ này chính là nơi đản sinh Linh vật.

Bất quá. . .

"Bạch!"

Hai vệt lưu quang một vàng một trắng bay ngang chân trời, lao thẳng về phía điện đường ở phương xa, không tính lãng phí thời gian tìm kiếm Linh vật.

Bên trong điện đường trống rỗng, chỉ có một viên bảo châu mờ nhạt đang nhẹ nhàng lơ lửng, độn quang chui vào trong điện đường, Quân Lôi Chân Nhân ngoắc tay thu lấy bảo châu.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Hư không lắc lư, hai người đã biến mất không thấy gì nữa.

Bọn hắn cũng không biết, sau khi bọn hắn rời đi, không gian nơi đây đột nhiên lay động, một tầng gợn sóng bắt đầu tràn ngập toàn bộ không gian.

Đợi khi gợn sóng biến mất không thấy thì một phương thủy thế giới bỗng nhiên xuất hiện.

Đại điện chìm xuống đáy nước, trong điện cũng xuất hiện một viên bảo châu thủy sắc.

.....

Trong một hạp cốc nào đó.

Một cây thiết trụ cao hơn mười trượng đang dựng thẳng ở chính giữa hạp cốc, trên thiết trụ có treo một vài Linh quả màu đỏ sậm.

Linh quả không lớn, nhưng lại phiêu hương trăm dặm.

Chỉ cần khẽ ngửi hương khí của Linh quả thì Pháp lực ở trong cơ thể cũng đã có một chút tiến triển.

Ba phe nhân mã đang đối chất nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận