Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 869. Truy Sát

Chương 869. Truy Sát


Người dịch: Whistle

Phía bên này.

Mạc Cầu hóa thành một đạo hỏa tuyến từ phía chân trời lao tới gần doanh trại đại quân.

Trăm vạn quỷ quân kết thành chiến trận, hình thành một luồng âm khí che khuất bầu trời, ngay cả Thần niệm của Nguyên Anh cũng không dám dò xét mảy may.

Hắn đáp xuống mặt đất, đứng từ xa chắp tay với Quỷ tướng đang ở trên tường thành:

"Tướng quân, Toàn Chân đạo Mạc Cầu cầu kiến Viên Ly Quỷ Vương."

"Mạc Cầu Mạc đạo chủ?" Vị Quỷ tướng trên cửa thành đã từng nghe danh của Mạc Cầu, nghe vậy sắc mặt liền nghiêm lại, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu:

"Rất xin lỗi, Viên tướng quân có việc nên đã ra ngoài rồi, hiện giờ không ở trong doanh trại."

"Quân doanh trọng địa, người ngoài không được vào trong, xin Mạc đạo chủ rộng lòng tha thứ, ngài hãy nghĩ những biện pháp khác để liên lạc với Viên tướng quân đi."

"Không ở trong doanh dại?" Mạc Cầu lộ vẻ kinh ngạc:

"Tại sao lại như vậy?"

"Mạc mỗ đã có ước định với Viên tướng quân rồi, hôm nay là ngày mà đệ tử Toàn Chân đạo sẽ nhập giới, Viên tướng quân phụ trách tiếp ứng, sau đó Mạc mỗ sẽ mang người về."

"Mạt tướng không biết chuyện này." Quỷ tướng lắc đầu, giọng nói lạnh lùng:

"Mấy ngày trước, Viên tướng quân nhận được tin khẩn nên đã rời khỏi doanh trại, về phần đệ tử Toàn Chân đạo, đúng là đã từng tới đây, chẳng qua đã đi rồi."

"Đi rồi?" Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống:

"Có ý gì?"

"Không có ý gì." Quỷ tướng nhún vai, nói:

"Có lẽ là có người trong số bọn hắn biết đường, không cần có Quỷ vật chỉ dẫn cũng biết phủ đệ của Mạc đạo chủ ở đâu, cho nên đã tự mình chạy tới."

"Không có khả năng!" Mạc Cầu cất giọng nói, vẻ mặt tràn đầy băng lãnh.

Hắn nghĩ nghĩ, thân hình đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

"Hừ!"

Trên cửa thành, tên Quỷ tướng kia khinh thường hừ lạnh, lập tức nhắm mắt không nói.

Gã ta là lính trông giữ thông đạo lưỡng giới, đã cùng với Toàn Chân đạo chém giết nhiều năm, cho nên gã ta chẳng có thiện ý gì với Toàn Chân Đạo chủ Mạc Cầu.

Hơn nữa gã ta cũng không sợ.

Nơi đây có mấy trăm vạn Quỷ binh, cho dù không có Thiên Binh Pháp, nhưng mượn nhờ lực lượng của bầy quỷ ở trong doanh trại thì cũng đủ để chống lại cao thủ Quỷ Vương hậu kỳ.

Chỉ là Mạc Cầu, không đủ để làm cho gã sợ.

. . .

"Trốn!"

Nguyên Anh Chân nhân của Bắc Đấu cung Phượng Linh tiên cô lạnh mặt, quay đầu nhìn thoáng qua, khóe mắt không khỏi nhảy lên, đột nhiên vung tay lên:

"Tách ra trốn!"

Sau lưng có rất nhiều truy binh, trong đó không thiếu Quỷ tướng thậm chí là Quỷ Vương.

Mặc dù nàng không sợ, nhưng cũng tự nhận là mình sẽ không địch lại, càng đừng đề cập đến việc bảo vệ người khác, huống chi nơi này còn là Âm phủ, Nguyên Anh Chân nhân cũng không khá hơn là mấy.

Quỷ Vương lên dương thế thì thực lực sẽ bị áp chế, Nguyên Anh Chân nhân vào Âm phủ thì cũng giống như vậy.

"Tiền bối."

Vương Hổ cắn chặt răng.

Hắn vốn cho rằng có Phượng Linh tiên cô và mình ở đây, cho dù có gặp phải biến cố thì cũng có thể kịp thời thoát thân, nhưng không ngờ là vẫn đánh giá thấp kẻ địch:

"Rốt cuộc là kẻ nào muốn đối phó chúng ta?"

Tuy rằng trong lòng Vương Hổ có nghi hoặc, phẫn hận, nhưng y biết rằng việc cấp bách hiện giờ là phải đào mệnh, bèn lấy Phong Lôi song kiếm ra, nghịch thế mãnh trùng:

"Ta dẫn bọn hắn ra chỗ khác, mọi người trốn trước đi!"

"Cẩn thận." Đôi mắt đẹp của Phượng Linh tiên cô lấp lóe:

"Không cần phải đối đầu trực tiếp với bọn chúng, bảo mạng là thượng sách, tin tưởng sư phụ ngươi."

Trong đám người, độn tốc của Vương Hổ là nhanh nhất, pháp môn đào mệnh cũng là tinh diệu nhất, ngay cả nàng cũng phải thừa nhận chuyện này.

"Ừm?"

Phượng Linh tiên cô nói nhường Vương Hổ sững sờ, không kịp nghĩ nhiều, khuấy động phong lôi đã cùng một cỗ ngưng như tinh cương Âm khí đụng vào nhau.

Nguy!

"Oanh. . ."

Một tiếng vang thật lớn, Vương Hổ nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể rẻ ngoặt giữa không trung, tránh đi mấy đạo sát cơ nguy hiểm rồi xoay người bỏ chạy.

"Hừ!"

Sau lưng, mấy đạo quỷ ảnh đột nhiên xuất hiện, liếc nhìn đám người bỏ chạy tứ tán ở trước mặt, ánh mắt khóa chặt mấy bóng người trong đó.

Một con quỷ vật lạnh lùng mở miệng:

"Các ngươi trốn không thoát!"

Tần Tư Dung đang bỏ chạy thì trong lòng đột nhiên cảm thấy mát lạnh.

"Các ngươi rốt cuộc là ai?"

Tần Tư Dung bị mấy sợi xiềng xích màu đen buộc chặt, không chỉ Pháp lực trong Kim Đan bị đình trệ, ngay cả Thần hồn ý niệm đều cũng không khoái.

Chung quanh có bốn con Quỷ vật, mỗi một con đều là Quỷ Tướng đỉnh tiêm, có thể so với cao thủ Kim Đan Đỉnh phong.

Bọn chúng mặt không biểu tình, tay cầm xiềng xích, lôi Tần Tư Dung bay về phía xa, trên đường đi không rên một tiếng.

"Các ngươi biết sư phụ ta là ai không?"

Tần Tư Dung vẫn chưa từ bỏ giãy dụa, chỉ là pháp lực trong người nàng đã bị trói, không phát huy ra được một chút xíu lực lượng nào, chỉ có thể mắng:

"Sư phụ ta là Toàn Chân Đạo Chủ Mạc Cầu, là thượng khách của Lỗ vương các ngươi, là người đã từng giết chết mấy vị Quỷ Vương Trung giai."

"Sư phụ ta pháp lực cao thâm, thủ đoạn khó lường, chắc chắn sẽ điều tra ra được là do các ngươi làm."

"Đến lúc đó. . ."

"Các ngươi đừng hòng chạy thoát!"

"Nha đầu, đừng nói nhảm." Một con Quỷ vật dường như không kiên nhẫn với mấy lời nói nhảm của nàng, khinh thường hừ lạnh:

"Đương nhiên là bọn ta biết đại danh của sư phụ người, bất quá lần này đừng nói là sư phụ của ngươi, cho dù là Lỗ vương cũng khó thoát một kiếp."

". . ."

Sắc mặt Tần Tư Dung trầm xuống.

Nàng có thể nghe ra sự tự tin trong lời nói của đối phương.

Có thể xuất động nhiều Quỷ Vương và Quỷ Tướng như vậy để vây quét đệ tử Toàn Chân đạo, hiển nhiên là đám Quỷ vật này đều có lai lịch bất phàm, sợ là bọn chúng thực sự không sợ Mạc Cầu?

Theo thời gian trôi qua, suy nghĩ của nàng dần dần hóa thành không cam lòng, tuyệt vọng.

Nàng còn chưa muốn chết.

"Đến rồi!"

Một giọng nói khàn khàn làm cho Tần Tư Dung hoàn hồn.

Quét mắt nhìn lại, nơi này nằm giữa một cái thung lũng, phía dưới có Quỷ hỏa lắc lư, bên trong có bóng mờ làm cho người khác chú ý nhất.

Ánh mắt nàng chớp động, nhìn về phía một bóng mờ trong đó.

Mặc dù nàng không thể nhìn rõ bộ mặt thật của cái bóng mờ này, nhưng nàng loáng thoáng cảm nhận được, chắc chắn là mình có quen biết với người này.

"Là ai?"

"Nhục thân tiền kiếp."

Vương Hoàng chắp hai tay sau lưng, nhìn Tần Tư Dung bị áp giải tới đây, trong mắt lộ ra sự hân hỉ:

"Quả nhiên không sai, Thánh nữ thật sự là vô cùng may mắn, Thánh Chủ càng là hồng phúc tề thiên, ngay cả chuyện lạ như thế này mà cũng có thể gặp được."

Người, quỷ chuyển sinh tam thế vốn cực kì thưa thớt, càng đừng đề cập đến chuyện tìm được nhục thân trước khi chuyển thế.

Nói là vạn năm không có một cũng không hề khoa trương.

Dứt lời, gã ta nhẹ nhàng gật đầu:

"Có được nhục thân tiền kiếp thì Tam Thế Đàn Công và Thần Thai Diệu Tàng của Thánh nữ có thể tiếp tục đại tiến, không chừng còn tăng gấp bội, có thể tiết kiệm được mấy trăm năm khổ tu."

"Như vậy, Thánh Chủ đại đạo khả kỳ!"

Tiết kiệm mấy trăm năm khổ tu, tu vi của Thánh nữ chắc là sẽ không còn kém Thánh Chủ bao nhiêu nữa.

Thánh nữ?

Nhục thân tiền kiếp?

Đôi mắt Tần Tư Dung chớp động, đột nhiên nhìn về phía con quỷ vật mang đến cho nàng cảm giác quen thuộc kia, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin và kinh sợ.

Là nàng!

"Toàn nhờ Thánh Chủ phù hộ." Tần Thanh Dung phất tay xua tan pháp môn che lấp trên người, hiển lộ gương mặt thật, nhẹ nhàng lắc đầu với Tần Tư Dung rồi nhấc tay giam cầm động tác đang muốn la lên của nàng:

"Đợi lát nữa còn phải làm phiền Điện chủ Hộ pháp."

"Không sao." Vương Hoàng khoát tay:

"Thánh nữ cứ việc luyện hóa cơ thể này, chuyện còn lại giao cho Vương mỗ là được."

"Vâng." Tần Thanh Dung gật đầu:

"Bất quá tên Toàn Chân Đạo Chủ Mạc Cầu kia dường như rất khó đối phó."

"Không sao!" Vương Hoàng nhíu mày nói:

"Sớm muộn gì thì ta cũng sẽ xử lý tên họ Mạc này thôi, nếu như lần này hắn biết nhẫn nhịn thì ta sẽ để cho hắn sống thêm mấy ngày, nếu như không nhịn được, lão phu sẽ đích thân tiễn hắn lên đường."

"Ừm." Tần Thanh Dung mặt không đổi sắc, hoàn toàn đạm mạc giống như trước đó:

"Vậy liền làm phiền ngài."

Nói xong, Tần Thanh Dung khẽ vung tay áo dài, cuốn theo Tần Tư Dung lao vào khu vực pháp đàn đã được chuẩn bị sẵn từ trước.

Tần Tư Dung không thể động đậy, miệng cũng không thể nói, chỉ có đôi mắt đẹp trừng to, nhìn chằm chằm động tác của Tần Thanh Dung.

Kinh sợ, bi phẫn, không cam lòng, ủy khuất. . .

Rất nhiều cảm xúc đan xen.

Nàng không thể nào ngờ rằng, người mà sư phụ mình tin tưởng nhất lại làm như vậy với mình, chẳng nhẽ những chuyện đều là giả hết hay sao?

Nếu là giả. . .

Vậy chẳng phải sư phụ đã bị ả ta mê hoặc lừa dối?

Tiện nhân!

Hèn hạ, vô sỉ!

Nàng trừng to mắt, không cam lòng lại phẫn nộ, nếu như ánh mắt có thể giết người, sợ là Tần Thanh Dung đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

"A. . ."

Sau khi thu dọn xong pháp đàn, Tần Thanh Dung xoay người nhìn sang, khóe miệng không khỏi nhếch lên, trên gò má lộ ra một nụ cười nhạt:

"Hình như ngươi đang rất không cam lòng?"

"Nhưng mà cũng chả sao cả."

Nàng lắc đầu, khoanh chân ngồi xuống:

"Không bao lâu nữa thì mọi chuyện đều sẽ kết thúc."

"Không sai."

Vương Hoàng ở cách đó không xa gật đầu:

"Đợi khi Thánh nữ luyện hóa ngươi xong thì hai người sẽ hợp lại thành một, nói là một người cũng không quá đáng, nha đầu, đây chính là vinh hạnh của ngươi."

Tần Thanh Dung cười không nói, nhìn về phía Tần Tư Dung đang trợn trừng hai mắt rồi bấm tay niệm pháp quyết, điểm nhẹ ra một vệt lưu quang, lưu quang lặng lẽ chui vào trong cơ thể Tần Tư Dung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận