Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 411. Pháp Khí Cực Phẩm

Chương 411. Pháp Khí Cực Phẩm


Người dịch: Whistle

Mạc Cầu ngồi thẳng thân thể, ý niệm nhanh chóng chuyển động, lập tức mở miệng hỏi thăm:

"Ý của sư huynh là Huyết Sát tông có một tòa bí cảnh có thể cung cấp đủ đệ tử và cùng với vô số người sống, để bọn họ tế luyện Pháp khí và gia tăng tu vi đúng không?"

"Không sai biệt lắm." Liễu Vô Thương gật đầu:

"Chẳng qua động thiên càng giống như là một phương thế giới, thiên đạo tương đối hoàn chỉnh, cũng lớn hơn bí cảnh."

"Ừm. . ."

"Sở dĩ Thái Ất tông chúng ta không tới Tiên đảo chiêu thu đệ tử cũng bởi vì có một tòa động thiên."

"La sư muội chính là người đến từ trong đó."

Mạc Cầu giật mình, nhìn về phía La Khỉ, đối phương cười nhạt gật đầu.

"Sư đệ, thật ra hiện giờ đệ không nên biết chuyện này, chẳng qua sớm muộn gì đệ cũng phải biết." Liễu Vô Thương bưng chén rượu lên, cười nói:

"Trước cạn một chén!"

Mạc Cầu vô thức nâng chén, uống một hơi cạn sạch, sau khi kinh ngạc, trên mặt không nhịn được lộ ra thần sắc lo lắng.

Hiện giờ mặc dù chiến cuộc còn chưa lan đến Đại Tấn, nhưng cũng đã tới gần, lỡ như sau này Đại Tấn cũng bị cuốn vào trong đó.

Sợ là đám người Đổng Tịch Chu sẽ mệnh đồ khó dò.

"Có phải sư đệ đang lo lắng cho cố nhân không?" Liễu Vô Thương nhìn biểu lộ biến hóa trên mặt hắn, mở miệng an ủi:

"Đừng lo lắng."

"Lần này Tiên đảo cũng rất quyết tâm muốn ép Huyết Sát tông trở về, về phần phàm nhân. . ."

"Lần này người của Huyết Sát tông làm việc rất có phân tấc, không lạm sát kẻ vô tội, có thể là vì cố kỵ người khác phản kháng, tát ao bắt cá đối bọn hắn cũng không có chỗ tốt gì."

"Ừm." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, trong lòng cũng hơi yên lòng một chút.

Kì thực.

Hiện giờ đã qua nhiều năm rồi, cho dù hắn đã từng lưu lại Linh dược, sợ là những vị cố nhân của hắn như Đổng Tịch Chu và Liễu Cẩn Tịch cũng đã không còn tại thế.

Về phần hậu nhân của bọn họ, và mấy vị đồ đệ trên danh nghĩa của mình, Mạc Cầu cũng không muốn quan tâm quá nhiều.

"Đúng rồi!"

Liễu Vô Thương bỗng nhiên cười nói:

"Sư đệ đột nhiên hỏi thăm Đại sư huynh thì chắc là muốn hỏi thăm manh mối về môn Công pháp kia đúng không?"

"A. . ." Nghe vậy Mạc Cầu mới hồi phục tinh thần lại, gật đầu nói:

"Không sai."

Ngày đó hắn đáp ứng gia nhập Thuần Dương cung, tu tập Linh Cữu Bát Cảnh Công, còn từng cầu Tạ Lưu Vân lấy cho một môn Công pháp.

Lúc đó đối phương nói ra một pháp môn phù hợp với yêu cầu của Mạc Cầu.

Kết quả đã mấy năm trôi qua rồi lại vẫn không có tin tức, may mà lúc này Mạc Cầu đang đánh vững căn cơ nên cũng không vội.

Liễu Vô Thương mở miệng: "Thật ra ta cũng biết được một chút tin tức về môn công pháp này."

Thần sắc Mạc Cầu khẽ động: "Xin sư huynh chỉ điểm."

"Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân chính là Pháp thể đỉnh tiêm, cho dù là ở trong Thái Ất cung của chúng ta cũng thuộc về công pháp hàng đầu." Lần này, Liễu Vô Thương lại dùng truyền âm nói:

"Nhưng Pháp thể khó tu, khó luyện, cực ít có người học có sở thành, môn Pháp thể này đã khó càng thêm khó, cho nên ít người được truyền thừa."

"Hiện nay người đã tu tập pháp thể này đến viên mãn chính là Túc tiền bối Kim Đan của Bắc Đấu cung, ngay cả đệ tử của ngài mà cũng không được truyền thụ."

"Đại sư huynh đã từng hỏi qua tiền bối, tiền bối chỉ nói là sẽ cân nhắc, nhưng cần thân phận của sư đệ. . . Phải cao hơn một chút."

Mạc Cầu hiểu rõ.

Quả nhiên, trên đời không có bữa cơm trưa nào là miễn phí, mình không đủ phân lượng, có nhiều thứ sẽ không đến được tay mình.

Đang khi nói chuyện, một vị nữ tử trẻ tuổi chậm rãi tới gần, khuất thân thi lễ chào hỏ:

"Mấy vị sư huynh sư tỷ, Tang Thanh Hàn hữu lễ!"

"Tang sư muội khách khí."

". . ."

Người tới chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, tân tấn Đạo cơ của Ất Mộc cung, đệ tử của Kim Đan Tông sư, Tang tiên tử.

"Mạc sư huynh." Sau khi chào hỏi, Tang Thanh Hàn chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn về phía Mạc Cầu:

"Tiểu muội cũng rất thích Luyện đan, sau này có rảnh thì mong rằng sư huynh vui lòng chỉ giáo."

"Không dám." Mạc Cầu cười nhạt:

"Sư muội có gì cần cứ hỏi, Mạc mỗ biết gì nói nấy."

"Vậy liền quyết định như vậy đi." Hai mắt Tang Thanh Hàn sáng lên, có chút hưng phấn giống như gái mới lớn vậy:

"Có thời gian thì muội sẽ tới tìm sư huynh."

"Ây. . ." Nụ cười trên mặt Mạc Cầu cứng lại:

"Được."

. . .

Sau buổi yến hội thì sắc trời đã tối thui.

Các loại lưu quang xuất hiện ở phía trên phường thị, xuyên thủng chân trời, biến mất trong hư không mênh mông.

Thỉnh thoảng cũng có lưu quang rơi xuống, thất thải xuất hiện, hoàn toàn khác với cảnh phàm tục.

Mạc Cầu bước xuống tửu lâu, cũng chưa rời đi, mà đi theo một người tới một cửa hàng gần đó.

Trong cửa hàng đã có người chờ sẵn ở đây.

"Hàn sư huynh!"

Mạc Cầu chắp tay ôm quyền với đối phương.

"Ừm." Trên mặt của Hàn sư huynh hiện ra vẻ uy nghiêm, thấy vậy bèn gật đầu, tiện tay lật thư tịch trong tay ra:

"Tin tức của sư đệ thật là linh thông, bên ta vừa mới truyền ra tin tức thì sư đệ đã tìm tới cửa."

"Sư huynh quá khen." Mạc Cầu mở miệng:

"Nhắc tới cũng là trùng hợp, trước đó không lâu Mạc mỗ vừa đáp ứng làm cung phụng cho Diệp gia, Diệp gia lại có liên hệ với sư huynh, cho nên mới có thể kịp thời biết được sư huynh đang bán Pháp khí Cực phẩm."

"Ừm."

Hàn sư huynh gật đầu, cũng không nói nhiều, khẽ vung tay áo, trên cái bàn trước mặt liền xuất hiện một vật.

Một cái hộp kiếm.

"Kiếm này tên là Huyền Âm Trảm Hồn, chính là di lưu của một vị lão hữu, dùng thiên địa dị bảo Huyền Xá Bảo Châu, Thái Ất Tinh Kim, cùng với mười ba loại Linh vật dung luyện mà thành, sắc bén vô song, còn có năng lực trảm hồn đoạt phách."

"Chẳng qua, sư đệ phải cẩn thận, trong thanh kiếm này có tàng Huyền Âm Lệ Khí, nếu là tâm chí không kiên, vô cùng có khả năng bị dẫn vào ma đạo."

"Đa tạ sư huynh nhắc nhở." Mạc Cầu gật đầu, vung tay áo mở hộp kiếm ra, hai mắt lập tức co rụt lại.

Bên trong hộp kiếm giống như đang cất giữ một luồng âm khí đang không ngừng du tẩu, từng tia kiếm khí bị cái hộp kiếm này giam cầm.

Sợ là khi thả nó ra sẽ có ngàn vạn Kiếm khí gây loạn, xoắn nát căn cửa này.

Mạc Cầu thử quán thâu pháp lực, trên mặt nở nụ cười, nói:

"Đúng là phù hợp với yêu cầu của Mạc mỗ, sư huynh, chúng ta nói chuyện giá tiền đi!"

"Giá tiền thương lượng là được." Hàn sư huynh khẽ vuốt râu, nói:

"Chắc là sư đệ cũng biết là Hàn mỗ xuất thân Thái Hòa cung?"

"Đương nhiên!" Mạc Cầu gật đầu.

Hàn sư huynh mở miệng:

"Hàn mỗ có một chuyện, được tiền bối nhờ vả, nếu như đạo hữu đáp ứng, kiếm này có bán rẻ năm thành cho đạo hữu."

"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày:

"Sư huynh mời nói."

"Tên Vương Hổ kia. . ." Hàn sư huynh ngừng lại, tiếp tục nói:

"Tông môn đã có quyết định, sẽ không để cho y bái nhập Thái Ất tông, nhưng đưa ra ngoài cũng không thích hợp."

"Nếu như để Vương Hổ rơi vào trong tay người khác, sợ là sau này sẽ lợi dụng y để ảnh hưởng tới đạo đồ của Tiểu Thiền sư muội."

"Cho nên. . ."

"Làm phiền sư đệ giữ Vương Hổ ở bên mình, làm nô là bộc gì cũng được, miễn là còn sống là được, cũng coi như cho sư muội một cái công đạo."

Mạc Cầu vừa mới trở lại động phủ trong dược viên, còn chưa chờ hắn thu dọn một chút liền bị Điền Hoàng, người vừa được thăng nhiệm chủ quản không lâu, tìm tới cửa.

"Lại sao nữa?"

Mạc Cầu có phần bất đắc dĩ vuốt vuốt trán, nói:

"Vẫn là tên tiểu mập mạp kia gây họa sao?"

"Vâng." Điền Hoàng tỏ vẻ ủy khuất, đường đường là một đại nam nhân, nhưng lúc này ông ta đã sắp khóc rồi:

"Tiền bối, tên Vương Hổ kia không biết khi nào lại chạy vào Như Ý dược viên ăn trộm sáu trái Linh quả, nhổ mười ba cây Linh thảo, còn đào một sợi linh đằng, nói là muốn làm thành cây roi để xua đuổi dã thú."

"Nó. . ."

"Nó khinh người quá đáng!"

Không thể trách Điền Hoàng ủy khuất như vậy.

Thân phận của Vương Hổ đúng là tương đối đặc thù, không phải là đệ tử của Thái Ất tông, nhưng lại có ngọn nguồn với Đạo thể.

Đánh, có Mạc Cầu và Tiểu Thiền ở đây, người khác cũng không dám.

Không đánh, tính tình của kẻ này thực sự là quá ghê tởm, hôm nay trộm Linh dược, ngày mai liền dám trắng trợn cướp đoạt.

Có lần Điền Hoành thực sự không nhịn được nữa bèn thi pháp vây khốn nó lại, kết quả là bị nó nhục mạ suốt ba ngày.

Lúc đó, Điền Hoành suýt chút nữa đã ngất đi vì tức giận.

Sau đó Ti Hành tiên tử xuất thủ thả Vương Hổ ra, không có trách phạt Vương Hổ, ngược lại còn khiển trách ông ta một chầu.

Từ đó, Điền Hoàng liền dứt khoát bỏ mặc không quan tâm, mà Vương Hổ lại ngày càng càn rỡ trong Dược viên khu Đinh vô tự này.

Hiện nay.

Vương Hổ ỷ vào không ai dám trêu chọc mình còn kéo bè kết phái, tạo thành một thế lực ở trong dược viên, có thể nói là rất ngang ngược.

Mạc Cầu im lặng than nhẹ:

"Đều là những linh dược gì?"

"Cái này. . ." Điền Hoàng chần chờ một chút, nói:

"Cũng không phải là loại Linh dược hiếm thấy gì, chỉ là Minh Hiên Đằng bị chặt mất một đoạn nên có chút đáng tiếc."

Đây cũng chính là chỗ thông minh của Vương Hổ.

Mặc dù thái độ của y rất phách lối, nhưng làm việc lại rất có chừng mực, tuyệt đối sẽ không gây những hậu quả quá mức nghiêm trọng.

Vả lại, Vương Hổ chỉ quậy phá ở trong khu dược viên này, ở trước mặt những người mà nó không chọc nổi thì sẽ vô cùng thành thật.

Mặc dù là làm những chuyện ghê tởm, nhưng ở trong mắt Mạc Cầu cũng chỉ là mấy trò nghịch ngợm của trẻ con mà thôi.

Nghiêm trị thì có lẽ không cần.

Giáo huấn một lần thì lại không có tác dụng.

Nhất là hiện giờ, bởi vì Vương Hổ mà Mạc Cầu vừa nhận được chỗ tốt của Thái Hòa cung, cho nên cũng không đành trách mắng.

"Mặc kệ nó đi." Hắn lập tức nhẹ nhàng khoát tay, nói:

"Chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn thì ngươi cũng đừng để tâm tới nó, mắt không thấy tâm không phiền mới là thượng sách."

"Nhưng. . . " Điền Hoàng há miệng, vùng vẫy một lát, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu:

"Vâng."

"Tốt nhất là ngươi nên thích ứng đi, đừng có không cam lòng." Mạc Cầu nhìn Điền Hoành một cái, nhàn nhạt mở miệng:

"Sau này có thể Vương Hổ sẽ ở lại trong dược viên."

"A!" Điền Hoàng nghe vậy sắc mặt liền lập tức tái nhợt, mặt mũi tràn đầy đắng chát, thật lâu sau mới không cam lòng gật đầu:

"Vãn bối minh bạch."

Mặc dù ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại có thể nghe ra được, tông môn đã an bài cho Vương Hổ ở chỗ này.

Mặc dù sự an bài này làm cho Điền Hoành cảm thấy không thích, nhưng ông ta cũng chỉ đành tiếp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận