Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 300. Khiêu Khích

Chương 300. Khiêu Khích


Người dịch: Whistle

Hắc Sát chân thân sở dĩ được xưng là đệ nhất ngạnh công ở Đông An phủ cũng bởi vì hộ thân Kình lực dung Địa sát chi khí.

Chẳng qua khi so với Luyện Sát chi thuật vừa lấy được thì thủ đoạn của Hắc Sát chân thân có thể gọi là non nớt.

Môn Luyện Sát chi thuật đến từ Cửu Sát điện này là một loại Công pháp đem Sát khí rời rạc giữa thiên địa tương dung với hộ thân Kình lực của võ giả Tiên Thiên một cách triệt để.

Công thành, Sát khí có thể tụ có thể tán, có thể công có thể thủ, biến ảo vô tận.

Nếu như có thể tu thành Pháp lực, thi pháp cô đọng, chính là một môn Pháp thuật cường lực động niệm tức xuất.

Giống như là Tiên Thiên Nhất Khí Cầm Nã thủ của Lục gia.

Tiến thêm một bước, luyện sát thành cương chính là thủ đoạn của Đạo cơ, có thể dựa vào cái này để phi thiên độn địa, xuất nhập thanh minh, ngao du cửu tiêu.

Sau đó dường như còn có thủ đoạn tên là Cương sát hợp nhất, nhưng chuyện này không phải người thường có khả năng biết được.

Mạc Cầu dùng số lượng tinh thần còn lại trong thức hải để cảm ngộ môn công pháp này, sau nhiều lần nghiệm chứng, hắn bèn lựa chọn Địa hỏa Sát khí.

Loại Sát khí này có sẵn ở trong Xích Hỏa phong của Thương Vũ phái.

Có một ít đệ tử Ngoại môn sẽ tiêu tốn thời gian thi pháp cô đọng Sát khí để giao dịch với những người cần dùng, giá thị trường là một viên Linh thạch mười sợi.

Nội Vụ đường cũng có bán ra, cho nên cũng không khó tìm.

"Mạc sư huynh, danh sách tứ phong đều đã có rồi." Mạc Cầu vừa mới từ Tàng Pháp điện trở về thì bị Tôn Du Nhạc giữ chặt:

"Hai người chúng ta ở cùng một chỗ, phân đến Xích Hỏa phong!"

"Sơ Dao thì đi Mê Nguyệt phong."

"Nha!"

Mạc Cầu nhướng mày, xem ra mình cũng rất có duyên với Xích Hỏa phong, hắn gật đầu hỏi:

"Còn có những ai vào Xích Hỏa phong nữa không?"

"Có Chu Lâu Vân, Ngụy Tồn Hoa, Hoàng Nguyên. . ." Tôn Du Nhạc đếm ngón tay nói:

"Tính cả chúng ta nữa thì có tổng cộng bảy người."

Lúc này thì năm người khác đã tập hợp chung một chỗ, nhìn thấy hai người đi tới, có người muốn ngoắc tay nhưng lại bị người khác ngăn lại.

Thiên phú của Tôn Du Nhạc không tồi, có lẽ sẽ được bọn hắn tán đồng, còn về vị Mạc Cầu đại sư huynh này. . .

Khó!

Mạc Cầu cũng không thèm để ý, đi tới Nội Vụ đường nhận quần áo, lệnh bài, dùng Linh thạch đổi mười sợi Địa hỏa Sát khí rồi trở về tiểu viện của mình.

Ngoại viện có diện tích rộng lớn, mỗi vị đệ tử đều có tiểu viện của riêng mình, thậm chí là cả nơi bế quan.

Trong phòng.

Mạc Cầu khoanh chân ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, sắc mặt lạnh nhạt, híp mắt lại nhìn chăm chú vào cái vò đen trước mắt.

Trong vò chính là Địa hỏa Sát khí.

Loại Sát khí này cực kỳ dữ dằn, cho dù là người có tu vi Luyện Khí tầng sáu cũng không dám tuỳ tiện đụng vào.

Võ giả Tiên Thiên bình thường, chỉ cần tiếp xúc trong nháy mắt thì sợ là cả thể xác và tinh thần đều bị câu phần, chết không có chỗ chôn.

Thương Vũ phái lập phái mấy trăm năm này, Mạc Cầu chính là người đầu tiên dám dùng vật này để tu luyện Võ kỹ phàm nhân.

Nhưng mà hắn cũng có chỗ dựa của mình.

So với những người khác, nhục thể của hắn mạnh hơn, có thể dung luyện Sát khí mạnh hơn.

Vả lại, Địa hỏa Sát khí thuộc về Hỏa hành, có thể dùng Dung Hỏa quyết để điều khiển nó một chút.

Ngoài ra, chính là lĩnh ngộ về Luyện Sát chi thuật.

"Ra!"

Pháp quyết dẫn dã, vò đen bắn ra một sợi khói đen đỏ đan xen.

Sợi khói này to bằng cánh tay trẻ con, như một sợi khói đặc, giống như một con trường xà xoay quanh giữa không trung, nhìn thật kỹ, bên trong có nham tương đang di chuyển giống như hồng mang, thỉnh thoảng còn có tia lửa bắn ra, cho người ta một loại cảm giác âm trầm dữ dằn.

Địa hỏa Sát khí!

Mạc Cầu tĩnh tâm ngưng thần, thân thể run nhẹ, một tầng hắc quang ảm đạm bao phủ quanh người.

Hắc Sát chân thân!

"Hô. . ."

Sát khí lở lửng giữa không trung, được pháp quyết dẫn dắt, đột nhiên tản ra thành mấy chục sợi rồi đánh xuống dưới.

"Lốp bốp. . ."

Địa hỏa Sát khí và hộ thân Kình lực vừa chạm vào liền lập tức xảy ra phản ứng kịch liệt, tia lửa bắn tung toé, hơi khói tiêu tan.

Kình lực cũng hiện ra vẻ bất ổn.

Phản ứng ở trong cơ thể Mạc Cầu càng kịch liệt hơn, nhục thân giống như đang bị liệt hỏa thiêu cháy, cơn đâu nhói khiến cho cơ bắp điên cuồng run rẩy.

Thậm chí ngay cả trong ý thức cũng xuất hiện một cỗ âm hỏa khó mà áp chế, trong lòng sinh ra vẻ xao động không hiểu.

Cái Địa hỏa Sát khí này không chỉ có thể đốt cháy những vật hữu hình, mà nó còn có thể ăn mòn cả Thần hồn.

"Trấn!"

Suy nghĩ phác hoạ, Phù Đồ chi tướng xuất hiện trong thức hải, trong nháy mắt đã trấn áp hết thảy tạp niệm trong lòng.

Ngay cả phản ứng trong cơ thể cũng đã bị ngăn chặn.

Nhân cơ hội này, Mạc Cầu nhanh chóng bấm tay niệm pháp quyết, đồng thời thi triển Dung Hỏa quyết, Luyện Sát chi thuật.

Hộ thân Kình lực và Địa hỏa Sát khí cũng bắt đầu phát sinh một loại biến hóa rất nhỏ nào đó.

Dường như hai thứ này đang thong thả tương dung.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Không biết đã qua bao lâu, Sát khí tiêu tán, Mạc Cầu mở mắt ra, bên trong đôi mắt đều là vẻ mỏi mệt.

"Tuy rằng gian nan, nhưng may mà còn có thể tu thành pháp này!"

. . .

Trong bất tri bất giác.

Đám người từ Tiên đảo đến Ngoại viện của Thương Vũ phái đã hơn nửa năm rồi.

Trong khoảng thời gian này, nhờ vào Linh thạch, Đan dược mà tông môn đại lực cung cấp, tu vi của đám người này đều có không ít tiến triển.

Chói mắt nhất chính là một vị đệ tử tên là Tư Mã Hàm Quang.

Trước khi đến đây thì người này chẳng có chút thu hút nào, trong nửa năm qua, kẻ này lại đột ngột nổi trội, sớm đã Luyện Khí tầng tám, được một vị tu sĩ Đạo cơ của Thương Vũ phong thu làm môn hạ, trở thành đệ tử Nội môn.

Đệ tử của Thương Vũ phái được chia thành Chân truyền, Nội môn, Ngoại môn.

Còn Đạo binh và Tạp dịch thì không được tính là đệ tử tông môn.

Đệ tử Ngoại môn cần làm sai dịch, đổi được công lao, như vậy mới có thể được tông môn ủng hộ.

Đệ tử Nội môn thì không cần phải thế, trừ phi tông môn có lệnh, đa phần thời gian còn lại đều có thể dùng để tu hành, Linh thạch và đan dược nhận được mỗi tháng cũng làm cho đệ tử Ngoại môn cảm thấy hâm mộ.

Còn về đệ tử Chân Truyền, mỗi một vị đều là nhân vật có triển vọng Trúc Cơ, là căn cơ truyền thừa của tông môn.

Thương Vũ phái có bốn phong, mỗi phong chỉ có hai vị Chân truyền, hơn nữa phần lớn thời gian đều chưa bao giờ đủ quân số.

Cho nên ba năm sau Nội môn hay Ngoại môn thì địa vị đều hoàn toàn khác biệt.

Người vẫn luôn được mọi người xem trọng là Chu Lâu Vân của Xích Hỏa phong đã là Luyện Khí tầng bảy, nằm trong hàng ngũ những người dẫn đầu, ba năm tu tới tầng thứ tám là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Sơ Dao hiển lộ ra thiên phú kinh người, ngắn ngủi hơn nửa năm, từ khi nhập môn đến giờ đã Luyện khí tầng hai.

Tôn Du Nhạc cũng đã Luyện Khí ba tầng.

Còn về phần Mạc Cầu. . .

Võ giả phàm nhân đã có được thực lực giống như hắn hiện giờ, muốn tăng lên nữa thì cũng là chuyện cực kỳ gian nan, chỉ có Luyện Sát chi thuật hơi có chỗ thành, cường độ nhục thân hơi tăng lên một chút.

Đối mặt với một đám thiên phú xuất chúng vây quanh mình, mắt trần có thể nhìn thấy tiến bộ của bọn hắn, đối với Mạc Cầu mà nói thì đây cũng là một loại dày vò.

Thời gian dần trôi qua, hắn càng thâm cư không ra ngoài.

"Điền sư đệ, lấy thiên phú của đệ, ít nhất là mười năm nữa mới có hi vọng Luyện Khí tầng tám, bước vào Nội môn."

"Ba năm sau, nếu như không có chỗ dựa trong tông môn, bị sai đi làm những việc không đâu thì còn sẽ bị ảnh hưởng đến tiến độ sau này nữa."

"Không bằng như vầy, mỗi tháng đệ tặng cho Chu sư huynh một viên Hợp Khí đan, trợ giúp sư huynh sớm ngày tiến vào Nội môn, về sau sư huynh cũng có thể chiếu cố cho đệ."

Mạc Cầu vừa buớc ra tiểu viện thì thấy được mấy người tụ lại một chỗ đang cố gắng thuyết phục một tên mập.

"Nhưng nếu như thiếu một viên Hợp Khí đan thì tiến độ tu hành trong ba năm này của ta chẳng phải sẽ bị chậm hơn sao?" Điền sư đệ lắc đầu:

"Không được!"

"Sư đệ, đệ phải nghĩ cho kỹ." Một người dựa vào vách tường, hừ nhẹ một tiếng, nói:

"Đệ tử Ngoại môn trong phái ta phải làm những việc rất nặng nề, có một chút người thậm chí còn sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu như không có chỗ dựa, sau khi rời khỏi đây thì cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn."

"Hiện tại nhường ra một viên chính là vì toan tính cho tương lai sau này!"

"Sư huynh đừng có gạt ta." Điền sư đệ mếu máo:

"Ta nghe nói những đệ tử tới từ Tiên đảo rất được Thương Vũ phái xem trọng, không có khả năng phải đi làm những Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy."

Ở chỗ này, mỗi thời mỗi khắc đều có đệ tử Nội môn tu vi cao thâm tọa trấn, không ai dám dùng sức mạnh.

Cho nên tên mập này cũng không sợ.

"Vậy nhưng chưa chắc!" Một người nhún vai:

"Nơi này là Lăng Vân sơn mạch, có không ít tán tu tà đạo đang ẩn tàng, hàng năm đều có đệ tử vô cớ mất tích, sống chết không rõ, ngay cả đệ tử Chân Truyền cũng không phải là chưa từng xảy ra chuyện."

"Chúng ta thì càng không phải ngoại lệ."

"Huống hồ, ngươi cũng là đệ tử của Xích Hỏa phong, chẳng lẽ ngươi không hi vọng Chu sư huynh mau chóng trở nên nổi bật sao?"

"Theo ta được biết, Vi sư tỷ của Mê Nguyệt phong, Xa sư huynh của Thiên Vân phong đều được những người khác giúp đỡ."

"Ta. . ." Trên mặt Điền sư đệ hiện ra vẻ giãy dụa, nói:

"Tại sao các ngươi lại không lấy ra?"

"Ta ra rồi." Đối phương mở miệng:

"Sư huynh đã đáp ứng ta, một khi vào Nội môn, ba năm sau chắc chắn sẽ giúp ta sắp xếp việc làm hợp ý."

Điền sư đệ còn đang giãy dụa, nhưng khi nhìn thấy Mạc Cầu thì hai mắt sáng lên, vội vàng chỉ tay sang đó:

"Vậy tại sao hắn lại không ra?"

"Hắn." Đối phương quét mắt nhìn sang, lắc đầu nói:

"Hắn là võ giả phàm nhân, dùng Thông Khiếu đan để tu hành, Chu sư huynh muốn thứ này làm gì?"

Thực ra cũng không phải là gã ta chưa từng ‘xin xỏ’ Mạc Cầu, nhưng mà lại chẳng có kết quả gì, còn tự rước lấy nhục.

"Mạc Cầu!" Lúc này, nơi xa có một người cao giọng hô to:

"Có phải là ngươi sai người mua sắm linh tài không? Vừa rồi Nội Vụ đường đã đưa tới, tạm thời gửi ở chỗ ta."

"Không sai." Hai mắt Mạc Cầu khẽ động, bước nhanh đến gần, chắp tay nói tạ:

"Làm phiền Lý sư đệ."

"Khách khí." Lý Trần nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng lại lật tay giấu túi linh tài ra phía sau:

"Nhưng mà sư huynh chỉ định tới lấy linh tài như vậy thôi sao?"

"Nếu không?" Mạc Cầu nhíu mày.

"Cũng nên cho một chút phí vất vả chứ?" Lý Trần xoa xoa đôi bàn tay rồi nói:

"Sư đệ cũng không cần nhiều, một viên Linh thạch là đủ."

"Ngô. . ." Mạc Cầu gật đầu, mặt không đổi sắc:

"Ta hiểu rồi, xem ra sư đệ đang muốn lừa Linh thạch của ta, để ta đi tìm Nội môn sư huynh lại đây."

Lý Trần biến sắc, vội vàng mở miệng:

"Họ Mạc, ngươi có chút khí phách được không, chỉ có chút chuyện mà cũng phải đi tìm sư huynh, tìm tiền bối."

"Không thì thế nào?" Mạc Cầu mở miệng:

"Ngươi đưa đồ cho ta sao?"

Một vị 'Đại sư huynh' như hắn lại không được đệ tử Ngoại môn chào đón cho lắm, trong lòng của không ít người còn có ý kiến nữa.

Hơn nửa năm qua cũng gặp phải không ít người tới gây chuyện, âm dương quái khí.

Nhưng mà Mạc Cầu lại rất khó chơi, thích làm theo ý mình, thực sự không được liền mượn danh trưởng bối tới trị đám trẻ trâu này.

Tuy rằng nhìn qua thì chẳng có chút khí phách nào, còn làm cho người hận đến nghiến răng, nhưng lại chẳng thể làm gì.

"Mạc Cầu." Một vị công tử ở sau lưng Lý Trần bước ra, nói:

"Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ phàm nhân, dù đã vào tiên phái, nhưng tiền đồ sau này cũng sẽ có hạn."

"Ta khuyên ngươi, nên tự hiểu lấy mình một chút!"

"Thì ra là Xa Chí Đạo Xa sư đệ."

Mạc Cầu bình thản nói, nhưng khi nói đến 'Sư đệ' này vẫn làm cho mắt đối phương co rụt lại.

"A!"

Xa Chí Đạo a nhẹ một tiếng, ánh mắt thiểm động, nói:

"Ta thấy ngươi mấy tháng gần đây vẫn luôn thu mua các loại linh tài, không biết có dám hứng thú với đồ trên tay ta hay không?"

Nói xong liền lật tay lại, trong lòng bàn tay có thêm mấy viên châu ngọc, kim thiết.

Một vật trong đó làm cho Mạc Cầu lộ vẻ suy tư.

"Sư đệ muốn bán à?"

"Không!"

Xa Chí Đạo lắc đầu, sắc mặt lập tức nghiêm lại:

"Ta muốn giao đấu với ngươi một trận, ví như Xa mỗ thắng, sau này ngươi đừng có ở trước mặt ta tự xưng sư huynh nữa, chuyện này làm cho ta cảm thấy rất không thoải mái!"

"Chuyện này, sợ là không tốt nha?" Mạc Cầu mở miệng:

"Cái chức Đại sư huynh của Mạc mỗ là do quy củ của tông môn quyết định, không đổi được."

"Hừ!" Xa Chí Đạo hừ lạnh:

"Ngươi chẳng qua chỉ là lớn tuổi hơn mà thôi, đợi khi ta đến độ tuổi ngươi liền có thể nghiền ép ngươi trong nháy mắt?"

"Ngươi chỉ cần nói có đồng ý hay không thôi?"

"Vẫn là không ổn." Mạc Cầu lắc đầu:

"Dù sao ta cũng là sư huynh, lấy lớn hiếp nhỏ, sợ là sẽ bị tiền bối trách phạt."

"Ngươi. . ." Xa Chí Đạo nghe vậy, lập tức giận quá hóa cười:

"Không cần phải lo lắng, không nói chuyện Xa mỗ tuyệt đối không thể nào thất bại, cho dù có thua, đồ vật cho ngươi, cũng sẽ không nói cho tiền bối."

"Không giống như một ít người, động một chút liền gọi trưởng bối!"

"Như vậy à." Mạc Cầu nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói:

"Khi nào thì bắt đầu?"

"Hiện tại!"

"Bành!"

Vừa dứt lời, bóng người ở giữa sân lập tức chớp một cái, Mạc Cầu đã xuất hiện ở chỗ của Xa Chí Đạo, trong tay còn cầm các loại linh tài.

Còn về phần Xa Chí Đạo. . .

Thì đã té xỉu trên mặt đất.

Hai người cách nhau ba trượng, không đủ mười mét, lấy tốc độ của Mạc Cầu, đừng nói gã ta mới Luyện Khí tầng bảy, cho dù là Tu Tiên giả Luyện Khí tầng tám giống như Lục Dung thì cũng không có cơ hội thi triển hộ thân Pháp thuật.

"Sư đệ, đa tạ!"

Mạc Cầu chắp tay với Xa Chí Đạo đã hôn mê ở phía xa, sắc mặt lạnh nhạt cầm lấy đồ vật rồi quay về tiểu viện trong lúc những người khác đang trợn mắt hốc mồm.

Vừa vào viện lạc, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống:

"Nơi này không thể ở lại được nữa!"

. . .

"Ngươi muốn sớm rời đi Xích Hỏa phong?" Phan Sư Chính có chút hăng hái nhìn về phía Mạc Cầu:

"Ngược lại là rất thông minh!"

"Những ngày này cũng có không ít người đến đây cáo trạng, nói là ngươi ỷ vào thân phận Đại sư huynh để nhục nhã người khác nhiều lần, nếu như ngươi lại không tới thì sợ là sư muội đã đích thân xuất thủ đuổi ngươi đi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận