Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 428. Ngây Thơ

Chương 428. Ngây Thơ


Người dịch: Whistle

"Sư muội yên tâm, chờ sau khi trở về, ta nhất định sẽ chủ động thừa nhận sai lầm, chấp nhận bị tông môn trách phạt, trả cho Diệp gia một cái công đạo." Hà Thừa Nghiệp vội vàng hứa hẹn, đồng thời giọng nói trầm xuống, một nửa là cầu khẩn, một nửa là uy hiếp nói:

"Sư muội, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ta chết sao?"

"Sau khi ta chết, ngươi chắc là mình có thể rời khỏi nơi này không, cho dù rời khỏi, ngươi có thể đảm bảo là mình sẽ chịu được lửa giận của đại sư huynh không?"

Thân thể Trác Bạch Phượng cứng đờ.

Đôi mắt đẹp phiếm hồng, hốc mắt chớp động, phi kiếm ở trước người điên cuồng run rẩy, lại khó phát một kiếm.

Trong lúc nhất thời, trong nội tâm nàng tràn đầy ảo não.

Buồn bực vì tu vi của mình không đủ, hại Diệp Tử Quyên mất mạng.

Tức giận mình gặp chuyện chần chờ, cho dù là trong lòng đang cực kỳ không cam lòng, nhưng lại sợ hãi rụt rè.

Còn có xấu hổ về sự vô dụng của bản thân, đối mặt với Diệp tỷ tỷ xả thân tương trợ, mình thì lại chỉ cầu tự vệ.

Hiện giờ, đối mặt với Hà Thừa Nghiệp dùng ngôn ngữ bức bách, trong lòng lại sinh ra do dự, không dám xuống tay.

Trong thoáng chốc, nàng hận không thể đâm cho mình một kiếm.

Lúc này, Mạc Cầu vẫn luôn chưa từng mở miệng liền nhẹ nhàng gật đầu, nói:

"Hà sư đệ nói cũng có đạo lý, sư muội, muội thu kiếm lại trước đi, có lời gì thì đợi sau khi rời khỏi đây rồi nói."

"Sư đệ."

Mạc Cầu nhìn về phía Hà Thừa Nghiệp:

"Đệ cũng giống vậy, nếu như đã biết mình làm sai thì thu kiếm trong tay lại đi."

Trác Bạch Phượng nghe vậy liền ngu ngơ, thật lâu sau mới nở một nụ cười đắng chát, vẻ mặt bi thương thu hồi pháp khí.

"Mạc sư huynh quả thật là người biết đại cục." Hà Thừa Nghiệp nhẹ nhàng thở ra, vung tay áo dài lên, thu hồi Phi kiếm:

"Sư huynh yên tâm, chỉ cần ba người chúng ta liên thủ, cho dù Vương gia có thiết lập trận pháp ở chỗ này thì cũng sẽ. . ."

"Phốc!"

Gã còn chưa dứt lời thì thân thể bỗng nhiên cứng đờ.

Hà Thừa Nghiệp gục đầu xuống, chỉ thấy phần ngực của mình bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ thủng xuyên suốt.

Một làn liệt diễm hư ảo từ xung quanh lỗ thủng thiêu đốt, chỉ trong chớp mắt đã đã lan ra khắp toàn thân.

"A. . ."

Mạc Cầu thu kiếm, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Kêu ngươi thu kiếm người liền thu kiếm, thật sự là ngây thơ."

"Hoa. . ."

Hỏa diễm hư ảo yếu ớt, giống như một ngọn đuốc đang cháy hừng hực, chiếu sáng bốn phía giống như quỷ vực.

Cửu U Minh Hỏa!

Hỏa thế tràn đầy.

Nhiên liệu lại là nhục thân và hồn phách.

Trong chớp mắt.

Hà Thừa Nghiệp liều mạng giãy dụa, kêu rên đã quỳ xuống đất, thân hóa thành tro bụi phiêu tán theo làn gió.

Một vài vật phẩm còn sót lại cũng bị Mạc Cầu tiện tay thu hồi.

Đối với loại người này, đương nhiên là Mạc Cầu sẽ không lưu thủ, dù sao hắn cũng khó mà đảm bảo gã ta sẽ không phản bội vào thời điểm then chốt.

Trác Bạch Phượng ngẩn ngơ, bước chân lảo đảo vội vàng chạy tới trước thi thể của Diệp Tử Quyên, hai mắt lặng lẽ rơi lệ.

Mạc Cầu cất bước đi tới bên cạnh Tang Thanh Hàn, thần niệm quét qua, lông mày liền vô thức nhăn lại.

"Sư huynh."

Tang Thanh Hàn thấp thỏm hỏi:

"Có giải được không?"

"Có chút phiền phức." Mạc Cầu mở miệng:

"Sư muội yên tâm, cái thứ ở trên người muội cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sợ là tu vi sẽ khó khôi phục trong nhất thời nửa khắc."

"Hiện tại. . ."

Hắn quét mắt tứ phía, nói:

"Chúng ta hẳn là nên nghĩ xem nên làm như thế nào mới có thể ra ngoài."

Đang khi nói chuyện, hai mắt hắn sáng lên, hai đạo hỏa tuyến màu đỏ rơi xuống người Tang Thanh Hàn.

Hỏa tuyến nội uẩn nhiệt độ cao, lại không tổn thương đến Tang Thanh Hàn chút nào, nó chỉ chui vào trong cơ thể để đốt Âm La Tỏa Hồn Châm.

Tang Thanh Hàn chỉ cảm thấy trên người mình toát ra sự ấm áp, pháp lực bị quản chế cũng có dấu hiệu khôi phục chưởng khống.

"Ra ngoài."

Nàng giãy dụa lấy đứng lên, tế ra thải đoạn: "Sư huynh có biết đây là trận pháp gì không?"

Mạc Cầu lắc đầu.

Dưới Linh Quan Pháp Nhãn, tòa Sơn Thành to lớn này đều bị một tòa trận pháp tràn đầy khí tức u ám bao phủ.

Mấy chục cây cột khói đen tui vừa to vừa dài nối liền đất trời đang nhẹ nhàng đong đưa giống như vật sống vậy.

Dưới trận pháp bao.

Khả năng chưởng khống thiên địa linh khí của tu sĩ Đạo cơ đều bị tước đoạt, khí cơ biến hóa cũng trở nên âm trầm quỷ dị.

Âm dương mất cân bằng, Ngũ hành đổi thứ tự.

Trước đó Mạc Cầu đã từng thử phá vỡ trận pháp này rồi, nhưng khi kiếm quang vừa lướt qua thì phương hướng lại bị vặn vẹo.

Chuyển vài vòng, cuối cùng vẫn trở lại chỗ này.

"Bách tính trong thành thì sao?" Tang Thanh Hàn phát hiện được chuyện không đúng, hoàn thủ tứ phương, vẻ mặt nghi hoặc:

"Tại sao lại yên tĩnh như vậy?"

Minh Đình Sơn Thành cực kỳ phồn hoa, bách tính không dưới mười vạn, cho dù là ban đêm cũng có không ít địa phương đèn đuốc sáng trưng.

Mà nay, lại yên tĩnh im lặng.

"Bọn họ. . ." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, tay áo dài vung lên, một tầng liệt diễm lập tức quét sạch tứ phương.

Dưới ngọn lửa thiêu rọi.

Phòng ốc, vách tường, gạch ngói nhao nhao tan rã, lộ ra những bóng người đang ngủ say trong đó.

Có người đang ngủ trên giường, có người lại ngã trên mặt đất, thậm chí vừa ngã vào đình viện.

Bọn họ đều bị trận pháp ảnh hưởng, đã hôn mê hết rồi.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tang Thanh Hàn chớp chớp đôi mắt đẹp, dường như nghĩ đến cái gì, gương mặt xinh đẹp phát lạnh:

"Chẳng lẽ Vương gia muốn hạ thủ với toàn bộ bách tính trong Sơn Thành sao?"

Tàn sát toàn thành?

Chuyện này cũng không phải là chưa từng xảy ra, nhưng mỗi lần phát sinh đều là đại sự làm chấn động một phương.

Nếu như đây là sự thật, sợ là toàn bộ Thái Ất tông đều phải chấn động.

"Tám chín phần mười."

Mạc Cầu mở miệng:

"Phạm vi của trận pháp này bao gồm cả tòa thành trì, chắc là một tòa luyện hóa sinh linh đại trận."

"Vào nhiều năm trước thì Vương gia đã có ý định này rồi."

"Ghê tởm!" Trên mặt Tang Thanh Hàn hiện ra vẻ phẫn nộ, dậm chân nói:

"Vương gia là người đứng đầu một thành mà lại dám xem mạng người như cỏ rác, tông môn sẽ không bỏ qua cho bọn chúng."

"Những người dân này. . ."

"Ồ!"

Tang Thanh Hàn còn chưa dứt lời liền đột nhiên phát ra tiếng nghi hoặc.

Ánh mắt đảo qua vị bách tính đang hôn mê kia, thân thể của người này đang chậm rãi rút lại.

Da thịt bóng loáng của người trẻ tuổi này đang bắt đầu trở nên già nua, nếp nhăn và da đốm mồi hiện lên trên mặt.

Khí huyết của ông lão vốn không kém này lại trở nên sắp sửa dập tắt.

"Cướp đoạt tinh phách!"

Tang Thanh Hàn ngay lập tức hoàn hồn, nhìn về phía Mạc Cầu, chỉ thấy đối phương đang nhìn về phía xa với vẻ mặt ngưng trọng.

"Đến rồi!"

"Cái gì đến?"

Lời còn chưa dứt.

Nơi xa đột nhiên xuất hiện một đường cong màu đen, đường cong tới gần, kéo dài, biến lớn, dần dần biến thành một bức tường màu đen nối liền đất trời.

Theo cự ly tới gần, có thể thấy được khói đen cuồn cuộn, khí cơ trong hư không đang điên cuồng run rẩy, giống như đối diện với thiên quân vạn mã đang phi nước đại.

"Ầm ầm. . ."

Tiếng động này không phải là truyền từ hai tai, mà là đến từ thần niệm cảm giác.

Nơi mà khói đen đi qua, khí tức của vạn vật sinh linh đều lập tức u ám, giống như bị tước đoạt một thành sức sống.

Một vầng sáng cũng bị xóa đi.

"Cẩn thận!"

Mạc Cầu khẽ quát một tiếng, một tay đẩy về trước, Cửu Hỏa Thần Long Tráo nghịch thế quấn quanh ba người.

"Oanh!"

"Lốp bốp. . ."

Chỉ một thoáng, khói đen vọt tới, vô số khí tức u ám giống như cá bơi đang điên cuồng mạnh mẽ lao về phía lồng sáng.

Trong lúc nhất thời, những âm thanh rối loạn nối thành một mảnh.

"Ừm!"

Mạc Cầu kêu lên một tiếng đau đớn, tầng phòng ngự đột nhiên co vào, không nhịn được phải lui về sau một bước.

May là.

Xung kích tới nhanh, nhưng đi cũng nhanh, chỉ có mấy hơi thở mà khói đen đã lướt qua vị trí của mấy người.

Quét mắt chung quanh, lão nhân, hài đồng vốn đang ngủ say ở bốn phía nay đã không ít người hóa thành xương khô.

Người trẻ tuổi thì khí huyết trên người cũng giảm xuống rất nhiều.

"Vương gia. . ."

Tang Thanh Hàn cắn chặt hàm răng:

"Sao bọn hắn dám làm vậy?"

"Bọn hắn đang làm rồi." Mạc Cầu nhíu mày, nói:

"Sư muội, hai người ở lại chỗ này đừng nhúc nhích, ta đi bốn phía xem thử có thể tìm được cơ hội rời khỏi đây hay không."

"Có lẽ sẽ tìm tới vị trí người của Vương gia."

Chỉ cần có thể đi ra ngoài, không nói cái khác, đưa tin cho tông môn, một ngày sau sẽ có Tông sư Kim Đan chạy đến.

Đến lúc đó.

Cho dù Vương gia có chiếm cứ chỗ này mấy trăm năm, bày ra đại trận thì cũng sẽ vô dụng.

"Tốt!"

Tang Thanh Hàn gật đầu, Trác Bạch Phượng ở bên cạnh cũng chậm rãi hoàn hồn, hai mắt vô thần nhìn sang.

Mạc Cầu nói một tiếng, thân hình lóe lên, nhanh chóng lướt theo sau làn khói đen.

Khói đen đang quét ngang toàn bộ đại trận, đi theo sau lưng nó có lẽ sẽ tìm được ranh giới của trận pháp.

Chỉ cần có thể tìm tới ranh giới thì dễ nói.

Nhưng mà. . .

Một canh giờ sau.

"Ầm ầm!"

Một trận chấn động, khói đen tiếp tục lướt tới, trước mắt đã xuất hiện bóng người của hai người Tang Thanh Hàn.

"Sư huynh?"

"Không được." Mạc Cầu lắc đầu:

"Hình như thứ này đang chạy vòng vòng, đi theo nó cũng ra không được, cũng không biết được người của Vương gia đang ẩn thân ở nơi nào."

Không chỉ Vương gia.

Hắn đã đi hết một vòng rồi, mà ngay cả tòa Minh Đình sơn nguy nga cao thẳng đứng kia cũng không thể nhìn thấy.

Một ngọn núi to lớn như vậy mà lại biến mất giống như hư không tiêu thất vậy.

Chuyện này chắc chắn là không có khả năng.

Đừng nói là người có tu vi cao nhất trong Vương gia chẳng qua chỉ là Đạo cơ, cho dù là Tông sư Kim Đan cũng không thể di dời một ngọn núi lớn dễ dàng như vậy.

"A!" Sắc mặt Tang Thanh Hàn tái nhợt:

"Làm sao bây giờ?"

Trác Bạch Phượng ở bên cạnh giống như là đã mất đi đấu chí, hai mắt vô thần, chỉ giương mắt nhìn sang.

"Ừm. . ."

Mạc Cầu mặt lộ trầm ngâm, đột nhiên nói:

"Sư muội, trận pháp này cần cướp đoạt sinh cơ của sinh linh toàn thành, nhất thời nửa khắc sẽ không kết thúc, sợ là cần mấy ngày nữa mới có thể thành công."

"Hai ngươi cứ tạm thời trông coi nơi này đi, ta muốn bế quan."

"Bế quan?"

Hai nữ sững sờ.

"Không sai."

Mạc Cầu gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận