Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 561. Tìm Tung Tích

Chương 561. Tìm Tung Tích


Người dịch: Whistle

Từ khi phục dụng Huyết đan thì thiên phú khống hỏa của Mạc Cầu cũng dần dần lớn mạnh, trở thành ngụy Tiên Thiên đạo thể.

Cuối cùng thì hắn cũng hiểu được lý do tại sao hạng người thiên phú xuất chúng lại có địa vị siêu phàm đến vậy rồi.

Loại người này quả thật là vì tu hành mà sinh.

Một hít một thở, nhất cử nhất động, không cần làm gì cũng có thể hấp dẫn thiên địa nguyên khí.

Khi có được pháp môn tu hành thì càng giống như là hổ mọc thêm cánh.

Thành quả mà người khác cần tu hành trong mười ngày hoặc thậm chí là một hơn tháng thì Tiên Thiên đạo thể lại chỉ cần tu hành một hai ngày liền có thể đạt được.

Cửa ải, trắc trở gì đó. . .

Đều bỗng nhất mất đi tác dụng vốn có của nó!

Giống như Mạc Cầu hiện giờ.

Trong lúc hô hấp, Nguyên khí hệ hỏa rời rạc giữa thiên địa liền tự phát mà động, theo công pháp vận chuyển chui vào trong cơ thể hắn.

Hơn nữa.

Hiện giờ Mạc Cầu còn lấy được sáu viên Hạo Nguyên Đan, sau khi phục dụng hết 6 viên đan dược này thì hắn cũng có thể tiết kiệm được hơn mười năm thời gian.

Trong vòng một năm tới, nếu như không thật sự cần thiết thì hắn sẽ không bước ra khỏi động phủ.

Chỉ một lòng tu hành.

.......

"Vạn Nhận Quyết có tổng cộng hơn ba ngàn sáu trăm loại biến hóa, mỗi một loại biến hóa đều đối ứng với một loại thế công."

"Mà rất nhiều biến hóa quy nhất chính là Nhất Tự Minh Tâm Trảm!"

Trong tĩnh thất, Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, quanh người có linh quang phun trào, diễn hóa ra rất nhiều huyễn cảnh.

Cơ Băng Yến đang ngồi đả tọa ở đối diện.

Nàng nhắm nghiền hai mắt, cau mày, mi mắt chốc chốc lại nhảy lên vài cái, Thần niệm của nàng đang đắm chìm trong ảo cảnh do Địa Ngục đồ diễn hóa mà thành.

Bên trong ảo cảnh.

Vô số tiếng kêu "giết" vang trời kéo dài hơn mười dặm.

Cơ Băng Yến cầm một thanh trường đao kỳ dị trong tay, thân hóa lưu quang trùng sát đi đi về về trong vòng vây của trăm vạn đại quân.

Còn có một giọng nói không biết từ đâu bay đến chui vào trong đầu nàng.

"Mặc dù Thập Đại Hạn có thể mở hồn phách, gia tăng trí tuệ, nhưng lại có hại cho thọ nguyên, không thể vì muốn thuận tiện trong lúc nhất thời mà mở nó ra để tu hành đao pháp như vậy."

"Sư tôn." Cơ Băng Yến nghe vậy liền dừng động tác lại, trường đao xoay tròn xung quanh người, đao quang quét ngang ra tạo thành một cái mặt phẳng, binh sĩ ở xung quanh bị đao quang quét qua liền lập tức hóa thành một khói xanh tán đi:

"Con khổ tu đao pháp cũng cần phải tiêu hao thọ nguyên, sao lại không thể mượn Thập Đại Hạn để đề cao ngộ tính tu luyện?"

"Nói không chừng làm vậy sẽ tiêu hao ít thọ nguyên hơn."

"Bốp!"

Một cục đá không biết từ đâu bay tới, bỏ qua đao quang lấp lóe, lao thẳng tới đầu nàng.

"Ui da!"

Mặc dù là đang ở trong huyễn cảnh, nhưng đau đớn lại không phải là giả, Cơ Băng Yến lập tức dùng tay che trán kêu đau.

"Lời sư phụ nói thì con cứ nghe là được." Giọng nói của Mạc Cầu vang lên, nhưng mà hắn vẫn giải thích:

"Tu vi của con quá thấp, mở Thập Đại Hạn đối với nhục thân chỉ có hại mà vô ích, vả lại một khi thử qua thì con sẽ ngày càng ỷ lại môn công này, trong khoảng thời gian này chắc là con đã mở không ít rồi chứ?"

Cơ Băng Yến hơi biến sắc, vẻ mặt ngượng ngùng.

"Nếu như con có thể chưởng khống tự nhiên thì không cần quan tâm lời nói của vi sư." Mạc Cầu tiếp tục mở miệng:

"Nhưng tâm tính của con chưa định, đột nhiên thu hoạch được thực lực viễn siêu với cảnh giới của bản thân, khó tránh khỏi sẽ không nắm giữ được."

"Nhớ lấy."

"Thập Đại Hạn chỉ là ngoại vật, nếu như không cần thiết thì đừng vận dụng nó, tu vi của bản thân mới là căn bản, đừng quên."

"Rõ!"

Cơ Băng Yến gật đầu, trường đao trong tay run rẩy, vô số vệt đao quang từ trong lòng bàn tay nở rộ.

Đao quang lóe lên, bay thẳng hơn trăm trượng.

Những nơi đi qua, mấy trăm binh sĩ đồng thời hóa thành khói xanh, chậm rãi tán đi.

"Bát Hợp Ấn, pháp này không chỉ có thể thống ngự lực đạo của bản thân, mà còn có thể tiếp cận hồn phách linh tính."

Mạc Cầu tiếp tục mở miệng:

"Biến hóa của môn công này không nằm ở chỗ dùng sức mạnh, mà nằm ở sự tinh diệu trong biến hóa, con dùng sức quá mạnh."

"Rõ!"

"Thần Hành Bộ là bộ pháp, cũng là độn pháp, ngàn vạn không thể chỉ nó là một môn thân pháp đơn thuần."

"Mấy môn Công pháp mà ta truyền thụ cho con đều là võ, pháp hợp nhất mà thành, đối với pháp thuật thì con đã hiểu rõ trong lòng, nhưng lại thiếu đi võ kỹ để chưởng khống nó, sau khi trở về nhớ luyện thêm mấy môn Võ kỹ của phàm nhân."

"Rõ!"

"Giữa võ đạo, thuật pháp và thần thông có chỗ tương đồng, giống như một thức Thất Sát Trùng Thiên này. . ."

Thời gian ở trong huyễn canh khác biệt rất lớn với ngoại giới.

Mỗi lần Cơ Băng Yến đều nghĩ rằng đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng khi ra khỏi huyễn cảnh lại phát hiện thời gian cũng không dài.

Hôm nay cũng giống như vậy.

Đợi khi nàng bước ra khỏi tĩnh thất với tình trạng kiệt sức, Tư Đồ Hủ vừa mới phẩm xong một bình trà, còn chưa kịp rót thêm một chén thì đã thấy nàng bước ra, bèn vội vàng đứng dậy:

"Kết thúc rồi sao?"

"Kết thúc rồi!"

Cơ Băng Yến hữu khí vô lực gật đầu:

"Nhìn chung là kết thúc, nhưng làm ta mệt muốn chết rồi, may mắn một tháng chỉ cần ở đây một lần."

"Tỷ thỏa mãn đi!" Tư Đồ Hủ trợn trắng mắt:

"Muội nghe Cơ bá bá nói, truyền thừa của Mạc tiền bối cực kỳ bất phàm, dường như là đến từ một môn pháp đã rất lâu đời rồi, thậm chí không kém gì Cửu Giang minh, người khác muốn học cũng học không được."

"Chuyện này thì không phải giả." Đôi mắt đẹp của Cơ Băng Yến hơi sáng, nhẹ gật đầu, nói:

"Thật sự là kỳ quái, rõ ràng là sư phụ vẫn luôn nổi danh về luyện đan, nhưng y thuật lại còn lợi hại hơn cả Tông sư Kim Đan."

"Như vậy thì cũng thôi đi, Võ kỹ, Pháp thuật, Thần thông, Trận pháp. . . , dường như không có thứ gì mà người không hiểu."

"Đi theo ngài học được lâu như vậy, ta còn chưa nhìn thấy sâu cạn của sư tôn."

"Thật sao?" Nghe vậy, Tư Đồ Hủ nghiêng đầu, cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Mặc dù người bạn thân này tuổi không lớn lắm, nhưng thuở nhỏ đã đi theo phụ mẫu gặp qua rất nhiều cao nhân.

Lại thêm tính tình hoạt bát hiếu động, con đường tu hành có lẽ không tinh, nhưng cũng tuyệt đối được xem như uyên bác.

Hiện giờ lại còn không biết được sâu cạn của Mạc Cầu?

"Thật ra thì muội bội phục tâm tính của Mạc tiền bối hơn." Tư Đồ Hủ đi theo hảo hữu ra khỏi động phủ, nói:

"Thời gian dài như vậy, Mạc tiền bối không phải đang tu hành thì chính là đang luyện đan, nếu không thì đang đọc điển tịch."

"Không có bằng hữu, không có bạn bè, cũng không đi tìm thú vui, chính là một vị khổ tu sĩ truy tìm đại đạo."

"Ừm." Cơ Băng Yến gật đầu:

"Có lẽ cũng chính vì như vậy mà sư phụ mới có thể hiểu được nhiều như vậy."

"Đi!"

"Hôm nay mệt mỏi, chúng ta đi tìm Thái Dật Tiên đi."

"Tỷ lại muốn đi ra ngoài chơi?"

"Không phải chơi, là có việc!"

"Hừ!"

Trong động phủ.

Thần niệm của Mạc Cầu đảo qua hai nàng liền nhẹ nhàng lắc đầu, đem tầm mắt dời xuống một vật trong tay mình.

Đây là đan dược mà Cơ Băng Yến mang tới.

Không thể không nói, Cơ Trường Không rất biết làm việc, mỗi lần nữ nhi đến đây đều sẽ mang theo đan dược.

Đương nhiên, dược lực của những viên đan dược này sẽ kém xa Hạo Nguyên Đan, nhưng có còn hơn không.

Mạc Cầu ngửa đầu nuốt vào trong bụng.

Tiếp tục tu hành.

Hiện giờ, hắn chỉ còn cách Đạo cơ viên mãn không xa lắm.

.......

Hỗn Loạn vực, trên một hòn đảo cách Đằng Tiên đảo hơn nghìn dặm, bị chướng khí nồng đậm bao phủ.

"A!"

"A. . ."

Tiếng kêu thê lương thảm thiết làm cho người ta rùng mình vang lên.

Không biết đã qua bao lâu.

"Oanh!"

Trong đảo truyền đến một tiếng nổ, chướng khí sền sệt như mực cũng nổi lên tầng tầng gợn sóng.

Bên trong.

Thẩm Khê từ trong một đầm nước tràn đầy kịch độc chậm rãi bước ra, trên thân gã không một sợi vải, đi bằng chân trần.

Hiện giờ gã ta đã không còn bộ dáng tuấn mỹ tiêu sái như trước kia nữa, khuôn mặt đã trở nên âm tàn, tướng mạo dữ tợn quỷ dị.

Nửa người trái tràn đầy màu đỏ của vết bỏng, nửa người phải lại không khác thân hình của nữ tử là mấy.

Nếu chỉ đơn thuần nhìn dáng người ngạo nghễ, đường cong lả lướt bên nửa người phải thì sẽ làm cho người khác động tâm.

Nhưng nếu như nhìn tổng thể thì lại lộ ra một cảm giác quái dị khiến cho người xem phải rùng mình.

Thật ra cơ thể này của gã là do chắp vá mà thành.

Năm đó gã đột nhiên bị vây giết ở Đằng Tiên đảo, mặc dù ỷ vào thủ đoạn mà phụ thân gã lưu lại may mắn thoát được một kiếp.

Nhưng nhục thân đã bị tổn hại.

Bất đắc dĩ, gã chỉ đành thi triển một môn bí pháp, chiếm lấy nhục thân của vài ả thị thiếp âu yếm mới xem như ổn định thương thế.

Không sai!

Nửa người phải của gã ta không chỉ tới từ một người, mà là mấy vị nữ tử có tư thái tốt nhất dung hợp lại mà thành.

Mặc dù có thể bảo vệ tính mệnh, nhưng sau khi nhục thân tương dung lại không hợp, cho nên thần hồn của hắn vẫn đang bị tổn thương rất nghiêm trọng.

Mỗi tháng đều có mấy ngày phải chịu đủ tra tấn, đau đến không muốn sống.

"Tra được chưa!"

Giọng khàn, ngọt ngào, run rẩy, nhưng giọng điệu cổ quái từ trong miệng Thẩm Khê phát ra, bất nam bất nữ.

Chỉ có mối hận sâu tận xương tủy là khó mà ma diệt:

"Rốt cuộc là ai đã làm hỏng kế hoạch trước đó của ta!"

"Hồi thiếu chủ." Nơi xa có âm ảnh lắc lư, một người hiện ra chân hình, quỳ một chân xuống đất, nghiêm giọng nói:

"Theo điều tra thì có người đã giải độc cho Cơ Băng Yến, làm cho Cơ Trường Không thoát ly khống chế, nhưng mà trước mắt thì thân phận của người này vẫn là một bí mật."

"Bất quá. . ."

"Nói!"

"Theo thám tử hồi báo, trong khoảng thời gian này, Cơ Băng Yến đã lén lút bái sư, người đó là Luyện đan đại sư trên đảo Mạc Cầu."

"Mạc Cầu?" Hai mắt Thẩm Khê co rụt lại:

"Ta biết hắn ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận