Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 568. Bái Sư

Chương 568. Bái Sư


Người dịch: Whistle

Độc!

Là chỗ dựa trong nhiều năm qua của Ngũ Độc thượng nhân, cũng là sự kiêu ngạo trong lòng lão ta.

Cuộc đời của Ngũ Độc thượng nhân làm cho Mạc Cầu có chút cảm khái.

Cuộc sống trước kia của hắn cũng chẳng khác đối phương là mấy, nếu như đổi lại là hắn, sợ là cũng sẽ điên cuồng như lão ta thôi.

Chẳng qua thứ mà hắn dựa vào là y thuật.

Mà đối phương là độc.

Vả lại, ngoài y thuật ra thì Mạc Cầu còn có tinh thần thức hải, hắn may mắn hơn Ngũ Độc thượng nhân rất nhiều.

"Haizz!"

Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, bên trong thức hải hiện lên mấy loại đan phương.

Những đan phương này đều là trân tàng của Ngũ Độc thượng nhân, có loại đến từ cổ tịch, có loại là do lão ta tự sáng tạo.

Mỗi một loại đan phương đều cực kỳ bất phàm.

"Thiên Kê Đan!"

"Quy Khiếu Thần Đan!"

"Nguyệt Ảnh Kỳ Đan!"

Mạc Cầu mở mắt ra, vẻ mặt trầm tư.

Công hiệu của ba loại Linh đan này đều có sự khác biệt, nhưng điểm chung là có thể gia tăng tỉ lệ Kết Đan ở một mức độ nào đó.

Quan trọng là có thể cộng dồn.

Như vậy, cho dù của một loại Linh đan không đủ tác dụng thì cộng lại cũng đã đủ kinh người rồi.

Khuyết điểm duy nhất chính là dược liệu, dược liệu dùng để luyện chế được ba loại Linh đan này cực kỳ hiếm thấy.

Nhưng đối với Mạc Cầu thì chuyện này lại không thành vấn đề.

"Ông. . ."

Thức hải run rẩy, số lớn tinh quang lập tức ảm đạm, rất nhiều cảm ngộ dâng lên trong lòng.

Đan phương mới tinh đang được chiếu sáng rạng rỡ trong ý niệm.

Mặc dù dược hiệu của đan phương đã có chỗ yếu bớt, nhưng lại không cần các loại thiên tài địa bảo.

Lấy lực ảnh hưởng của Đằng Tiên đảo, muốn thu thập được cũng không khó.

. . .

"Mạc đạo hữu!"

"Cung tiên tử."

Trong động phủ, hai người chào hỏi lẫn nhau.

Cung Ngữ Nhu chính là một vị tu sĩ trong phân đàn Loan Hải của Cửu Giang minh, tính cách cởi mở, giao du rộng rãi, còn là đồng môn của hai vợ chồng Cơ Trường Không.

Một môn phái của nàng ta có chút kì lạ, có tăng, có đạo, có tục, đa số truyền thừa đều có quan hệ với Hoan Hỉ Thiền và thuật phòng the.

Không giống như Hợp Hoan tông, Hoan Hỉ Thiền chính là pháp môn chính thống của Phật môn, cũng giống như Đạo môn có thuật phòng the bí truyền.

Giảng cứu dùng tình mà không loạn tình.

Phần lớn đệ tử trong tông môn này đều chỉ có một người bạn lữ trong cả cuộc đời, cũng là đồng đạo tu hành của nhau, cho nên thuộc về Chính đạo.

"Chính là hai người này."

Mạc Cầu chỉ hai người đang ở sau lưng khuất thân thi lễ.

"Thải Văn."

"Phái Văn."

"Xin ra mắt tiền bối!"

"Ừm." Trong mắt Cung Ngữ Nhu hiện ra Linh quang, quan sát hai người này thật kỹ, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt:

"Không sai."

"Nguyên thần tương hợp, thiên phú dị bẩm, đúng là người trong đạo ta."

"Đáng tiếc, tuổi lớn một chút, bất quá không sao, chỉ cần đạo tâm kiên định, ngày khác chưa chắc không thể có thành tựu."

Hai người nghe vậy liền lập tức sáng mắt ra, thân thể mềm mại kích động đến run rẩy, nhất thời không biết phải xử sự như thế nào.

"Không nghe thấy Cung tiên tử nói gì à." Mạc Cầu bèn lắc đầu nhắc nhở:

"Còn không bái kiến sư phụ."

"Vâng, vâng." Hai người vội vã gật đầu, quỳ rạp xuống đất:

"Đồ nhi khấu kiến sư tôn!"

"Đứng lên đi." Cung Ngữ Nhu cười nhạt một tiếng, từ trên người gỡ xuống một đôi vòng tay đưa tới:

"Bộ Lưỡng Nghi Trác này là pháp khí hộ thân của ta lúc trước, hiện nay giao cho hai ngươi để phòng thân."

"Tạ sư phụ!"

Hai người đưa tay tiếp nhận, khi cảm nhận được Linh khí mênh mông và thuần túy ở trong vòng tay thì sắc mặt không khỏi hiện ra vẻ động dung.

Pháp khí Cực phẩm!

Hai người đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu được đụng vào Pháp khí Cực phẩm, hơn nữa còn thuộc quyền sở hữu của mình.

"Các ngươi ngược lại là nhân họa đắc phúc." Mạc Cầu cười gật đầu:

"Lui xuống đi."

"Vâng!"

Hai người kiềm chế vẻ kích động trong lòng, khom người cáo lui.

Bởi vì vào lúc bọn họ xuất sinh, Nguyên thần của hai người tương liên lẫn nhau, con đường tu hành không thông suốt.

Trùng hợp là.

Tình huống như vậy lại vừa vặn thích hợp với công pháp truyền thừa của sư môn Cơ Trường Không, sau khi Cơ Băng Yến biết được liền thông báo cho phụ thân mình.

Sau đó liền có cảnh tượng trước mắt này.

Hai người cũng là nhân họa đắc phúc, bái nhập Tiên tông đại phái.

Cung Ngữ Nhu mặc một bộ cung trang váy dài, ý cười nhu hòa, đôi mắt như xán tinh, da thịt như bạch ngọc.

Trong lúc bước đi, dáng vẻ thướt tha, eo nhỏ mông cong, cổ dài ngực cao, dáng người tuyệt hảo.

Nhất là khí chất đoan trang trên người.

Phối hợp với búi tóc phi thiên bảo kế* càng lộ ra vẻ ung dung hoa quý, lại có ý siêu phàm thoát tục. (*tóc được búi cao thành hai vòng tròn ở trên đầu, các đạo hữu search “Võ Tắc Thiên” trên google rồi vào hình ảnh xem cái hình thứ hai)

"Tòa động phủ này của đạo hữu cũng rất mộc mạc." Hai người sóng vai mà đi, sau đó liền dừng lại trước mặt Trọng Minh Hỏa Mãng đang nằm trong nham tương:

"Chỉ có con Linh thú này là cực kỳ bất phàm."

Trọng Minh Hỏa Mãng giơ mắt lên, vẻ mặt ưu thương, trong những năm này, mất máu quá nhiều làm cho nó chưa hề tỉnh lại qua, vả lại còn càng ngày càng suy yếu.

"Mạc mỗ không có thời gian dọn dẹp, ngược lại để tiên tử chê cười." Mạc Cầu ở bên cạnh mở miệng nói.

"Không phải vậy." Cung Ngữ Nhu lắc đầu:

"Đạo hữu tâm hệ đại đạo, không mượn ngoại vật, đạo tâm vững chắc, đây mới là chỗ mà Ngữ Nhu nên bội phục."

Nàng nhẹ nhàng bước đi, thuận miệng hỏi:

"Nghe nói trước đây đạo hữu từng cưới vợ?"

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:

"Vào lúc còn là phàm nhân, ta đã từng có một vị kết tóc thê tử, đáng tiếc. . . , đều là chuyện đã qua."

"Không ngờ đạo hữu lại là phàm nhân đắc đạo." Đôi mắt đẹp của Cung Ngữ Nhu hơi sáng:

"Bội phục!"

"Đạo hữu không có nhi nữ sao?"

"Không có." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, giống như có chút tiếc nuối:

"Lúc tuổi còn trẻ thì không hiểu chuyện, không rõ tâm ý của bản thân, cứ như vậy mà bỏ qua nhiều thứ."

"Mà có những thứ một khi để vuột mất liền sẽ không còn nữa."

"Như vậy à. . ." Cung Ngữ Nhu chậm rãi gật đầu:

"Đạo đồ mênh mông, một người độc hành sẽ khó tránh khỏi có phần tịch mịch, đạo hữu không nghĩ tới việc tìm một vị đạo lữ sao?"

"Không có." Mạc Cầu lắc đầu:

"Mạc mỗ luôn luôn độc lai độc vãng, một mình đã quen, cũng không thích ở chung với người khác."

"Đại đạo màn mạn, một người độc hành tiêu điều biết bao." Ánh mắt Cung Ngữ Nhu biến hóa, giọng nói ưu thương, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức hoàn hồn nói:

"Nhất thời thất thố, thất lễ."

"Không sao."

. . .

Sau khi từ biệt Mạc Cầu, Cung Ngữ Nhu mang theo hai vị đệ tử quay về phủ đảo chủ, vừa mới hạ xuống liền bị Tần Nguyên Hương kéo vào hậu viện.

"Thế nào rồi?"

"Cái gì thế nào? Hai người bọn họ rất tốt, về phương diện thiên phú thì muội cũng rất hài lòng, tuổi tác cũng không lớn lắm."

"Muội giả bộ hồ đồ cái gì?" Tần Nguyên Hương nhìn nàng một chút rồi nói:

"Ta đang hỏi Mạc đạo hữu, sư muội cảm thấy như thế nào, có hợp tâm ý của mình hay không?"

"Sư tỷ." Cung Ngữ Nhu thở dài, nói:

"Mạc đạo hữu là một vị khổ tu sĩ hết lòng cầu đạo, muội và hắn không phải là người chung đường."

"Không phải muội vẫn luôn nhất tâm hướng đạo sao." Tần Nguyên Hương nhíu mày:

"Chẳng lẽ muội chê tướng mạo của Mạc đạo hữu không tốt, tuổi tác thì quá lớn, lại còn từng cưới vợ?"

"Sư tỷ, những gì tỷ nói. . ." Cung Ngữ Nhu tỏ vẻ im lặng:

"Người có nhiều khuyết điểm như vậy mà tỷ còn giới thiệu cho muội, chẳng lẽ trong lòng của sư tỷ thì Ngữ Nhu không thể gả được nữa rồi sao?"

Mặc dù Cung Ngữ Nhu giao du rộng rãi, tính cách hào sảng, nhưng lại chưa mất hồng hoàn (tờ-rinh), tuyệt đối không phải loại người dễ dãi.

"Không phải." Tần Nguyên Hương lúng túng nở nụ cười:

"Đây chỉ là vấn đề nhỏ, thật ra Mạc đạo hữu cũng rất tốt, ta cảm thấy muội có thể cân nhắc."

"Yên tâm đi." Cung Ngữ Nhu khoát tay:

"Nếu như là vài thập niên trước, người có tính tình đần độn như Mạc đạo hữu sẽ không phải là loại mà muội thích, nhưng hiện giờ muội chỉ muốn tìm một vị bạn lữ cầu đạo."

"Chỉ cần phẩm hạnh không sai, đạo tâm kiên định, thì mới có thể làm bạn trên con đường tầm đạo màn mạn."

"Giống như. . ."

"Sư tỷ và sư huynh."

"Muội có thể nghĩ được như vậy liền tốt." Tần Nguyên Hương gật đầu:

"Tu vi của Mạc đạo hữu không yếu, Đạo cơ hậu kỳ, Trường Không hoài nghi hắn là Tiên Thiên Hỏa Hành Đạo Thể, cho dù không phải thì thiên phú cũng sẽ không kém."

"Muội là Nguyên Âm Sất Thể, lại còn được. . . tặng quà, song tu đối với hai người đều có lợi."

"Nếu như hai người kết thành đạo lữ, ngày khác có tỉ lệ rất lớn cùng nhau Kết Đan."

"Sư tỷ!" Cung Ngữ Nhu nhíu mày:

"Tỷ cũng biết là Âm Dương Hợp Hòa Khế có yêu cầu rất cao với hai người lập khế, nếu như tâm ý không thông thì tình cảm sẽ không thể nào thành công."

"Mà tên Mạc Cầu kia. . ."

Nàng lắc đầu, nói:

"Người này tâm tính đạm mạc, lại còn chưa dứt được chữ tình, sợ là sẽ không biết động tình."

Trong rất nhiều phương pháp tu hành thì chữ “Tình” được liệt vào cấm kỵ, phải cực kỳ thận trọng.

Chỉ có tông môn của các nàng, cực tại tình, cực tại đạo, giao hòa lẫn nhau, cùng nhau chứng đại đạo.

Chữ tình này chưa chắc là tình cảm nam nữ.

Tình huynh muội, tỷ đệ, tỷ muội, thậm chí là hảo hữu cũng được, nhưng tình yêu nam nữ vẫn là tốt nhất.

Mà Mạc Cầu.

Nàng có thể cảm nhận được, người này sợ là sẽ không thể động tình.

"Muội đó!"

Tần Nguyên Hương thở dài:

"Từ sau khi tỷ tỷ của muội rời đi, trong trăm năm qua, tu vi của muội gần như không hề tiến bộ một chút nào."

"Chuyện năm đó không trách được muội, muội cũng không cần tự trách."

Nghe vậy, Cung Ngữ Nhu lặng lẽ thu liễm ý cười trên mặt, biểu lộ đạm mạc, trong mắt hiện lên vẻ đau thương:

"Nếu như không vì muội thì tỷ tỷ cũng sẽ không chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận