Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 664. Mai Linh Cư Sĩ

Chương 664. Mai Linh Cư Sĩ


Người dịch: Whistle

"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này." Trọng Minh Hỏa mãng có phần tức hổn hển:

"Chúng ta lại phải tiếp tục chạy trốn, lần này ai cũng không thể cam đoan phía trước có còn may mắn như vậy nữa hay không, ta cũng không muốn bị người khác nướng ăn."

Trước đây, nó vì đào mệnh, đã liều mạng nghiền ép Yêu đan trogn cơ thể, suýt chút nữa là làm cho Yêu đan bị vỡ vụn, cảnh giới lại tuột xuống.

"Đủ rồi!"

Mạc Cầu nhấc tay gõ nó một cái, Trọng Minh Hỏa mãng lập tức kêu rên một tiếng, cuộn tròn thân thể núp ở bên cạnh:

"Đừng có nói nhảm nhiều như vậy, đi nhanh lên."

Nói xong, Mạc Cầu liền vươn tay ấn xuống, chiếc Linh chu Tứ phẩm ở bên dưới lập tức khẽ run lên, hóa thành một vệt lưu quang lao vút về phía trước.

Hắn cảm ứng không có sai.

Cũng không lâu lắm, sau lưng liền xuất hiện một vệt u quang.

U quang chỉ có một đường, trong màn mưa hầu như không hề nổi bật.

Nhưng vào lúc mà nó xuất hiện, một cỗ uy áp phong tỏa thiên địa, vô cùng vô tận liền cách không đè ép lên người của mấy người ở trên thuyền.

"Ừm!"

Vương Kiều Tịch kêu lên một tiếng đau đớn.

Trọng Minh Hỏa Mãng giống như một con rắn xù lông, thân thể trong lập tức kéo căng, mấy người Phong Tứ Nương thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt Mạc Cầu hơi trầm xuống, quay đầu nhìn thoáng qua, bấm tay gảy nhẹ về phía trước, một đoàn liệt diễm lập tức vây kín Linh chu.

"Oanh. . ."

Đột nhiên, độc tốc của Linh chu bỗng nhiên tăng mạnh, giống như được đổ thêm nhiên liệu vậy.

"Các ngươi trốn không thoát!"

Giọng nói yếu ớt của Lục Văn Trọng vang lên, tiếng nói không lớn, nhưng lại xâm nhập vào trong Thần hồn, làm cho ý thức của đám người Mạc Cầu sinh ra một cảm giác tuyệt vọng vô lực.

Vương Kiều Tịch đang dùng lực lượng Nguyên từ trừ khử dị lực thì hai mắt đột nhiên trở nên mê mang, động tác trên tay cũng dừng lại.

Diêm La Tâm kinh!

Trong lòng Mạc Cầu trầm xuống.

Hắn cũng tu hành pháp môn này, cho nên biết rõ khi pháp môn này gia trì thêm âm quỷ chi thuật, đối với người không đủ thực lực thì uy năng sẽ kinh khủng như thế nào.

Mạc Cầu liền lập tức quát khẽ:

"Tĩnh tâm, ngưng thần!"

Âm như sấm rền lập tức nổ tung trong đầu đám người, lôi âm gột rửa tạp niệm, làm cho tinh thần của mọi người rung lên một cái.

"Ta cản gã ta một chút, các ngươi đi trước đi, ba ngày sau tụ hợp."

Nói xong liền định nhảy ra khỏi thuyền.

"Đừng!" Vương Kiều Tịch lắc đầu, hít sâu một hơi nói:

"Không cần như vậy, chúng ta chia ra trốn thì cơ hội đào tẩu sẽ còn lớn hơn một chút."

"Đúng vậy a." Trọng Minh Hỏa mãng cười khổ:

"Như vậy thì cơ hội đào tẩu của Chủ thượng sẽ lớn hơn chúng ta."

Nó và Vương Kiều Tịch chỉ vừa mới tiến giai Kim Đan cảnh không lâu, ở trước mặt Lục Văn Trọng cơ hồ là không có lực hoàn thủ.

Ngay cả kéo dài thời gian cũng không được.

"Được rồi." Mạc Cầu lạnh nhạt lắc đầu:

"Không cần phải tuyệt vọng như vậy, đối phương tuy mạnh, nhưng cũng. . ."

"Hả?"

Lời còn chưa dứt, chân mày của hắn bỗng nhiên nhướng lên.

"Thế nào?"

Vương Kiều Tịch nhìn mặt nói chuyện, mở miệng hỏi.

"Đi!"

Mạc Cầu không trả lời, chỉ tiếp tục thôi động Linh chu độn về nơi xa, chỉ trong thời gian qua một lát đã lướt ra ngoài trăm dặm.

"Oanh. . ."

Chiếc thuyền chấn động.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Gió!"

Ngọn gió gì có thể làm cho một chiếc Linh chu Tứ phẩm run lắc dữ dội như vậy?

Trên mặt của đám người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng trên mặt Mạc Cầu lại chẳng có vẻ động dung, dưới sự khống chế của hắn, Linh chu nhẹ nhàng lướt đi, giống như con cá đang bơi trong gió lốc.

Chiếc thuyền độn thẳng vào trong vùng hạch tâm của cơn gió.

"Các ngươi là người nào?"

Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên ở trước mặt, cũng làm cho Linh chu dừng lại:

"Nơi này không phải là chỗ mà các ngươi nên tới!"

"Đạo hữu!" Mạc Cầu đứng ra, chắp tay mở miệng:

"Thánh tông đang âm mưu noi theo Diêm La tông, muốn huyết tế sinh linh trong giới này để mở ra thông đạo lưỡng giới, vì chuyện này mà bọn chúng không tiếc tàn sát đồng đạo trong này."

"Chúng tôi đang bị tu sĩ Thánh tông truy sát, mong rằng đạo hữu viện thủ, Mạc mỗ vô cùng cảm kích."

Mạc Cầu chắp tay rồi tiếp tục nói:

"Nếu như đạo hữu không muốn thì chúng tôi cũng sẽ không làm phiền nữa, bất quá chuyện này có liên quan đến toàn bộ đồng đạo nhập giới, sợ là đạo hữu không muốn quan tâm cũng không được."

"Nha!"

Bên trong cơn lốc có một bóng người chậm rãi bước ra.

Người tới có thân hình cao gầy, thướt tha, áo khoác ngắn tay làm bằng lông chồn màu trắng, trên thân khoác một chiếc váy sa trắng noãn, chân trần đạp không, tựa như tiên tử hạ lạc phàm trần.

Nữ tử cúi đầu, con ngươi giống như hai vòng xoáy đang điên cuồng xoay tròn, thâm thúy không thấy đáy, càng làm cho người nhìn sinh lòng e ngại.

Tướng mạo mông lung, nhìn không rõ ràng.

Nàng nhìn xem Mạc Cầu rồi lạnh nhạt mở miệng:

"Huyết tế chúng sinh? Lời này là thật?"

"Thiên chân vạn xác!" Mạc Cầu nhìn thẳng đối phương, mặt không đổi sắc:

"Chỉ cần đạo hữu đi nghe ngóng một chút thì chắc là sẽ biết, trong mấy năm gần đây, có không ít Tông sư Kim Đan vào trong giới này đã mất tích không thấy."

"Lời này. . . Cũng không phải giả."

Nữ tử chậm rãi gật đầu:

"Bất quá, cho dù chuyện này là thật, nhưng các hạ đang họa thủy đông dẫn, dụng ý khó dò, ta dựa vào cái gì mà phải giúp ngươi?"

Mạc Cầu lắc đầu, nói: "Đối với người người mà nói thì đương nhiên là họa thủy đông dẫn, nhưng đối với Hồ tiên tử mà nói, chuyện này lại tính là gì?"

"Ngươi biết ta?" Nữ tử nhíu mày.

"Phong vũ thê hoàng, Mai Lĩnh cư sĩ, Hồ thị tiên tử Hồ Thanh Cúc, dù Mạc mỗ chưa thấy tận mắt, nhưng danh tiếng lại sấm bên tai." Mạc Cầu chắp tay.

Vân Mộng Xuyên không thiếu Kim Đan, trong một trăm năm gần đây, danh khí lớn nhất thuộc về Tứ công tử Tam tiên nữ.

Bảy người này, tu vi có cao có thấp, nhưng thực lực đều là nhân tài kiệt xuất trong hàng ngũ Kim Đan hậu kỳ, người có thể sánh vai cũng là lác đác không có mấy.

Đại khái cũng chỉ có Giáo chủ của Ma Y giáo Lại Thiên Y, Tán Hoa giáo Tán Hoa lão tổ mới có thể sánh bằng.

Nhưng so với hai người này thì bảy vị kia thì càng tuổi trẻ, cũng càng có tiềm lực đột phá!

Mà Mai Lĩnh cư sĩ Hồ Thanh Cúc chính là một trong số đó.

"Có ý tứ!"

Hồ Thanh Cúc nhìn Mạc Cầu, chậm rãi gật đầu.

Nàng cũng biết rõ trong mấy năm gần đây có nhiều Tông sư Kim Đan mất tích, lại không rõ nguyên nhân vì sao, thuyết pháp của người này rất có thể là sự thật.

Diêm La tông. . .

Âm dương lưỡng giới!

Hồ gia tuy là đại tộc truyền thừa vạn năm, nhưng Nguyên Anh lão tổ chỉ còn thọ khoảng ba trăm tuổi, nhưng cũng không gánh được chuyện này.

"Bạch!"

Hai mắt Hồ Thanh Cúc co rụt lại, gió lốc bao trùm phạm vi hơn mười dặm đột nhiên thu nhỏ, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành hai vòng xoáy nhỏ bé chui vào mắt nàng.

Vầng sáng lóe lên, đôi mắt đã khôi phục bình thường.

Thần thông này. . .

Trong lòng Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, nghe nói Hồ gia có huyết mạch thượng cổ, dường như là thuộc Phong thần, xem ra truyền ngôn là có nguyên nhân.

Huyết mạch truyền thừa của Hồ gia không giống như huyết mạch của dị tộc.

Đây chính là huyết mạch của đại năng giả thuần hóa tự thân mà thành, giống như huyết mạch Khống Hỏa trong cơ thể Mạc Cầu, chẳng qua huyết mạch của hắn còn lâu mới có thể so sánh với Hồ Thanh Cúc.

"Hồ tiên tử."

Lục Văn Trọng dừng lại ở phương xa, trong mắt hiện ra vẻ kiêng kị, chắp tay nói:

"Tại hạ và người này có thù riêng, mong rằng tiên tử không nên nhúng tay vào."

"Thù riêng?"

Hồ Thanh Cúc cười nhạt một tiếng, khẽ vung tay lên, một cơn gió lốc nhỏ lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, thiên địa nguyên khí ở xung quanh cũng bị cuốn lên:

"Thật là thù riêng sao?"

Hai mắt Lục Văn Trọng co rụt lại, vô thức khống chế độn quang lui lại, gã ta lập tức nhìn chằm chằm Mạc Cầu một chút, sau đó liền quay người rời đi không nói hai lời.

"Vậy mà đi thật?"

Hồ Thanh Cúc nhăn mày, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.

Nàng cúi đầu trầm tư một lát, rồi nghiêng đầu nhìn về phía mấy người Mạc Cầu:

"Các ngươi đi theo ta!"

Trong truyền thuyết, Mai Lĩnh cư sĩ Hồ Thanh Cúc có tính tình cao ngạo, lại thêm độc lai độc vãng, tuy là nữ tử, nhưng tay dính đầy máu tươi, là hạng người sát phạt quả đoán.

Chẳng qua thanh danh của Hồ gia không sai.

Lại còn có quan hệ vạn năm với Thất Thánh minh, xem như gia tộc Chính đạo, chưa từng nghe nói có chuyện dùng chúng sinh để cung dưỡng gia tộc.

Cũng sẽ không cùng Thánh tông thông đồng làm bậy.

Sau khi thấy Lục Văn Trọng rút lùi thì mấy người cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Độn quang đáp xuống một khu rừng rậm.

Hồ Thanh Cúc phất tay lấy ra một tấm lệnh bài, hư không ở trước mặt lập tức lấp lóe linh quang, giống như một tầng sóng nước để mấy người đi qua.

"Xoạt!"

Hai mắt của đám người sáng lên, một nơi giống như thành trấn xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Mạc Cầu híp mắt, Linh Quan pháp nhãn chuyển động yếu ớt, bên trong thành trấn có những luồng khí tức xông thẳng lên vân tiêu, hoặc lớn hoặc nhỏ, nhưng đều không có người yếu.

Chỉ là Tông sư Kim Đan mà đã có không kém mười vị!

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của mấy người, Hồ Thanh Cúc liền lạnh nhạt mở miệng:

"Nơi này chính là cứ điểm nhập giới lần này mà Thất Thánh minh xây dựng, có thể cung cấp nơi để cho các đồng đạo giao dịch thứ mà mình cần, có không ít đạo hữu đều biết."

"Còn có mấy cứ điểm tương tự nữa, đa phần đều do người Thất Thánh tông, Cửu Giang minh, Ngự Linh môn xây dựng."

Mạc Cầu lập tức hiểu rõ.

Cho dù là Vân Mộng Thủy giới phải mất mấy trăm, gần ngàn năm mới có thể mở ra một lần, nhưng trong vô số năm qua, những người này cũng đã thăm dò rõ ràng quy luật của thế giới này.

Nhất là tam đại thế lực, còn tập hợp đủ chúng nhân chi lực, cùng nhau thăm dò, vơ vét Linh dược, như vậy mới có thể liên tục không ngừng sinh ra Tông sư Kim Đan.

Những người đâm đầu tiến vào đây như đám người Mạc Cầu mới là hiếm thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận