Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 817. Quan Hệ

Chương 817. Quan Hệ


Người dịch: Whistle

"Kỳ lạ?" Vạn Tượng tỏ ra không hiểu:

"Lạ chỗ nào?"

"Mạc mỗ đã lật khắp tàng thư kho, cùng từng giao lưu với Nguyên Anh trên dương thế và Quỷ Vương dưới Âm phủ, hai thế giới này đều có ghi chép miêu tả thời kỳ thượng cổ." Mạc Cầu mở miệng:

"Ở trong ghi chép không chỉ có Hóa Thần tôn giả, ngay cả Chân tiên trong truyền thuyết đều có."

"Nhưng chẳng biết tại sao. . ."

"Mấy trăm vạn năm trước, chân tiên vẫn lạc, những vị tu sĩ từ Hóa Thần trở lên cũng đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, chỉ có di tích là có thể chứng minh bọn hắn đã từng tồn tại."

"Thì ra là vậy." Vạn Tượng gật đầu:

"Bất quá những chuyện có liên quan đến chân tiên năm đó không phải là thứ mà chúng ta có thể tưởng tượng, không rõ tình huống cụ thể cũng là chuyện đương nhiên."

"Nghe nói là đã xảy ra một tràng đại chiến liên lụy đến chúng sinh chư giới, làm cho toàn bộ tu sĩ từ Hóa Thần trở lên đều gặp nạn."

"Chuyện mà Mạc mỗ đang nghi hoặc không phải là vì không có người sống." Mạc Cầu lắc đầu, nói:

"Mà là tại sao bọn họ không lưu lại truyền thừa của mình?"

Vạn Tượng sững sờ.

Đúng vậy.

Người đã chết, nhưng truyền thừa lại không chết được, vậy thì tại sao lại không lưu lại, mấy trăm vạn năm nay đều chưa từng xuất hiện truyền thừa trên Hóa Thần.

Không chờ Vạn Tượng mở miệng, Mạc Cầu liền tiếp tục nói:

"Chuyện này ta cũng đã hỏi Tiên dân Di tộc trong Táng Long Thiên rồi."

"Ồ!" Vạn Tượng ngưng thần:

"Bọn hắn nói thế nào?"

"Bọn hắn nói. . ." Mạc Cầu quay đầu, ánh mắt cổ quái:

"Lúc đầu thì Tiên dân Di tộc vẫn còn có tiên nhân truyền thừa, nhưng chẳng biết tại sao, theo thời gian trôi qua, truyền thừa liền chậm rãi biến mất không thấy nữa."

"Biến mất không thấy nữa?" Vạn Tượng ngẩn ngơ:

"Chẳng lẽ là thất lạc?"

"Ta cũng nói như vậy." Mạc Cầu gật đầu, thở dài:

"Nhưng Thái Hạo nói chắc như đinh đóng cột là trong bí lục của tộc bọn hắn có ghi chép lại chuyện này, truyền thừa không phải bị thất lạc, mà là biến mất."

"Ngay cả những người nhớ rõ pháp môn truyền thừa lúc đó cũng bị mất đi ký ức về truyền thừa."

"Giống như có một lực lượng quỷ dị nào đó đã xóa đi vết tích về cảnh giới ở trên Hóa Thần, bao quát cả công pháp và truyền thừa của bọn hắn."

"Thứ còn tồn tại chỉ có Hóa Thần trở xuống!"

Sắc mặt Vạn Tượng trở nên ngưng trọng, ánh mắt trầm tư.

"Không cần phải nghĩ nhiều." Mạc Cầu thấy vậy bèn phất tay:

"Chuyện này đối với chúng ta mà nói còn rất xa xôi, nếu như có tâm tìm tòi, đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi Chí Thánh Đạo tràng và ngoại vực tìm tòi hư thực cũng không muộn."

"Có lẽ tìm kiếm nhiều năm như vậy thì bọn hắn cũng phải biết được thứ gì đó mới đúng."

"Nói không sai." Vạn Tượng khôi phục rất nhanh, lập tức gật đầu nói:

"Là tại hạ chấp nhất."

"A. . ." Mạc Cầu cười khẽ:

"Hi vọng chuyện của ta sẽ không ảnh hưởng đến ngươi."

"Không đến mức." Vạn Tượng bật cười lớn:

"Vì hôm nay, Vạn mỗ đã khổ tu mấy trăm năm, chẳng qua sau khi ta xuất quan thì mong rằng Đạo chủ có thể đáp ứng một chuyện."

"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:

"Đến lúc đó rồi nói."

"Đến lúc đó rồi nói."

Vạn Tượng gật đầu.

Lúc này, trên người Mạc Cầu có một vật đang phát sáng, hắn nhướng mày một cái, lập tức tỏ ra bất đắc dĩ.

Nên tới thì cuối cùng cũng sẽ tới.

Mạc Cầu lần theo chỉ dẫn chạy đến Tộc Giác Để.

Tộc này là một mạch của Tộc Tương Liễu, Long thần mà bọn họ cung phụng chính là một con Tương Liễu Cửu giai, Tộc trưởng Giác Minh cũng là trượng phu của Long thần.

Đương nhiên ông ta cũng là Cửu giai.

"Khương tộc trưởng!"

Giác Minh có thân hình cao lớn, trên đầu mọc long giác, đứng từ xa chắp tay:

"Trong khoảng thời gian gần đây, danh tiếng của Khương tộc trưởng nghe đến lỗ tai của ta đều kết kén, hôm nay nhìn thấy, quả thật là danh bất hư truyền."

"Giác Tộc trưởng khách khí." Mạc Cầu chắp tay, hỏi:

"Đều có những thị tộc nào tới rồi."

"Trong Bát Bộ Thiên Long ngoài Tương Liễu và Xích Hỏa thì còn có Hoàng Long, Băng Long đã đến rồi." Giác Minh vươn mời hắn tiến vào đại điện ở sau lưng, vừa đi vừa nói:

"Vả lại còn có mấy trăm vạn tộc nhân của mười mấy thị tộc lớn được triệu tập đến đây, đa phần đều tu Hóa Long Thuật tới tầng bảy tầng tám."

"Để ta giới thiệu cho Khương tộc trưởng nhận biết."

"Làm phiền." Mạc Cầu gật đầu.

Sau khi bước vào đại điện, những âm thanh rộn ràng lọt vào tai.

Không gian trong điện không lớn, nhưng đủ để chứa mấy con cự long dài chừng trăm trượng, lúc này trong điện có rất nhiều người mang hình dạng sinh vật đang chuyện trò vui vẻ.

Sở dĩ nói là người mang hình dạng sinh vật là vì bọn chúng cũng không phải là nhân tộc thuần túy.

Trên đầu mọc sừng rồng, khắp người đều là vảy rồng, có người thì hai tay đã hóa thành vuốt rồng, cũng có người có tròng mắt lóe lên linh quang quỷ dị.

Những chuyện này đều bởi vì bọn họ đã tu luyện Hóa Long Thuật tu đến cao giai nên trên người tự động phát sinh biến hóa.

Khí tức cũng trở nên ngày càng giống như một con rồng.

Đợi khi đột phá Bát giai, tiến giai Hóa long Cửu giai liền có thể thật sự biến thành Long khu, cáo biệt thân người, cũng là lúc đứng trong hàng ngũ Tộc Thiên Long.

Mạc Cầu nhìn về phía sáu ‘người’ đang trên vị trí thượng thụ.

So với những vị khách khác trong điện thì sáu 'người' này trông càng giống nhân tộc hơn, nhưng bọn họ lại không có thân người.

Bởi vì bọn chúng là rồng!

"Ngươi chính là Khương Hạo?"

Một vị nữ tử trên đó đang nhìn chằm chằm Mạc Cầu, tròng mắt hơi sáng lên, vô thức khẽ liếm đôi môi mỏng đỏ tươi của mình:

"Thật là đẹp trai."

Nữ tử này có làn da trắng như tuyết, óng ánh dịch thấu, mái tóc dài màu trắng bóng loáng không chỉ không làm cho nữ tử này trông già đi mà ngược lại còn tôn lên khí chất của ả, tóc dài bị gió thổi bay phấp phới.

Còn có một luồng hàn ý cực hạn đang xoay tròn quanh người.

Băng Long!

Băng Long Cửu giai!

"Đúng vậy." Mạc Cầu chắp tay:

"Gặp qua chư vị Long thần."

"Hì hì. . ." Một vị nữ tử khác cũng cười nói:

"Không cần phải câu nệ như vậy, hiện nay ngươi cũng là long chúc, còn được Tam Thế. . . Thần long xem trọng, chúng ta giao lưu ngang hàng là được."

"Ta gọi Phong Tiểu, bên cạnh tên là Băng Thăng."

Nữ tử chỉ vào Băng Long giới thiệu, sau đó lại nói bằng giọng vũ mị:

"Có rảnh nhớ tới tìm bọn ta chơi, ba người cùng nhau cũng được."

Con Băng Long tên Băng Thăng ở bên cạnh cười gật đầu, hai chân thon dài đổi tư thế ngồi nghiêng, da thịt trắng noãn non mịn có thể làm cho người nhìn cảm thấy choáng váng.

Hai con rồng cái này không hề che giấu chuyện bản thân đang phát tình.

Tuy rằng hai ả này là Long tộc, nhưng khi biến hóa thành nhục thân của nhân tộc thì cũng đẹp đến mức làm cho người ta nín thở, còn lộ ra khí chất dã tính.

Sợ là có rất ít người có thể kháng cự được.

Phong Tiểu?

Mạc Cầu vô thức nhìn sang Giác Minh ở bên cạnh.

Nếu như hắn không nhớ lầm, Long thần mà Tộc Giác Để cung phụng hẳn là con này, đồng thời ả còn là thê tử của Giác Minh.

Giác Minh cúi đầu, không rên một tiếng, giống như không nhìn thấy tư thế của đối phương.

"Đa tạ Long thần coi trọng." Mạc Cầu chắp tay, vẻ mặt không thay đổi:

"Không biết Chúc Sơn thượng sứ có ở đây không?"

"Thượng sứ từng dặn ta là nếu đến đây thì phải đi tìm ngài, Thượng sứ sẽ giao nhiệm vụ cho tại hạ."

"Chúc Sơn." Băng Thăng đưa tay khẽ vuốt trán, đôi mắt đẹp mở ra, lắc đầu nói:

"Ông ta và con rồng cái trong nhà đang cãi nhau, mấy ngày nay đều huyên náo túi bụi, thậm chí còn khiến cho tiền bối Long tộc phải ra mặt thuyết phục."

"Đúng vậy." Phong Tiểu than nhẹ:

"Chẳng qua chỉ là tìm vài gã trai lơ mà thôi, vả lại những gã trai lơ này đều không phải là nhân tộc, Chúc Đình đã nể mặt Chúc Sơn lắm rồi."

"Nói đến, phẩm tướng của con Độc Ngạc mà Chúc Đình tìm được cũng không sai, có thời gian không ngại thử một chút. . ."

Nói xong còn liếm liếm khóe miệng.

Mạc Cầu nhíu mày.

Hắn đã sớm nghe nói là Long tộc rất dâm, nhưng khi thật sự nhìn thấy thì trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Tạp giao, lạm giao, quần đấu, lại còn trắng trợn dụ hoặc người khác ở trước mặt bạn lữ nhân tộc.

Cái này. . .

Thú tính lấn át lý tính!

Làm bạn lữ của chúng nó, Chúc Sơn và Giác Minh cũng thật là đáng thương.

Chúc Sơn thì còn tốt, dám cãi tay đôi với con rồng cái kia, nhưng vị Giác Minh ở mặt này lại buông xuôi bỏ mặc, hiển nhiên là đã quen với chuyện này rồi.

Nhưng Mạc Cầu không biết là.

Ở trong mắt của những người khác thì hắn cũng giống như vậy.

Gia quyến của Tam Thế Nghiệt Long cũng chính là trượng phu của Tam Thế Nghiệt Long, cũng chả khác gì những nhân tộc Củu giai ở chỗ này.

Đương nhiên.

Nhân tộc trong thế giới này luân lý vô thường, cũng không có bao nhiêu người cảm thấy chuyện này là sai trái.

Giác Minh cũng có không ít thiếp thất trong Tộc Giác Để, cũng có không ít con cái, đều là mỗi người tự mình chơi, ai cũng không thể nói ai cao thượng.

Mạc Cầu lắc đầu, sau khi chào hỏi những Long thần ở đây thì hắn liền lựa chọn một nơi hẻo lánh không đáng chú ý để đứng, cũng không có ý định quan tâm đến nữa.

Đáng tiếc.

Khương Hạo được xưng là Đệ nhất mỹ nam tử, đối với Long tộc lạm tình mà nói, gương mặt của hắn rất có lực hấp dẫn.

Cũng không lâu lắm, đã có không dưới mười người chủ động tiến tới bắt chuyện, lấy lòng.

Thậm chí còn không ngần ngại nói thẳng là. . . Khát tình.

. . .

Sau khi trở lại chỗ ở mà Tộc Giác Để đã an bài cho mình, Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, rõ ràng là hắn chẳng làm gì cả, nhưng những chuyện đã trải qua hôm nay lại làm cho hắn cảm thấy như vừa mới đại chiến một trận vậy.

Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Mạc Cầu lắc đầu, thu liễm tinh thần, chìm vào bên trong thức hải.

Tinh thần thức hải lấp lánh, mấy loại pháp môn huyền diệu đang lơ lửng bên trong.

Đồ Long Thuật!

Thiên Long Bá Thể!

Bí pháp Cửu Thiên Thượng Huyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận