Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 392. Đảo Hoang

Chương 392. Đảo Hoang


Người dịch: Whistle

Mạc Cầu đứng ở trước mộ phần của Trịnh Tùng, ánh mắt phức tạp, đứng sừng sững một hồi mới than nhẹ một tiếng.

Trịnh gia trên có Đạo cơ lão tổ, dưới có mấy đời Luyện Khí sĩ, thịnh vượng có một không hai.

Mà nay.

Hỏa Nhiêm Tiên Trịnh Vi kiếp nạn trước mắt, Trịnh gia phụ thuộc vào Thương Vũ phái cũng phong vũ phiêu dao.

Ngay cả Trịnh Tùng hiếm khi hành động trong mấy năm nay cũng rơi vào tình cảnh trở thành một nắm cát vàng.

Nói ra ai có thể nghĩ được?

Dù cho Hỏa Nhiêm Tiên trước khi tạ thế đã chuẩn bị không ít đồ tốt cho Trịnh gia, nhưng cuối cùng như thế nào thì còn chưa thể biết được.

Thế sự vô thường!

Mạc Cầu tu hành đến nay, từ một giới phàm nhân đến võ giả Hậu Thiên, Tiên Thiên, Luyện Khí sĩ. . .

Cho đến ngày nay, khổ qua, ngọt qua, hầu như trải qua tang thương, thường thấy sinh ly tử biệt.

Tóc trắng trên thái dương, nếp nhăn bên khóe mắt, ánh mắt đạm mạc, đã chứng kiến hết thảy.

Nhưng lúc này hắn cũng không nhịn được mà miên man bất định.

Hồi lâu sau, hắn mới khẽ vuốt tay áo dài, hóa thành một làn mây khói, độn về nơi xa.

. . .

Mấy ngày sau.

Vách núi san sát, kỳ phong nổi lên.

Giữa những cột đá chằng chịt, một bóng người mở rộng hai tay nhảy qua nhảy lại linh hoạt giống như Linh Viên.

"Bạch!"

Mạc Cầu xoay người một cái, đáp xuống giữa hai khối núi đá, ổn định hô hấp, quan sát bốn phía.

Chung quanh một mảnh hoang vu, không có chút dị hưởng nào.

Nhưng chính là tình cảnh như vậy mới làm cho hắn khẩn trương hơn, tử tỏa khí tức toàn thân không dám lộ ra ngoài.

Lúc này, hắn giống như là một vị võ giả sơ nhập Hậu Thiên, trên thân không có chút pháp lực ba động nào.

Cho dù là người Luyện khí viên mãn dùng pháp nhãn dòm ngó thì cũng tuyệt đối không thể nhìn ra sơ hở gì.

Nhưng có thể giấu được cảm giác của tu sĩ Đạo cơ hay không thì không biết.

Chẳng qua chỉ cần cự ly đủ xa thì hẳn là sẽ không làm cho tu sĩ Đạo cơ chú ý.

Lấy lại bình tĩnh, hắn rúc người về phía sau, dùng tay bắt lấy một vài con tiểu trùng từ trong khe hở giữa vách đá.

Sau đó lại từ trên người lấy ra một chút vật liệu kim loại.

"Thiên Cơ Diễn Pháp, khởi!"

"Hồn Xiêu Phách Lạc, xuất!"

Pháp quyết khẽ động, Pháp lực yếu ớt lại không chút thu hút tràn vào trong vật liệu.

Một vài tiếng dị hưởng vang lên, không bao lâu sau, một con khôi lỗi phi trùng liền xuất hiện trong lòng bàn tay Mạc Cầu.

Hắn nắm nhẹ tay, phi trùng lập tức bay tứ tán.

Một khắc đồng hồ, không có động tĩnh.

Nửa canh giờ, bỗng nhiên mất đi cảm giác của hai con phi trùng.

Một canh giờ sau, lại có vài con phi trùng mất đi liên hệ.

Mạc Cầu mở mắt ra, vẻ mặt trầm ngâm, lập tức mười ngón bấm niệm pháp quyết, bên trong thức hải xuất hiện một vật.

Lục Nhâm Thần Binh —— Viên Quang Kính!

"Ông. . ."

Bên trong thức hải, thần niệm và pháp lực đã kết hợp dựa theo pháp môn huyền diệu, diễn hóa ra một chiếc gương.

Mặt gương khẽ run lên, trên đó hiện ra cảnh tượng ở phía xa.

Cách xa hai ngọn núi.

Đại thụ che trời, cành lá tươi tốt, trên một mảnh lá cây lớn chừng bàn tay có một con khôi lỗi phi trùng đang lẳng lặng nằm sấp.

Tứ chi dưới bụng của nó mở rộng, đầu lâu nghiêng ngang, mắt kép lấp lóe, khu hạch tâm chợt hiện lên một sợi Linh quang.

Nhìn thật kỹ, luồng Linh quang kia chính là một chiếc gương đồng.

Gương đồng trải qua mắt kép chiếu rọi tứ phương, đem mấy bóng người ở phía xa truyền lại cho Mạc Cầu.

Cũng bởi vì có rất nhiều thủ đoạn nên một đường tới đây hắn mới có thể bình yên vô sự.

"Bạch!"

"Đôm đốp. . ."

Trên bầu trời, mấy đạo lưu quang không ngừng va chạm, sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt trần đang nhộn nhạo.

Trong đó có một vị nữ tử ngự sử song kiếm, một kiếm màu đỏ trắng, một kiếm màu xanh biếc, song kiếm khẽ động đã quét ngang phạm vi gần một dặm.

Chỗ kiếm quang đi qua, ngọn núi nhỏ đều bị một kích cắt đứt.

Uy thế rất kinh khủng.

Lý Si Mai!

Đối địch với nàng là tu sĩ Đạo cơ, hơn nữa còn là hai vị.

Một vị thân mặc pháp bào Điện chủ của Cửu Sát điện, một vị khác là một gã đại hán đầu trọc có dáng người khôi ngô.

Tu sĩ của Cửu Sát điện ngự sử một thanh Pháp kiếm màu xanh da trời, thỉnh thoảng có tiếng kiếm minh réo rắt, giống như thác nước thanh tuyền, lưu chuyển trong phạm vi gần một dặm, vận kiếm như châu, thỉnh thoảng va chạm với song kiếm.

Đại hán chân đạp hắc phong, vô tung vô ảnh, bên cạnh có hơn mười cái đầu bạch cốt khô lâu đang không ngừng xoay tròn, thỉnh thoảng trong miệng của một cái đầu lâu còn bắn ra quỷ hỏa màu lam.

Ba người đang đấu pháp, chỉ trong chớp nhoáng đã bay xa hơn mười dặm, vầng sáng như mang, trong sự lộng lẫy chứa đầy sát cơ.

"Khó trách!"

Mạc Cầu lập tức hiểu rõ.

Chẳng trách vạn vật ở gần đây lại tĩnh mịch như vậy, thỉnh thoảng chỉ có quái phong quét qua, thì ra là ở nơi xa có tu sĩ Đạo cơ đang đấu pháp.

Nhìn ra được, trong trận đấu pháp ở nơi xa thì Lý Si Mai đang rơi xuống thế hạ phong.

Bất quá cho dù Mạc Cầu có ý giúp đỡ cũng bất lực với trận chém giết ở cấp độ này.

Trừ phi kích phát Thiên Lôi Kiếm, thì có thể ngăn cản một hơi.

Tùy tiện ngoi đầu lên chẳng qua là đang tự tìm đường chết.

Thậm chí chỉ cần thoáng tiết lộ khí tức, bị người khác phát hiện, sợ là hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.

"Chọn chỗ khác đấu pháp không được sao, hết lần này tới lần khác lại chọn ngay nơi này?"

Mạc Cầu oán thầm mấy người này một câu, không khỏi nhíu mày.

Phạm vi đấu pháp của tu sĩ Đạo cơ thực sự là quá rộng, hắn muốn chạy xa thì nhanh nhất cũng mất một ngày.

Nhưng suy nghĩ một chút cũng biết.

Nếu Lý Si Mai đã xuất hiện ở đây thì không bao lâu sau sẽ có tu sĩ tà đạo chen chúc mà tới.

Nơi này cũng sẽ không còn an toàn.

Nghĩ nghĩ, tình huống phía xa bỗng nhiên có biến, chỉ thấy Lý Si Mai đánh lâu không thắng nên muốn bỏ trốn.

Mặc dù đối thủ liều mạng chặn đường, nhưng chỉ qua một lát, vị trí chém giết lại xa ra vài ngọn núi.

Hơn nữa, đang càng ngày càng xa.

Cơ hội!

Mạc Cầu giật mình trong lòng, thân hình bộc phát.

"Bạch!"

Hắn nhảy lên hơn mười trượng, thân hình giãn ra, khí tức trong người cũng nhanh chóng dâng lên giống như nước sôi vậy.

"Hô. . ."

Một làn gió núi thổi qua, mang đến một chút lá rụng, trùng hợp là có một mảnh trong đó thổi qua dưới chân hắn.

"Đi "

Mạc Cầu điểm nhẹ dưới chân, lá rụng run lên.

Mà thân hình của hắn lại bay lên cao, thân ở nửa không liền lập tức thi triển Vân Triện Độn Pháp.

"Hô. . ."

Mây mù tản ra, lượn lờ xuôi theo ngọn núi.

Sau một khắc.

Trong đám mây mù lượn lờ có thêm ba mươi sáu viên hạt giống Chân Phù, Chân Phù hoà vào trong làn mây.

Tốc độ cũng đột nhiên nhất tăng.

Như vậy cũng còn chưa xong.

Trong mây mù, Mạc Cầu hít sâu một hơi, Pháp lực ở trong cơ thể tuôn ra, Diêm La Phiên bỗng nhiên tăng vọt.

"Phần phật. . ."

Cây trường phiên không rõ phẩm giai này đang nhanh chóng run rẩy, lập tức hóa thành một làn khói đen bao phủ mây mù.

"Bạch!"

Khói đen phá không, chớp mắt đã trăm mét, chỉ qua mấy hơi thở đã vượt qua một đỉnh núi.

Tốc độ nhanh chẳng kém ba vị tu sĩ Đạo cơ đang chém giết ở nơi xa bao nhiêu.

Nơi nào đó.

"Ngô. . ."

Một vị tu sĩ có mái tóc dài hoa râm, khuôn mặt lại cực kỳ tuổi trẻ đang nhìn về phía vị trí của Mạc Cầu:

"Tốc độ thật nhanh, lại là một vị tu sĩ Đạo cơ?"

"Độn quang này, âm trầm quỷ quyệt, không phải là người của Thương Vũ phái." Một vị nữ tu của Hợp Hoan tông ở bên cạnh mở miệng:

"Hẳn là một vị tán tu nào đó ở trong dãy núi, xem ra, hắn không có ý định tham dự vào chuyện của chúng ta."

"Ta chưa bao giờ thấy qua cỗ khí tức này bao giờ." Một vị nam tử thân mặc phục sức của Cửu Sát điện nhíu mày mở miệng:

"Có cần phải ngăn hắn lại không?"

"Được rồi." Tu sĩ mở miệng lúc đầu nghĩ nghĩ liền nhẹ nhàng lắc đầu:

"Đừng có gây thêm rắc rối, thêm một đối thủ đối với chúng ta cũng là một chuyệnphiền toái."

"Trước tiên hãy dùng Lý Si Mai để nhữ một vị Đạo cơ khác của Thương Vũ phái ra một mẻ hốt gọn đã rồi tính tiếp."

"Vâng."

"Dương sư huynh nói có lý."

Mạc Cầu cũng không biết rằng mình đã vô tình trốn qua một kiếp, sau khi một hơi phi độn hơn trăm dặm thì hắn mới chui xuống lòng đất.

Yên lặng tầm nửa ngày, không phát hiện được dị thường gì ở xung quanh, lúc này mới lặng lẽ lộ diện đi tới nơi bí địa kia.

. . .

Bảy ngày sau.

"Bạch!"

Một đạo lưu quang kề sát đất lao tới một hòn đảo hoang ở trong thủy vực.

Vầng sáng tán đi, lộ ra thân ảnh của Mạc Cầu.

Khí tức trên người hắn có phần hỗn loạn, tinh thần cũng lộ ra vẻ rệu rã, nhưng hai mắt lại sáng rõ.

Rốt cục đến chỗ rồi!

Theo Trịnh Tùng nói thì nơi này là một đường lui mà Thương Vũ phái chuyên môn chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp.

Chắc là vẫn còn có mấy chỗ tương tự như nơi này.

Nhưng nơi chắc chắn là đặc thù nhất.

Bởi vì trong này ngoại trừ ẩn giấu một chút vật tư có thể để cho tông môn đông sơn tái khởi ra thì còn có một toàn Truyền Tống trận nối thẳng với nơi xa.

Truyền Tống trận!

Ngay cả trụ sở của Thương Vũ phái đều không có thứ này.

Theo thuyết pháp của Trịnh Tùng thì Truyền Tống trận này do cổ nhân lưu lại, nguyên lý sớm đã thất truyền.

Vả lại chỉ có thể truyền đi một phía mà không thể truyền về.

Lại thêm mỗi lần sử dụng đều sẽ gây ra cho trận pháp những tổn thương không thể sửa chữa, không dùng được mấy lần liền sẽ hỏng mất, cho nên nó mới trở thành bí địa của tông môn.

Về phần tại sao Trịnh Tùng lại biết được, tất nhiên là vì khi Hỏa Nhiêm Tiên còn thanh tỉnh đã nói cho y biết rồi.

Mạc Cầu đi dạo một vòng ở trên đảo hoang, tìm được một bộ thi thể cao cỡ nửa người liền dừng bước lại.

Hắn nhíu mày lại, trong con ngươi chợt hiện Linh quang.

Linh Quan Pháp Nhãn!

Dưới pháp nhãn, tầng lớp cự thạch bị bong ra, lộ ra một cây cờ lớn chừng bàn tay ở bên trong.

"Hả?"

Hình dạng của cây cờ này làm cho Mạc Cầu khẽ giật mình.

Hắn lâp tức liếc nhìn xung quanh, sau đó lại đằng không bay lên, lướt tới mặt còn lại của đảo hoang rồi hạ xuống.

Không bao lâu sau.

"Quả nhiên!"

Mạc Cầu dừng lại trước một vách đá cơ hồ giống nhau như đúc, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ.

"Song Dương Khấu."

Đây là một loại Cấm pháp của Thương Vũ phái, không tính là phiền phức, nhưng nhất định phải cần hai người mới có thể mở ra.

Nói cách khác, mặc dù Mạc Cầu đã tới đích, nhưng lại vào không được.

Trừ phi trong này có người.

Hắn lại đi dạo vài vòng xung quanh hoang đảo, thậm chí còn tạo ra một chút dị hưởng, nhưng trận pháp ở nơi này vẫn bất vi sở động.

Xem ra, bên trong đại khái không có người nào.

Hoặc là có người, nhưng đã mang theo đồ vật thông qua Truyền Tống trận rời đi, khả năng này không lớn.

Việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích.

Mạc Cầu quan sát xung quanh một hồi, độn quang hiện lên, bay về phía đỉnh núi ở xa.

Đồng thời còn lưu lại mấy đạo ám thủ ở phụ cận hòn đảo hoang này.

Mấy ngày tiếp theo, hắn ẩn thân ở giữa núi đá, yên lặng đắm chìm trong tu hành.

Cho đến một ngày.

"Bạch!"

Chân trời đột ngột xuất hiện một luồng bạch mang, bạch mang đang lao tới đảo hoang với một tốc độ kinh người.

Sau khi đáp xuống, thần sắc Vương Kiều Tịch có chút bối rối di chuyển vài vòng xung quanh đảo hoang, trên mặt đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Đúng lúc này.

Mạc Cầu xuất hiện ở phụ cận:

"Sư tỷ đến rồi à."

"Ngươi. . ." Vương Kiều Tịch bỗng nhiên quay người, đợi nhìn thấy Mạc Cầu, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Mạc sư đệ, sao đệ lại ở đây?"

"Trịnh sư huynh nói cho ta biết." Mạc Cầu chắp tay, biểu lộ lạnh nhạt:

"Sư huynh tâm ưu Đinh sư muội an nguy, trở về hậu phương tiến cứu viện, trùng hợp là ngẫu nhiên gặp được tại hạ."

"Đáng tiếc!"

Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, nói:

"Chúng tôi bị tà đạo phát hiện, một đường chạy trốn, bọn họ không thể thoát được."

"Thật sao?" Nghe vậy, Vương Kiều Tịch híp mắt lại, lập tức gật đầu, cũng không tiếp tục truy vấn:

"Sư đệ tới thật đúng lúc, đệ và ta hợp lực mở ra trận pháp này rồi vào trong đi."

"Được!"

Mạc Cầu gật đầu.

Vương Kiều Tịch cũng gật đầu, nhưng hai người lại chẳng có hành động gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận