Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 497. Huyện Âm Sơn

Chương 497. Huyện Âm Sơn


Người dịch: Whistle

"Trở về?" Tiểu Kiếm Ma Bạch Lương nhìn sắc trời một chút liền nhíu mày:

"Lúc này trời cũng đã tối rồi, tốt nhất là Thẩm công tử nên tới huyện Vọng nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai mới trở về quận thành."

"Huyện Vọng?" Thẩm Thu lắc đầu:

"Nơi này không cần, bây giờ trong lòng Thẩm mỗ chỉ muốn về nhà, bệnh nặng của gia phụ không thể chậm trễ thêm được nữa."

"Thẩm công tử, tứ đệ là muốn tốt cho công tử." Từ Vân Phượng mở miệng:

"Trong khoảng thời gian gần đây, trên con đường này cũng không hề thái bình, chậm một đêm có thể sẽ giữ được một mạng."

"Cái này. . ." Thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, trong lòng Thẩm Thu không khỏi có chút dao động, thử mở miệng dò hỏi:

"Có phải là có thứ gì đó xuất hiện hay không?"

"Không sai." Mã Đình Đình sảng khoái nói:

"Gần đây có lúc sẽ xuất hiện những thứ vốn không nên xuất hiện, tốt nhất là công tử nên ở lại một đêm rồi mới đi."

"Thứ đó chỉ xuất hiện vào ban đêm, ban ngày thì không sao!"

"Như vậy à. . ."

Thẩm Thu cũng không phải loại người cổ hủ, cũng đã từng thấy những thứ không sạch sẽ này, trong lòng không nhịn được muốn đánh trống lui quân.

"Tiền bối truyền đến tin tức!" Bạch Y Kiếm Khách Hạ Hầu Nhân vẫn luôn không ra tiếng đột nhiên mở miệng nói:

"Kêu chúng ta qua đó một chuyến."

"Vậy đi thôi!"

Mã Đình Đình đứng dậy, tiện tay lấy ra một miếng bạc vụn đưa cho chủ quán nói:

"Chủ quán, ta trả thay luôn cả phần của Thẩm công tử!"

Nói xong, không chờ người khác mở miệng đã cười hì hì, thân hóa thành một cái bóng xanh lướt ra ngoài.

Bốn người nhảy lên lưng ngựa, nhẹ nhàng gào to một tiếng, móng ngựa chạy xuôi theo quan đạo đi về phương xa.

"Bốn vị!"

Thẩm Thu vội vàng chạy ra quán trà, hướng về phía bóng lưng của bốn người hô to:

"Đa tạ tiền trà nước, ngày khác nếu như có rảnh nhớ tới quận Linh, Thẩm mỗ nhất định sẽ thiết yến đối đãi."

"Biết." Giọng nói của Mã Đình Đình từ xa vọng lại:

"Thẩm công tử, hữu duyên gặp lại!"

"Hữu duyên gặp lại. . ."

Thẩm Thu đứng trên quan đạo nhìn xem bóng lưng của bốn người đang dần biến mất, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.

"Cầm kiếm hành tẩu thiên hạ, trảm yêu trừ ma, thật là làm cho người ta hâm mộ!"

"Haizz!"

Y thở dài một tiếng rồi nhìn về phía trà tứ.

"Ăn xong chưa?"

"Ăn xong thì chúng ta nên lên đường rồi!"

"Vâng." Một người đáp lại, nói:

"Thiếu gia, chúng ta trở về quận Linh hay là nghe lời bọn họ tới huyện Vọng nghỉ ngơi một đêm?"

"Ngô. . ." Thẩm Thu lộ vẻ trầm ngâm:

"Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, đi huyện Vọng trước."

"Vâng!"

Đám người trả lời.

Có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhàng của bọn hắn.

Đi đường lúc ban đêm vốn là rất mạo hiểm, lại thêm có người nhắc nhở nên không có người nào muốn đi thử.

. . .

Bóng đêm thăm thẳm.

Nhóm người Thẩm Thu tay cầm đèn lồng, dắt ngựa, thận trọng tiến lên trên quan đạo.

"Hả?"

Đột nhiên người dẫn đường thốt lên kinh ngạc:

"Tại sao lại có đường rẽ?"

"Làm sao vậy?" Thẩm Thu ở phía sau mở miệng:

"Chỗ này vốn không có đường sao?"

"Ta nhớ là hình như không có."

"Cái gì gọi là hình như, bây giờ liền có ngã rẽ, tiếp theo nên đi đường nào?"

"Cái này. . ."

Người dẫn đường gãi gãi đầu, quan sát thật kỹ hai con đường mơ hồ ở trước mặt, lập tức chỉ một ngón tay nói:

"Đi bên này!"

"Đi thôi!"

Một nhóm người lập tức đi theo.

Con đường càng đi càng rộng, cho đến khi bước lên trên đường lớn, nhưng không có người để ý tới việc bên tai đã không còn tiếng chim hót vang lên nữa.

Không bao lâu sau.

Nhóm người đi tới trước cửa một tòa huyện thành, cửa thành mở ra, bên trong trống rỗng.

Đèn lồng được treo trên cửa thành rọi ra thứ ánh sáng đỏ, ba chữ lớn tràn đầy tro bụi và mạng nhện hiện ra.

"Huyện. . . Huyện Âm Sơn?"

"Không phải huyện Vọng sao?"

"Nơi này khi nào có thêm một tòa Âm Sơn huyện thành vậy?"

Trong lúc nhất thời, đám người không khỏi hỗn loạn, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, đứng chung một đoàn.

"Các vị."

Lúc này, ở sau cửa thành có một người đốt đèn lồng đi tới:

"Có phải là người đi đường không?"

"Ngươi. . . Ngươi là ai?" Thẩm Thu trạng cố lấy can đảm há miệng quát hỏi:

"Nơi này là địa phương nào?"

"Tiểu nhân là gã sai vặt trong khách sạn ở huyện thành, nơi này đương nhiên là huyện Âm Sơn rồi." Người tới cười khẽ:

"Các vị đừng sợ."

"Huyện Âm Sơn đã có từ lâu rồi, chẳng qua cách đây ít năm thì trong huyện xuất hiện ôn dịch, bách tính tử thương hầu như không còn, sớm đã hoang phế, thời gian trôi qua liền dần dần không có người biết đến."

"May mà gần đây còn có thôn xóm, thỉnh thoảng cũng có hành thương đi ngang qua, chủ nhân của tiểu nhân mở một nhà khách sạn ở trong huyện thành, một là thuận tiện cho những người đi ngang qua đây, hai là cũng có thể kiếm một chút bạc."

"Thật sao?" Trong mắt Thẩm Thu hiện ra vẻ mê mang, trong lòng cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào.

"Đương nhiên." Gã sai vặt gật đầu:

"Nếu các vị không tin thì cứ đi với tiểu nhân tới khách sạn nhìn xem, nơi đí còn có khách quan."

"Người nhiều, náo nhiệt, sẽ không sợ nữa."

Nói xong liền cúi đầu cười một tiếng, quay người bước vào trong huyện thành.

"Thiếu gia." Trong đám người, có người sợ hãi rụt rè mở miệng:

"Chúng ta làm sao bây giờ?"

"Đi theo!" Thẩm Thu khẽ cắn răng nói:

"Chúng ta nhiều người như vậy, tại sao phải sợ gã ta, cho dù gặp được mấy thứ bẩn thỉu, chúng ta dương khí sung túc, cũng không cần sợ."

"Đúng, đúng!"

"Đi!"

Nhóm người liền động viên lẫn nhau đi theo gã sai vặt vào trong huyện thành.

Vừa mới bước qua tường thành, Thẩm Thu đột nhiên cảm thấy phát lạnh, vô thức nắm thật chặt quần áo.

Không bao lâu sau.

Đám người đi tới khách sạn, trước cửa khách sạn có bốn con ngựa làm ánh mắt của Thẩm Thu hiện lên một tia nghi hoặc.

Tại sao lại quen mắt như vậy?

"Thẩm công tử!"

Giọng nói quen thuộc ấn chứng ý nghĩ của Thẩm Thu, chẳng qua giọng nói này lại có vài phần lãnh túc:

"Không phải ta đã cảnh cáo ngươi là đừng đi đường lúc ban đêm rồi sao?"

"Mã cô nương!" Hai mắt Thẩm Thu sáng lên, chắp tay thi lễ với bốn bóng người ở trong khách sạn:

"Từ cô nương, còn có hai vị huynh đài, chúng ta lại gặp mặt."

"Thẩm mỗ vốn định ở tạm trong huyện Vọng một đêm, chỉ bất quá. . ."

Thẩm Thu bất đắc dĩ thở dài, chỉ về phía một gã gai đinh trẻ tuổi ở sau lưng rồi nói:

"Người nhà truyền tin tức nói là tình huống của gia phụ có biến, cần phải dùng thuốc gấp, cho nên tại hạ chỉ đành đi đường trong đêm."

"Ngươi thật đúng là. . ." Mã Đình Đình tức đến dậm chân, nhưng lại không tốt răn dạy, chỉ là trên trán đã toát mồ hôi:

"Vậy chút nữa phải làm sao bây giờ?"

"Cái gì phải làm sao bây giờ?" Thẩm Thu sững sờ.

"Lát nữa nơi này sẽ xảy ra một vụ náo loạn, Thẩm công tử gân cốt không mạnh, sợ là không chịu nổi." Trên cái bàn trước mặt của Bạch Y Kiếm Khách Hạ Hầu Nhân có một thanh trường kiếm, kiếm đã ra khỏi vỏ, Hạ Hầu Nhân đang lau nhẹ thanh kiếm:

"Thẩm công tử, ngươi tới thật không phải lúc."

Đang khi nói chuyện.

"Đát. . . Đát. . ."

Tiếng bước chân rất nhỏ từ bên ngoài truyền đến, càng ngày càng gần.

"Lại có người đến?"

Thiên tơn bốn kiếm hiệp đồng thời nhíu mày.

Một vị Thẩm Thu và một chút người hầu đã để cho bọn hắn đau đầu rồi, không ngờ là còn có người đến nữa.

"Đát. . ."

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa khách sạn, Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn về phía mấy người, nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu rồi tiếp tục bước vào.

Nhìn phương hướng thì hắn đang đi tới huyện nha của huyện Âm Sơn.

"Này!"

Mã Đình Đình vô thức tiến lên một bước muốn gọi đối phương lại.

"Đình Đình." Từ Vân Phượng chớp động lại đột nhiên vươn tay ngăn lại hành động của nàng.

"Sao vậy?" Mã Đình Đình sững sờ.

"Người này. . ." Từ Vân Phượng nhìn bóng lưng đang đi xa của Mạc Cầu, vẻ mặt trầm tư:

"Dường như không đơn giản."

"Thật sao?" Tiểu Kiếm Ma Bạch Lương đứng lên, trường kiếm ra khỏi vỏ:

"Là địch hay bạn?"

"Không biết." Từ Vân Phượng lắc đầu, nhăn mày lại:

"Hi vọng lát nữa sẽ không xảy ra biến cố."

"Không sao cả!" Bạch Y Kiếm Khách Hạ Hầu Nhân chậm rãi nói:

"Trong toàn bộ Tề châu này, người có tư cách nhúng tay chuyện hôm nay cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chắc hắn chỉ là một người đi đường."

"Không sai." Mã Đình Đình gật đầu, lập tức gỡ xuống một sợi dây lụa trên người rồi quăng lên, dây lụa vây chặt đám người Thẩm Thu:

"Thẩm công tử, lát nữa dù có nhìn thấy cái gì thì cũng phải nhớ là không thể rời phạm vi của vật này."

"Nếu không, hậu quả khó mà đoán trước!"

Dây lụa nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung, vây quanh phạm vi hơn một trượng, đám người Thẩm Thu lộ ra vẻ mặt kinh nghi bất định.

Lúc này, bọn hắn đã biết rằng mình đã tới địa phương không nên tới nên liên tục gật đầu:

"Biết, tiếp theo chúng tôi nhất định sẽ không đi loạn."

"Tử Tước Chu Lăng." Trên mặt Hạ Hầu Nhân hiện ra vẻ không vui:

"Tam muội, đây là bảo vật hộ thân mà sư phụ cho muội, lát nữa lỡ như. . . , muội phải làm sao?"

Tên Thẩm Thu này tay không thể động, vai không thể nhấc, chẳng qua chỉ mới gặp mặt hai lần mà tam muội đã hậu đãi như vậy rồi.

Chuyện này làm cho trong lòng của Hạ Hầu Nhân sinh ra một chút ghen tỵ.

Giọng nói cũng có chút bất thiện.

"Không sao." Mã Đình Đình nhẹ nhàng lắc tay:

"Có mọi người ở bên cạnh rồi, có thêm hay thiếu một món bảo vật hộ thân cũng không sao?"

Đang lúc nói chuyện.

Tiểu nhị của khách sạn đã bưng đồ ăn thức uống lên bàn với vẻ mặt ân cần:

"Khách quan, mời dùng!"

"Dùng?" Tiểu Kiếm Ma liếc mắt nhìn qua, trên mặt nở một nụ cười lạnh, run tay ném ra vài lá bùa lên đống thức ăn trên bàn:

"Thứ này vẫn là giữ lại cho các ngươi tự mình ăn đi!"

Lá bùa rơi xuống, hư ảo biến mất.

Chỉ một thoáng.

Những món ngon thơm ngào ngạt trên bàn đã biến thành trọc vật như giòi bọ, độc xà, máu đen.

Mâm sứ tinh mỹ cũng trở nên rách nát.

Mùi rượu bay ra bốn phía cũng chỉ là một hủ tro cốt đang tỏa ra những làn khói quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận