Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 533. Yển Tông

Chương 533. Yển Tông


Người dịch: Whistle

Phá pháp!

Hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại lột tả được hết thâm ý trong đó.

Trong cảm nhận của Mạc Cầu, Như ý* phá không mà đến, liệt diễm, Linh quang mà nó đi qua đều liên tục bị băng diệt.

(*Hay còn được gọi là vương trượng, các bác lên google search ‘vương trượng’ là nó ra.)

Ngay cả môn kiếm trận mà Mạc Cầu bày ra từ trước cũng chỉ có thể giữ vững được một sát na liền bị đột phá.

"Tranh. . ."

Thiên Lôi Kiếm, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm đan xen giữa không trung, ngăn cản Phá Pháp như ý.

"Đương . ."

Tiếng va chạm du dương vang lên.

Ngọc như ý chỉ dài hơn một xích, toàn thân óng ánh, lúc này đánh tới, lực lượng lại mạnh như dãy núi.

Thân thể Mạc Cầu chấn động, song kiếm bị đập bay chỉ trong nháy mắt, không thể ngăn cản.

May mà thời gian dừng lại nháy mắt đó cũng đã đủ cho Mạc Cầu hóa thành một làn khói xanh lượn lờ tán đi.

U Minh Độn!

"Muốn chạy trốn?"

Doanh Dao cười lạnh, đôi mắt co rụt lại, Phá Pháp như ý lập tức nở rộ Linh quang, bao phủ phạm vi vài mẫu.

Linh quang chiếu rọi, cho dù là U Minh Độn ẩn vào hư vô cũng bị nó ép ra hiện thế.

"Đi!"

Ả ta quát khẽ một tiếng, Ngọc như ý khẽ động giữa không trung, phân hoá ngàn vạn tàn ảnh, giống như ong vỡ tổ đập về phía Mạc Cầu.

Nhìn như ngang ngược, nhưng cũng không thiếu tinh diệu.

"Hừ!"

Mạc Cầu hừ nhẹ một tiếng, duỗi tay ra, song kiếm rơi vào trong lòng bàn tay, đồng thời Cửu Hỏa Thần Long Tráo cũng đã bao phủ quanh người.

Đối mặt Phá Pháp như ý, kiếm quang và Pháp thuật đã vô tác dụng, không bằng cầm ở trong tay luôn.

Mà phẩm chất của Cương Hỏa Cửu Hỏa Thần Long Tráo đã có thể sánh ngang với Pháp bảo, cũng có thể cầm cự một chút.

"Lạc!"

"Bành!"

Cửu Hỏa Thần Long Tráo nổ tung, mà Phá Pháp như ý lại bị định trệ giữa không trung.

Thân hình của Mạc Cầu vọt tới trước, vung tay lên, Lôi đình chói mắt, kiếm quang u lãnh liên tiếp chém xuống.

Trong đôi mắt còn nộ phóng liệt diễm, đánh vào trên Linh quang rực rỡ của Ngọc như ý.

Thái Ất Luyện Ma Kiếm Trận!

Kiếm trận này là do Nguyên Anh Chân nhân truyền lại, mặc dù không thể khắc chế Pháp bảo, nhưng lại có thể áp chế trong chốc lát.

Cửu Hỏa Thần Long Tráo và hai thanh Phi kiếm đồng thời phát lực.

Trong lúc nhất thời.

Phá Pháp như ý cũng không khỏi trì trệ.

"Bạch!"

Trước người Mạc Cầu lại xuất hiện một thanh trường đao.

Cây đao này thường thường không có gì lạ, màu sắc ảm đạm, nhưng lại là vật đã từng đối chọi trực diện với Thiên Lôi Kiếm.

Chính là cây trường đao vô danh trong tay Doanh Họa.

Nhất Tự Minh Tâm Trảm!

Trong Thập Đại Hạn còn có mười môn võ kỹ.

Giống như Anh Phách kích phát tốc độ, võ kỹ của nó tên là Thần Hành Bộ, có thể phát huy toàn bộ ưu thế của tốc độ, Lực Phách là Long Tượng Kình, Tinh Phách là Hoành Luyện Kim Thân.

Linh Tuệ Phách thì là Nhất Tự Minh Tâm Trảm.

Đối với Mạc Cầu mà nói, Thập Đại Hạn đúng là rất cao minh, nhưng võ kỹ đi kèm với nó lại quá đơn sơ.

Thậm chí có một chút còn không vào được mắt hắn.

Chỉ có Nhất Tự Minh Tâm Trảm này là có chỗ thích hợp, lập tức bị hắn dung nhập vào Thập Bộ Nhất Sát, lưu quang và uy năng cũng tăng lên gấp bội.

Đao xuất.

Phong mang chợt hiện.

Hai con ngươi của Doanh Dao co rụt lại, trong ý niệm chỉ còn một vệt đao quang lướt qua, không còn vật gì khác.

"Hảo đao pháp!"

Doanh Dao tán thưởng một câu, trên mặt lại không có vẻ vội vàng xao động, càng không có kinh hoảng, ả cong tay búng ra, hơn trăm lưỡi đao lớn chừng vảy cá xuất hiện ở bên người.

"Đi!"

Ả vung tay lên, lưỡi đao bay ra theo thứ tự, tạo thành một phương trận thế, đánh về phía Mạc Cầu.

Trận thế cực kỳ tinh diệu, không hề kém hơn truyền thừa của Thái Ất tông chút nào, biến hóa phức tạp, dường như có thể sánh ngang với Thái Ất Luyện Ma Kiếm Trận.

Cho đến lúc này.

Mạc Cầu mới bỗng dưng phát hiện tu vi của Doanh Dao lại là Đạo cơ hậu kỳ.

Chuyện này sao có thể!

Thế giới này thiếu thốn Linh khí, Linh cơ không hiện, cho dù là Tiên Thiên đạo thể thì cũng không có khả năng tu tới Đạo cơ hậu kỳ.

Càng đừng đề cập đến việc ả ta chưa qua sáu mươi tuổi, cho dù là bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ thì việc thành tựu Đạo cơ đã bất phàm rồi, huống chi là Đạo cơ hậu kỳ.

Trong lòng hắn rất kinh ngạc, ý niệm chập trùng, nhưng chuyện này lại không hề ảnh hưởng đến tốc độ xuất đao của hắn.

Đao quang chập trùng trong vô số lưu quang, giống như một con cá đang nhanh chóng bơi qua Kiếm trận.

Kiếm Khí Lôi Âm!

Kiếm Quang Phân Hóa!

"Răng rắc!"

Đao qua, đầu người và tứ chi đã thoát ly nhục thân của Doanh Dao.

Mà bản thân Mạc Cầu thì cũng không khá hơn, thân thể bị phi đao vảy cá xuyên qua thủng trăm ngàn lỗ.

Bất quá bởi vì U Minh Độn, cho nên mặc dù nhìn qua có hơi đáng sợ, nhưng thật ra lại không bị thương đến căn bản.

"Ây. . ."

Đầu của Doanh Dao đang lơ lửng trong hư không, miệng ngập ngừng:

"Không hổ là Kiếm đạo đệ nhất nhân trong Đạo cơ cảnh của Thái Ất tông mà Trác Bạch Phượng đã kể, quả thật cao minh, ta không sánh bằng."

Mạc Cầu chậm rãi quay đầu, sắc mặt dần dần âm trầm:

"Yển tông!"

"Không sai." Hai tay Doanh Dao cầm đầu lắp lên trên cổ, nhẹ nhàng vặn vẹo:

"Các hạ không ngờ chứ gì."

"Trừ các ngươi ra, Yển tông lại có người trốn thoát được."

Ả than khẽ, lắc đầu nói:

"Đáng tiếc là lúc đó nhục thân của ta đã bị hủy, Thần hồn bị thương, chỉ có trốn trong thể xác của một tiểu cô nương để chậm rãi điều dưỡng."

"Cho đến khi . . ."

"Bị Trác Bạch Phượng coi trọng."

Khó trách!

Mạc Cầu bừng tỉnh.

Mắt thấy Doanh Dao ở phía xa đang vặn vẹo thân thể, đang loay hoay rắp lại tứ chi và cả đầu lâu.

Giống như toàn bộ cơ thể của ả không phải được làm bằng huyết nhục, mà là dùng những linh kiện tinh vi hợp lại mà thành.

Những câu hỏi lúc trước cũng đã có đáp án.

Tu sĩ Yển tông!

Năm đó ba người bọn hắn cũng có thể thoát được một kiếp, người của Yển tông có thể đào thoát cũng rất bình thường.

Chẳng qua đối phương đã mất đi nhục thân tu luyện nhiều năm, chỉ còn hồn phách tiến vào Động thiên.

Cũng may mà quy tắc trong Động thiên khác với ngoại giới, Âm khí nồng đậm, cho nên rất dễ bước vào Âm hồn chi đạo.

Nếu như ở ngoại giới.

Cho dù là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, trong tình huống chỉ còn sót lại hồn phách, sợ là cũng phải cửu tử nhất sinh.

Không biết người trước mặt này rốt cuộc là Doanh Dao hay là tu sĩ Yển tông, hoặc là hai người đã sớm hòa làm một thể.

Nếu là tu sĩ Yển tông, hao tổn tâm cơ tập sát Trác Bạch Phượng cũng là chuyện đương nhiên.

"Mặc dù tu vi của Trác Bạch Phượng không tính là gì, nhưng trên người lại mang một món Pháp bảo, khi ở bên cạnh nàng ta không dám có động tác gì." Doanh Dao chắp hai tay sau lưng, nói:

"Huống hồ, ta cần phải tu hành Yển sư chi đạo, ở ngay dưới mí mắt của nàng thì cũng rất dễ bị phát hiện."

"Cho dù là mọi chuyện bình thường."

"Nhưng đợi khi nàng thiết lập Trận pháp, liên thông Thái Ất tông ở thượng giới thì cuối cùng ta vẫn khó thoát một kiếp."

"Thì ra là vậy." Mạc Cầu gật đầu:

"Cho nên, đây chính là lực lượng của ngươi sao?"

"Như thế nào?" Doanh Dao bật cười:

"Như thế vẫn chưa đủ?"

Ả ta nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:

"Bộ cơ thể này của ta đã tiêu hao hết ba trăm năm tích súc của triều đình Đại Chu, còn dung nhập Thần thạch được truyền lại từ thời thượng cổ."

"Lực có thể nâng sơn, thần tính bất diệt, chỉ bằng vào bộ thể xác này, dưới Kim Đan ta đã vô địch thủ!"

"Thật sao?" Mạc Cầu híp mắt:

"Sợ là chưa chắc."

"Ha ha. . ." Doanh Dao ngửa mặt lên trời cười to, khí chất phóng khoáng, còn lộ ra khí khái hào hùng:

"Mạc đạo hữu, ta rất bội phục thiên phú kiếm đạo của ngươi."

"Nhưng mà. . ."

"Hiện giờ Pháp bảo đang ở trong tay ta, tu vi của ta cũng mạnh hơn, ngay cả nhục thân mà ngươi cũng không bằng ta."

"Ngươi lấy cái gì để thắng ta?"

Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, nhấc thanh trường đao trong tay lên rồi chỉ về đối phương giống như một võ giả phàm tục, nói:

"Vậy ra đạo hữu thật sự không có ý định đi ra ngoài sao?"

"Đương nhiên." Doanh Dao gật đầu:

"Mặc dù ở ngoài ta cũng không yếu, nhưng thọ nguyên đã gần kề, vô vọng Kim Đan, cho dù chuyển thế cũng khó đảm bảo vạn nhất."

"Mà ở chỗ này, mặc dù tu vi khó tiến, nhưng lại có pháp môn duyên thọ, thậm chí là trường sinh vĩnh trú."

"Huống chi!"

Nói đến chỗ này, sắc mặt ả ta trầm xuống:

"Những người ở bên ngoài kia lấn ta, nhục ta, mắng ta, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt của người khác, thân là nữ nhân lại càng có rất nhiều chuyện không tiện."

"Ở chỗ này. . ."

Doanh Dao hít sâu một hơi, ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng như sấm rền cuồn cuộn, vang vọng trong chín tầng mây:

"Quả nhân, chính là Chí tôn!"

"Chính là thần!"

Chưa dứt lời, thân hình của ả đã biến mất, rồi lại đột ngột xuất hiện ở trước người Mạc Cầu.

Bàn tay nắm chặt, đột nhiên vung quyền.

Theo Mạc Cầu thấy thì quyền pháp của ả thực sự là thô ráp đến cực hạn, còn chẳng có tí biến hóa gì.

Chỉ là một cú đấm thẳng.

Nhưng một cú đấm như vậy lại làm cho Mạc Cầu biến sắc, dựng thanh trường đao ngang trước người.

"Bành!"

Khi va chạm, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Một làn sóng xung kích mà mắt trần có thể nhìn thấy từ trung tâm của vụ va chạm tuôn ra, trong chớp mắt đã quét ngang bát phương.

"Ừm!"

Mạc Cầu kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lập tức rút lui gần một dặm.

"Hả?"

Hai người đồng thời la lên.

Trên mặt Doanh Dao rốt cục đã lộ ra vẻ ngưng trọng, ả chậm rãi thu tay lại, lạnh lùng nói:

"Thật là không tầm thường, bộ thân thể này của ta chính là Cường Lương Thần Khu, một trong mười hai đại truyền thừa của Yển tông."

"Dù không có thủ đoạn của Kim Đan, nhưng lại có Thần thạch làm hạch tâm, lực bộc phát chắc chắn sẽ không kém hơn Kim Đan Yển tông."

"Ngươi. . ."

"Lại có thể chịu được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận