Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 131. Phù Đồ

Chương 131. Phù Đồ


Người dịch: Whistle

Đêm.

Không trăng không sao.

Trong núi rừng ngoài những tiếng chim hót và côn trùng kêu ra thì chỉ còn lại những tiếng gió gào thét.

Khu vực biên giới ở Dược cốc có những dãy phòng ốc, trong đó còn có một căn phòng vào lúc này rồi mà vẫn có ánh đèn.

Mạc Cầu ngồi trước bàn sách, khẽ hoạt động các ngón tay, hít gió núi rồi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Sách trong Vạn Quyển lâu có thể mang ra ngoài sao chép, nhưng khi hết thời gian quy định thì phải trả lại.

Vì tiết kiệm thời gian, hắn đang sao chép luôn « Đan Khê Phổ Tế lục », « Âm Dương Thác Loạn đao » ngay trong đêm.

Về phần quyển pháp môn « Phù Đồ » kia thì Thôi lão sớm đã có bản sao rồi, hắn cũng tiết kiệm được chút tinh lực.

Nhưng mà cũng có thể nhìn ra được là ông ta đã làm chuyện mua bán này nhiều lần rồi, nếu không thì tại sao lại mang theo bản sao bên mình?

Hiện giờ, bày ở trước mặt Mạc Cầu là ba quyển thư tịch.

Y thuật: Đan Khê Phổ Tế lục.

Võ kỹ: Âm Dương Thác Loạn đao.

Công pháp: Phù Đồ.

Hắn đã thử hết những quyển thư tịch này với hệ thống trong đầu rồi, Đan Khê Phổ Tế lục cần số lượng tinh thần ít nhất, chừng ba trăm.

Mà Âm Dương Thác Loạn đao và Phù Đồ thì cần số lượng tinh thần rất lớn, ngay cả hiện giờ mà hắn cũng không đủ số lượng.

Phải biết từ sau khi rời khỏi Giác Tinh thành, trong mấy tháng tích lũy, lại không tiêu hao quá nhiều, trước mắt trong thức hải của Mạc Cầu đã có chừng 600 viên tinh thần được thắp sáng.

Không ngờ lại ngay cả một môn công pháp cũng không cảm ngộ được!

Âm Dương Thác Loạn đao thì cũng thôi, dù là không đủ, nhưng theo phản hồi của hệ thống thì cũng không sai biệt gì lắm.

Mà Phù Đồ thì lại không có phản ứng gì cả!

"Y thuật thì không cần phải vội." Mạc Cầu mở Đan Khê Phổ Tế lục ra rồi tiện tay đặt sang một bên:

"Có Thanh Nang Dược kinh làm nền, coi như không có hệ thống giúp đỡ thì mình cũng có thể từ từ lĩnh ngộ y lý trong đó."

"Dù sao thì y thuật của mình cũng đã đủ ứng phó trong một khoảng thời gian ngắn rồi, còn có thể tiết kiệm được một chút tinh thần dùng để tích lũy."

"Âm Dương Thác Loạn đao. . ."

Khi nhìn thấy môn đao pháp này, Mạc Cầu liền chớp chớp mắt.

Mặc dù công này tên là đao pháp, nhưng thật ra lại là thuật đao kiếm hợp kích, vả lại cũng không câu nệ là đao kiếm gì.

Song đao, song kiếm, song nhận, thậm chí dùng hai tay cũng có thể thi triển được.

Hết thảy có ba mươi sáu thức, chiêu thức không có quy định gì, có thể thiên biến vạn hóa, vô cùng vô tận.

Từ trước đao pháp lấy cương mãnh làm chủ, kiếm pháp lấy thanh linh là nhất.

Mà công này lại mở ra lối đi riêng, đao kiếm rối loạn, đao là kiếm, kiếm cũng là đao, chiêu thức kỳ huyễn vô phương, làm cho người ta không thể thích ứng, cảm thấy rất khó chống đỡ.

Môn Âm Dương Thác Loạn đao này lại phân chiêu thức thành ba tầng cảnh giới.

Tiểu thành: Đao không phải đao, kiếm không phải kiếm.

Đại thành: Đao tức là đao, kiếm tức là kiếm.

Cảnh giới viên mãn, đao kiếm tương dung, không phân khác biệt, dung Âm Dương biến hóa thành một thể, tâm tùy ý động.

Theo như những miêu tả của người lưu lại bí tịch thì Âm Dương Thác Loạn đao của người này đã đại thành, đã danh dương một phương.

Nếu như công pháp viên mãn, đao trảm nhất lưu cũng không phải là lời nói bừa!

Không thể nghi ngờ, đây là một môn võ học thượng thừa cực kỳ tinh diệu, vượt xa sở học trước đây của Mạc Cầu.

Theo những gì mà Thôi lão nói, trong Vạn Quyển lâu có rất nhiều võ kỹ, môn công này cũng được xếp hàng đỉnh tiêm.

Chỉ tiếc. . .

Võ kỹ tuy tốt, nhưng lại không có danh sư dạy bảo.

Không giống như những pháp môn như Ngũ Khí Triều Nguyên Chưởng, Định Dương Châm, Phi Diệp Kiếm Quyết đã được phái Linh Tố đời đời truyền thừa, nên có không ít người tu tập.

Có chỗ không hiểu, không rõ thì có thể thỉnh giáo tiền bối sư môn, hoặc là giao lưu với sư huynh đệ đồng môn.

Còn môn công phu ngoại lai này chỉ có thể tự mình tìm hiểu, được hay không được đều phải xem thiên phú của người đó.

Sao thiên phú của một cá nhân lại có thể so sánh với kinh nghiệm tích lũy của vô số người được?

Cho nên tuy rằng công này tốt, nhưng lại có rất ít đệ tử Nội môn tu luyện, về phần đệ tử Ngoại môn. . .

Muốn đổi Âm Dương Thác Loạn đao cũng cần không ít công lao, dù có đủ công lao thì cũng sẽ không có người dám lựa chọn.

"Trăm năm qua, Đông An phủ không xảy ra chiến sự, Dược cốc cũng không tác động bởi giang hồ chém giết, cho nên không cần phải vội vàng tu luyện võ kỹ." Mạc Cầu mím môi một cái, lại đặt quyển Âm Dương Thác Loạn đao xuống:

"Cứ thử tự mình tu luyện trước, như vậy dù là sau này có được cảm ngộ thì cũng có thể tiết kiệm một số tinh thần."

"Về phần Phù Đồ. . ."

Mạc Cầu nhìn sang.

Môn công pháp này không thẹn là có quan hệ với tu tiên giả trong truyền thuyết, pháp môn, luyện pháp đều hoàn toàn khác biệt với những môn công pháp mà hắn biết.

Văn tự thì cũng chỉ có mấy chục câu thôi, nhưng lại có một bức họa đồ to lớn.

Phù Đồ.

Có người xưng là Phật Đà, hòa thượng, cũng có người gọi là bảo tháp.

Mà đồ họa của môn công này lại là một quỷ vật có phần đầu rất quái dị, có ba đầu sáu tay bốn chân.

Trên 3 cái đầu có 6 con mắt trợn to, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, tuy chỉ phác hoạ có một vài đường cong, nhưng lại có một cỗ uy thế khiếp người.

"Phù Đồ đan, Thương Phù chi khí. . ." Mạc Cầu khẽ vuốt bức đồ họa trước mặt rồi nhăn mày.

Theo công pháp miêu tả thì khi tu hành môn công này nhất định phải dùng Phù Đồ đan phụ trợ, nếu không khó mà nhập môn.

Mà sở dĩ muốn dùng Phù Đồ đan là bởi vì trong đó ẩn chứa một thứ gọi là Thương Phù chi khí.

"Phiền phức!"

Mặc dù trong miệng nói phiền phức, nhưng sắc mặt Mạc Cầu lại không có thay đổi gì.

Cũng chỉ là tốn mấy tháng thời gian mà thôi, thành thì tất nhiên là tốt nhất, không thành cũng không phải khó tiếp nhận như vậy, dù sao môn công pháp này cũng có quan hệ với người tu tiên, bỏ qua thì không tránh được sẽ tiếc nuối.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn thu hồi hết thư tịch, lấy ra một cái bình đồng nặng trĩu.

Kim Cương Tô Du!

Mạc Cầu lấy được hai bình Kim Cương Tô Du trên người Cốc Tu, một bình chưa đầy, cũng được đổ ra thêm một nửa, đã bị Thôi lão lấy đi.

Bây giờ hắn chỉ còn lại hơn 1 bình một chút.

Ước lượng cái bình trên tay, Mạc Cầu cũng không vội vàng nếm thử, mà thổi tắt nến rồi nằm xuống nghỉ ngơi.

Thứ này cực kỳ trân quý, hắn còn chưa biết rõ phương pháp sử dụng, lãng phí một lần đều làm cho hắn đau lòng không thôi.

Không vội.

Mọi chuyện đều phải từ từ.

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Mạc Cầu đều đúng hạn rời giường ăn cơm, đi theo những đệ tử vừa mới nhập môn, nghe trưởng bối đọc đi đọc lại môn quy của phái Linh Tố.

Hiện giờ hắn không có tiền tháng, cũng may nơi này bao cơm, cũng không cần phải vì ví tiền rỗng tuếch mà khó xử.

Thời gian từng ngày trôi qua.

Bảy ngày sau, đã đủ số lượng tinh thần cảm ngộ Âm Dương Thác Loạn đao, nhưng mà hắn lại không cảm ngộ.

Mười ngày sau, Phù Đồ vẫn không có động tĩnh.

Nửa tháng sau.

Sắc mặt Mạc Cầu đã có chút khó coi, thậm chí còn dâng lên một cỗ xúc động muốn đi tìm Đổng trưởng lão.

Lâu như vậy rồi mà không an bài việc làm cho mình, mỗi ngày cứ trôi qua như vậy có chút không thích hợp.

. . .

Dược cốc Nội viện.

Nơi này là khu vực Nội Vụ đường của Linh Tố phái, chuyện sắp xếp việc làm trong phái đều được diễn ra ở nơi này.

Người trực ban hôm nay là Phó đường chủ Ngũ Côn.

Ngũ Côn trên năm mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua chỉ giống như tráng niên mới ngoài ba mươi.

Ông ta đang nằm trên ghế dựa mềm mại, cơ thể lắc lên lắc xuống, nhắm mắt nghe bọn thủ hạ bẩm báo.

"Thường sư huynh đã trực ở Nội thành hai năm rồi, tháng sau sẽ hồi cốc, nhưng mà Thường sư huynh muốn tiếp tục ở lại."

"Thường Bân đúng không?" Ngũ Côn hừ nhẹ:

"Là ý của hắn hay là ý của nhị trưởng lão?"

"Hẳn là ý của Thường sư huynh." Thuộc hạ trầm ngâm một chút rồi nói:

"Bất quá Phương gia đại thiếu gia ở nội thành có quan hệ rất tốt với Thường sư huynh, chuyện làm ăn của Phương gia rất quan trọng với chúng ta, nếu như Thường sư huynh trở về thì sẽ có hơi bất tiện."

"Ừm. . ." Ngũ Côn mở mắt, nhíu mày, dừng một chút mới nói:

"Chuẩn Thường Bân lưu lại nội thành thêm một năm nữa, mặt khác chọn một người đưa qua bên đó, tạm thời phụ trợ hắn làm việc."

"Thuận tiện dò nghe luôn nhị trưởng lão, xem thử lão ta có ý gì."

"Vâng!" Thuộc hạ đáp lời rồi lật ra trang kế tiếp:

"Đệ tử Ký Danh Mạc Cầu của Đổng trưởng lão đã có nửa tháng mà chưa được an bài việc làm, hôm nay chuyên chạy tới đây hỏi thăm."

"Mạc Cầu." Ngũ Côn mở miệng:

"Hỏi thăm rõ ràng chưa, người này có lai lịch gì?"

"Hỏi rõ rồi." Thuộc hạ gật đầu:

"Theo như người ở bên cạnh Đổng trưởng lão nói thì tên Mạc Cầu này xuất thân từ một địa phương nhỏ, từng đi theo Hứa Mộ Vân đã trốn đi của phái ta học nghệ, tuổi không lớn lắm, có tu vi Đoán Cốt, y thuật cũng không tệ lắm, xem như nhân tài trung kiên."

"Hứa Mộ Vân?" Ngũ Côn nhướng mày:

"Người này thì ta còn nhớ, năm đó từng xảy ra tranh chấp với Lý Tuân của Ngoại Vụ đường, chuyện này huyên náo rất lớn."

"Lý sư bá?" Thuộc hạ sững sờ, ngẩng đầu do dự mở miệng:

"Vậy, phải an bài như thế nào?"

"Ừm. . ." Ngũ Côn mím môi một cái, nheo mắt lại:

"Đi thành bắc đi, chọn nơi nào xa một chút."

"Vâng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận