Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 652. Sào Huyệt

Chương 652. Sào Huyệt


Người dịch: Whistle

Giờ này khắc này.

Ở Vân Mộng Xuyên sợ là sẽ không còn nơi nào nguy hiểm hơn Thủy giới.

Nếu như không phải bất đắc dĩ thì hắn tuyệt đối sẽ không muốn vào đây.

"Bất luận ra vào đều cần Huyễn Mộng Thần thạch." Trọng Minh Hỏa mãng hiển lộ chân thân, đứng trong màn mưa mặc cho mưa rơi xuống, hiển nhiên là nó đang rất hưng phấn:

"Viên thần thạch này chính là đặc sản của Vân Mộng Thủy giới, không ai biết nó sẽ xuất hiện ở nơi nào."

"Có lúc sẽ giấu ở trong linh quáng, có lúc ngay tại ven đường, thậm chí có lúc còn sẽ biến thành một cái quả trên cây, hay là sinh linh trong ngực thai nhi. . ."

"Tóm lại."

"Muốn tìm được thứ này thì sẽ rất không dễ dàng, nhưng có lúc tùy ý đi ngang qua một nơi liền có thể nhặt được, chúng ta muốn rời khỏi nơi này cũng cần phải lấy được một viên."

"Vậy à." Mạc Cầu gật đầu, lập tức mở miệng:

"Nơi này thật đúng là kỳ quái."

"Đúng vậy." Trọng Minh Hỏa mãng gật đầu, nói:

"Lão chủ nhân từng nói, nơi đây như thực mà không phải thực, như ảo mà không phải ảo, như mộng mà không phải mộng, lớn có thể chứa thương khung, nhỏ chỉ như một ý niệm trong lòng."

". . ." Mạc Cầu nhíu mày:

"Chủ nhân trước kia của ngươi có khi nào nói chuyện một cách bình thường không?"

"Cái này. . ." Thân thể của Trọng Minh Hỏa mãng cứng đờ, nó dừng một chút rồi mới nhỏ giọng nói:

"Tiểu yêu cảm thấy lão chủ nhân nói rất có lý."

"Có lẽ." Mạc Cầu từ chối cho ý kiến, quay đầu nhìn Vương Kiều Tịch đang nhíu mày, không ngừng suy tư, bèn không nhịn được mở miệng khuyên nhủ:

"Không cần phải nghĩ nhiều như vậy, cho dù giới này thực sự liên quan đến một ít bí ẩn thì cũng là chuyện quá xa xưa, đối với chúng ta lại chẳng có tác dụng gì, vẫn là đặt trọng tâm vào chuyện trước mắt đi."

"Ừm." Vương Kiều Tịch hoàn hồn, yên lặng gật đầu.

Mưa chưa bao giờ gián đoạn.

Cơn mưa nặng hạt rơi lên trên lá sen tung tóe ra vô số bọt nước, giọt nước óng sánh trượt dọc theo lá sen rơi xuống vực sâu vô tận bên dưới.

Có hai người đang ngồi xếp bằng trên đó, trên đầu xuất hiện một đóa hoa sen nở rộ.

Pháp khí trôi nổi trong màn mưa, phun ra nuốt vào thiên địa linh khí, phi độn theo một phương hướng thẳng tắp, càng phá vỡ màn mưa nặng nề, mang ra từng sợi sương mù.

Mạc Cầu ổn định tâm thần, bắt đầu chỉnh lý nhưng thứ ở trên người.

Trước đây hắn đã kiểm kê sơ qua một lần, bất quá vì ứng đối với sau này có thể phải đối mặt với nguy cơ thì hắn còn cần phải chuẩn bị thêm một chút.

Thiên Lôi kiếm đã bị hao tổn, tuy rằng vẫn còn dùng được, nhưng uy năng sẽ bị giảm xuống rất nhiều, muốn dựa vào nó để ngăn cản Tán Hoa lão tổ là chuyện không thể nào.

May mà thực lực của Mạc Cầu đều nằm trên người, cho dù Pháp bảo bị hao tổn thì cũng chỉ ít đi một loại thủ đoạn đối địch mà thôi, không thương tổn đến căn bản.

Ngoại trừ Thiên Lôi Kiếm thì trên người Mạc Cầu vẫn còn mấy món Pháp bảo nữa.

Ngũ Hành Hoàn và Phá Không Trùy của Nguyên Thiên Y, Lôi Vân Kính của Chu Vân Nghê, còn có Huyết Ảnh Kiếm của Thánh tông Huyết Hà nhất mạch.

Phẩm giai đều mạnh hơn Thiên Lôi Kiếm một bậc.

Dù sao nguyên chủ nhân của mấy món Pháp bảo này đều là những vị Kim Đan uy tín lâu năm, đặt ở trên người uẩn dưỡng mấy trăm năm, mạnh hơn Thiên Lôi Kiếm vừa mới tấn thăng không lâu rất nhiều.

Về phần Phá Pháp Như Ý thì hắn đã đưa cho Cơ Băng Yến đang ở tổng đà của Cửu Giang minh dùng tạm.

Mạc Cầu lấy Ngũ Hành Hoàn ra, hơi trầm ngâm một chút rồi tiện tay đưa cho Vương Kiều Tịch:

"Uy năng của bảo vật này không yếu, có thể vây giết Kim Đan, có lẽ sau này chúng ta sẽ còn gặp phải Tán Hoa lão tổ, ngươi dùng nó phòng thân trước."

"Pháp bảo?" Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch chớp động, vật này quá quý giá, dừng một chút, nàng cũng không mở miệng từ chối, đưa tay tiếp nhận.

"Ngươi!"

Mạc Cầu ngẩng đầu, nhìn về phía Trọng Minh Hỏa Mãng rồi đưa Huyết Ảnh Kiếm cho nó:

"Vật này cho ngươi mượn dùng tạm."

"Đa tạ chủ thượng!" Trọng Minh Hỏa Mãng đại hỉ, há mồm phun ra một đóa liệt diễm, liên tục không ngừng luyện hóa Huyết Ảnh Kiếm.

Tu vi của nó chỉ cách cách Kim Đan một bước xa nữa thôi, lúc nào cũng có thể vượt qua.

Vả lại muốn kích phát Huyết Ảnh Kiếm thì cần phải hao phí đại lượng tinh huyết, với lượng tinh huyết bàng bạc trên người Trọng Minh Hỏa Mãng, nó có thể phát huy ra được hết uy năng mạnh mẽ của thanh kiếm này.

Lại thêm các loại thủ đoạn vốn có, Trọng Minh Hỏa Mãng cũng có thể xem như một vị Tông sư Kim Đan.

Còn lại Phá Không Trùy và Lôi Vân Kính.

Mạc Cầu cầm trong tay ước lượng, đôi mắt sáng lên, bắn ra hai vệt hồng mang, cuốn theo hai món Pháp bảo vào bên trong đan điền rồi chậm rãi luyện hóa.

Luyện hóa Pháp bảo không phải là chuyện một sớm một chiều, cho nên không cần phải vội.

Chuyện quan trọng nhất hiện giờ vẫn là ổn định thương thế trên người.

Nếu như đặt ở mấy năm trước, loại thương thế đối với Mạc Cầu thì vẫn còn là chuyện rất phiền phức, nhưng hiện giờ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Một tay bấm niệm pháp quyết, thức hải xuất hiện một vật.

Trấn!

Một con chữ cổ đại đang nở rộ linh quang bên trong thức hải, Kim Đan trong cơ thể quay tít một vòng, hết thảy dị dạng trên người đã bị đều trấn áp.

Mạc Cầu lấy ra một viên đan dược rồi bỏ vào trong miệng, nhắm mắt lại, lẳng lặng điều dưỡng.

Có trấn áp chi pháp vừa mới lĩnh ngộ, tình trạng vết thương của hắn sẽ không chuyển biến xấu, mỗi khỏi một nơi thì thực lực sẽ khôi phục một tia, trạng thái của bản thân sẽ luôn ở vào tình trạng tốt nhất.

Ngày qua ngày.

Năm qua năm.

Mới thoáng cái mà ba năm đã trôi qua.

. . .

"Thứ thần bí nhất của Vân Mộng Thủy giới chính là căn Tổ miếu nằm ở chính giữa đại lục, chỗ đó thần bí khó lường, không phải Nguyên Anh không vào được, vả lại nó còn sẽ thay đổi các loại hình thái tùy theo thời gian."

Thời tiết vẫn là màn mưa đầy trời, Trọng Minh Hỏa mãng vẫn đang lao vun vút về một hướng, nó vừa đong đưa thân thể vừa nói:

"Lão chủ nhân từng tìm kiếm qua căn tổ miếu này, sau khi từ Tổ miếu trở về thì ngài liền trở nên cổ quái, sau đó mới gặp nạn trong Thủy giới."

"Những vật tương đối trân quý ở nơi này có Mộng Nguyên Linh Thạch, Thiên Thủy Tinh, Uyên Ngọc, Nhuyễn Hương Kỳ Cao. . ."

"Trọng Minh." Vương Kiều Tịch ngừng động tác trên tay, cắt ngang lời nói của nó, hiếu kì hỏi:

"Ngươi là Linh thú thuộc hỏa, nhưng lại sinh ra ở giới này, ngươi không cảm thấy khó thích ứng sao?"

"Ha. . ." Trọng Minh Hỏa mãng nghiêng đầu nói:

"Tiên tử nói thiếu rồi, có câu nói là âm cực chứa dương, dương cực sinh biến, trùng hợp là tiểu yêu chính là cái biến số đó, đừng thấy tiểu yêu hiện giờ không ra gì, năm đó. . ."

"Cũng là không kém!"

"Huyết mạch của nó đúng là không bình thường, cho dù là đại yêu Kim Đan hệ Hỏa cũng chưa chắc so được với nó, vả lại nó còn tiếp cận thuỷ tính chi lực." Mạc Cầu mở miệng nói.

Chuyện này thì hắn có thể làm chứng.

Nếu như không phải như vậy, nhưung Huyết đan mà Mạc Cầu luyện chế lúc trước cũng không thể nào có tác dụng mãnh liệt như vậy, làm cho cảnh giới của Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân tăng tới tầng thứ tư viên mãn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Hiện nay.

Nếu muốn luyện chế Huyết đan có tác dụng thì phải lấy tinh huyết của đại yêu Nguyên Anh cảnh.

Chỉ nghĩ thôi cũng biết là hi vọng xa vời rồi.

Số lượng đại yêu Nguyên Anh hệ hỏa trên thế gian có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho dù gặp phải thì sợ rằng Mạc Cầu cũng chỉ có thể bị đối phương một ngụm nuốt mất.

"Ha ha. . ."

Trọng Minh Hỏa mãng ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười bỗng nhiên trì trệ, giống như đã phát hiện ra cái gì đó, cơ thể đột nhiên vọt sang bên cạnh.

Không bao lâu sau.

Trong miệng nó ngậm hai con dị thú bay tới.

Trong ba năm qua, bọn hắn cũng đã chứng kiến cảnh tượng này rất nhiều lần rồi, nhìn mãi thành quen, nhưng lần này hình như không giống lắm, biểu lộ của Trọng Minh Hỏa mãng cực kỳ hưng phấn.

"Chủ thượng!"

Nó phun con dị thú trong miệng ra rồi vội vàng mở miệng:

"Hai tên này là Huyễn Mộng Thủy thú, là tinh linh thuộc thủy, bản thân bọn nó cũng không có hình thái cụ thể, chỉ khi nhìn thấy dị loại mới có thể biến thành bộ dáng của đối phương."

"Thực lực chẳng ra sao, nhưng hang ổ của bọn nó lại là nơi ẩn giấu rất nhiều bảo bối!"

Nói xong nó liền há miệng thổi nhẹ một hơi, một luồng liệt diễm xông ra đốt cho hai con dị thú phát ra những tiếng quái khiếu cạc cạc, sau đó liền hốt hoảng chạy bừa về nơi xa.

"Ừm."

Mạc Cầu chần chờ một chút:

"Qua."

Trong Vân Mộng Thủy Giới, trừ đại lục nằm ở trung tâm ra thì toàn bộ những khu vực còn lại đều vô số nước mưa bao trùm, trong đó có các loại sinh linh như Thủy Nguyên Thú, Thôn Thủy Thú, Vân Thủy Phù Du vân vân. . .

Bản thân những sinh linh này cũng không mạnh lắm.

Thủy giới mênh mông, thiên địch thưa thớt, khiến cho quá trình tiến hóa của bọn chúng đều không hoàn chỉnh, trong đó có không ít loài càng không có một chút lực sát thương nào.

Đồng thời, bởi vì bọn chúng cảm ngộ lực lượng hệ thủy mà thành nên tự có năng lực tẩm bổ sinh mệnh.

Đối với người tu hành mà nói, mỗi một con dị thú đều là một phương thuốc bổ thượng giai, cho dù là không ăn, Luyện đan nhập dược cũng là vật liệu phụ trợ cực tốt.

Mấy năm này, thương thế trên người Mạc Cầu khôi phục được nhanh như vậy cũng là nhờ vào đây.

"Thực sự là. . . Hùng vĩ!"

Vương Kiều Tịch đứng ở trên thuyền, ngẩng đầu nhìn về phía sào huyệt cao chừng vạn trượng ở trước mặt:

"Sao bọn chúng làm được vậy?"

Sào huyệt trước mắt cao chừng vạn trượng, bao trùm trăm dặm, như một ngọn núi cao nguy nga, toàn thân trắng noãn, có vô số con Huyễn Mộng Thủy Thú ẩn hiện.

Nhìn từ xa sẽ thấy giống như là vô số tổ ong, tổ kiến phóng đại gấp mấy lần.

Mà những con thủy thú có hình thái khác nhau này chính là những con ong kiến đang bận rộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận