Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 712. Trốn

Chương 712. Trốn


Người dịch: Whistle

Nguyên Anh!

Mặc dù Mạc Cầu rất tự tin, nhưng cũng biết rất rõ là chênh lệch giữa mình và Nguyên Anh Chân nhân rất lớn, đừng nói là đối địch, khi chạm mặt hắn còn chưa chắc có hi vọng bỏ chạy.

Mạc Cầu quan sát thanh Thần binh ở bên trong cơ thể một hồi, đôi mắt phát lạnh.

.....

Mấy ngày sau.

Một ngọn lửa nổ tung trên không trung của một đỉnh núi nào đó, Mạc Cầu lảo đảo từ trên không nhảy xuống, sắc mặt hơi trắng bệch.

Hắn đứng trên đỉnh núi nhìn về phương xa, giữa lông ẩn hiện vẻ sầu lo.

Chắc chắn là hắn không dám đối đầu trực diện với Nguyên Anh Chân nhân rồi, cho nên này trong khoảng thời gian này, hắn bị người này đuổi theo không bỏ, nguy cơ lửa sém lông mày, theo thời gian trôi qua, cự ly giữa hai người cũng ngày càng gần hơn.

Mà suy nghĩ của Mạc Cầu vẫn chưa được xác minh.

Quay đầu nhìn thoáng qua, Mạc Cầu liền phát hiện ra khí tức phân thần của mình đã bị người đánh tan, khí tức Nguyên Anh lại tới gần, hắn chỉ đành than nhẹ một tiếng rồi tiếp tục bỏ chạy.

Thiên Thi tông đang muốn bắt được hắn.

Mấy ngày nay, càng đến gần phạm vi của Tiên đảo thì lại càng nhiều người dò xét khí tức, thậm chí trong đó còn không thiếu Tông sư Kim Đan.

Đương nhiên là bọn hắn không muốn để Mạc Cầu chạy thoát.

Một tấm lưới lớn vô hình đang trải rộng ra bằng tốc độ kinh người, cũng đang chậm rãi co lại, thu hẹp phạm vi mà Mạc Cầu có thể di chuyển, cho đến khi triệt để vây khốn hắn.

Trong lúc đó, động tĩnh đều không truyền ra ngoài.

. . .

Một ngọn núi cao đứng thẳng đâm xuyên tầng mây, quanh năm đều bị băng tuyết bao trùm.

Trên đỉnh núi có một tòa đại điện đang đứng sừng sững.

Ở chính giữa đại điện có một lão già tóc trắng đang khoanh chân ngồi ngay ngắn, trước người lơ lửng một chiếc thủy kính, trên đó rọi ra các loại biến hóa rất nhỏ của thiên địa khí cơ ở xung quanh.

"Sư tôn!"

Một vệt lưu quang lao vào đại điện, lộ ra thân hình của một vị nữ tử áo trắng.

Nữ tử chắp tay thi lễ, nghiêm giọng mở miệng:

"Mấy ngày nay, hình như người của Thiên Thi tông có chút không đúng, liên tục có tiểu động tác, còn có đệ tử hồi bẩm, hư hư thực thực xuất hiện tung tích của Tông sư Kim Đan."

"Chúng ta có cần phải. . ."

"Điều tra một chút không?"

Nữ tử này chính là người được Tiên đảo phái tới để giám thị các đại thế lực Tà phái ở nơi này, chức trách của nàng chính là tuần sát tứ phương, kịp thời phát hiện những chuyện không đúng.

Nếu như có bất thường thì phải kịp thời hồi bẩm.

"Không cần."

Lão già ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng như thế địa băng tinh:

"Ngươi không cần phải quan tâm chuyện này, đây là việc riêng của Thiên Thi tông, bọn hắn sẽ không vượt giới, yên tâm trông giữ chỗ của mình là được."

". . ." Nữ tử ngẩng đầu, sắc mặt có chút kinh ngạc.

Nếu như sư tôn đã nói như vậy thì hiển nhiên là đã biết nội tình, chẳng qua sư tôn không muốn giải thích thì nàng cũng không dám hỏi nhiều, gật đầu xác nhận.

"Đồ nhi cáo lui!"

Sau khi nữ tử rời đi, trong đại điện lại xuất hiện một cái bóng đen.

Dường như cái bóng đen này đã ẩn thân ở đây từ trước, chỉ là vẫn luôn không hiện thân mà thôi, bóng đen gật đầu với lão già kia rồi nói:

"Thiên đạo huynh, đa tạ!"

Nếu như Tiên đảo nhúng tay vào chuyện này, không đề cập tới sẽ có bao nhiêu chuyện phiền phức, cũng sẽ xảy ra một chút biến cố, với tác phong của Tiên đảo, tám chín phần mười là sẽ bảo vệ tên Kim Đan của Thái Ất tông kia.

May mà gã ta vẫn luôn giao hảo với Tông sư Kim Đan thường trực ở nơi này, lúc này mới giấu giếm được.

"Tốt nhất là các ngươi nên mau chóng giải quyết chuyện này đi." Lão ta ngẩng đầu nhìn về phía bóng đen:

"Nếu như thực sự làm lớn chuyện này, lão phu cũng không tiện che giấu, đến lúc đó, không chỉ có các ngươi gặp phải phiền phức, mà ta cũng sẽ có chuyện quấn thân."

"Minh bạch!"

Bóng đen gật đầu, nghiêm túc nói:

"Người kia đã không còn đường thối lui nữa, chỉ cần tiền bối tông ta gặp được thì chắc chắn sẽ khó thoát được!"

"Chỉ hi vọng như thế." Lão ta cúi đầu, nhìn mảnh thủy kính trước mặt.

Ở biên giới của thủy kính bỗng nhiên xuất hiện một cỗ khí cơ, theo lý mà nói, phàm là địa phương mà thủy kính có thể cảm ứng được thì Tiên đảo đều sẽ hỏi thăm.

Nhưng hiện giờ.

Lão ta vung tay lên, thủy kính tán đi, tiếp tục mặt không biểu tình ngồi xếp bằng tại chỗ.

. . .

Từ khi Thiên Thi tông được sáng lập đến bây giờ, bởi vì Công pháp mà gặp phải nhiều khó khăn trắc trở.

Trong vài vạn năm qua, đã liên tiếp lâm vào tình huống diệt vong mấy lần.

Thậm chí trên phố phường còn có lời đồn, Thiên Thi tông chỉ còn có ở trong truyền thuyết.

Nhưng mỗi lần Thiên Thi tông gặp phải đại kiếp, cho dù là tổn thất nặng nề, nhưng tông này đều có thể vượt qua, thậm chí chỉ cần qua một khoảng thời gian là lại tiếp tục trở thành tông môn đỉnh tiêm đương thời.

Cho dù mỗi một thời đại đều có rất ít Nguyên Anh, nhưng vẫn là như vậy.

Nguyên nhân cũng là bởi vì Công pháp.

Tu sĩ của Thiên Thi tông, Nhập môn Luyện khí, Luyện thi, tu vi càng cao thì càng tiếp cận với Âm Thi khí, cho đến khi luyện thành một con Cương thi đồng bì thiết cốt, đao thương bất nhập.

Đến lúc đó, dù cho Nguyên Thần có vỡ vụn do thọ nguyên đã đạt tới giới hạn thì cũng có thể nhờ vào bí pháp Cương Thi thân bảo vệ mà tiếp tục tồn thêm một khoảng thời gian rất dài.

Có lúc, có chút tu sĩ Kim Đan còn trực tiếp phong bế Linh khiếu của bản thân, rơi vào trạng thái ngủ say, dùng nhục thân tự động cô đọng Thi khí để gia tăng tu vi.

Cho nên, mặc dù Thiên Thi tông thiếu Nguyên Anh, nhưng xưa nay đều không thiếu cao thủ Kim Đan cảnh.

Bất quá, nếu như không phải là đại sự khẩn cấp, những con Cương thi Đan cảnh ngủ say này sẽ không tỉnh lại, dù sao tuổi thọ của bọn hắn cũng không còn nhiều.

"Ông. . ."

Nắp quan tài chập trùng, mặt đất chấn chiến.

"Bành!"

Nắp quan tài nặng nề bay lên cao, ba bóng người nồng đậm Thi khí từ bên trong nhảy ra ngoài, cặp mắt đỏ hồng liếc nhìn quanh mình.

Bế quan mấy trăm năm vừa mới thanh tỉnh, ý thức của bọn hắn còn có chút mơ hồ.

"Ba vị tiền bối."

Trong đại điện đen như mực, một người chắp tay thi lễ:

"Tông chủ hạ lệnh, có người ở trong phạm vi thế lực của tông ta gây ra rất nhiều chuyện, nên muốn mời tam vị tiền bối xuất hiện, ngăn người này lại."

"Ngăn cản?"

Một người lặng lẽ mở miệng:

"Lay tỉnh chúng ta chỉ vì ngăn cản thôi sao?"

"Vâng!"

Người này hồi đáp:

"Thực lực của kẻ này rất cao minh, chỉ trong một lát ngắn ngủi đã giết chết bốn vị Kim Đan, chắc chắn là nhân vật nổi bật trong hàng ngũ Kim Đan cảnh, tiền bối tuyệt đối không nên chủ quan."

"Giết bốn vị Kim Đan?"

Một người kinh ngạc hỏi lại, chậm rãi gật đầu:

"Đúng là không tầm thường, nói vị trí của hắn đi, chúng ta sẽ đi gặp hắn một mặt."

"Vâng!"

. . .

"Bạch!"

Một vệt lưu quang xuyên thủng tầng mây nặng nề, mang theo một làn mây khói lượn lờ phía sau.

Nhưng mà mới chạy được mấy hơi thở thì lại có mấy vệt độn quang từ trong tầng mây xông ra, đuổi theo người đang bỏ chạy trước mặt.

"Họ Mạc, ngươi trốn không thoát!"

"Thúc thủ chịu trói, đi theo bọn ta về chịu phạt, có lẽ Tông chủ còn có thể tha cho ngươi một mạng!"

"Đứng lại!"

Tiếng quát không ngừng vang lên, nhưng lại không thể làm cho tốc độ của Mạc Cầu chậm lại chút nào.

Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, Kim Đan trong cơ thể nhanh chóng chuyển động, trong nháy mắt mà tốc độ đã đạt tới đỉnh phong, chỉ mới qua một lát đã bỏ xa mấy người đằng sau.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là nguy cơ đã được giải trừ.

Ngược lại!

Mấy ngày trước, cho dù người của Thiên Thi tông có phát hiện được hắn thì cũng không dám tới gần, chỉ là đưa tin từ xa để thông báo cho người chung quanh chặn lại.

Bây giờ lại có can đảm lao tới phụ cận.

Không phải là lá gan của bọn hắn lớn lên, mà là bởi vì bọn hắn biết rằng, chỉ cần dây dưa một lát thì sau lưng sẽ có cao nhân đuổi tới, đến lúc đó chính là đại công.

Mạc Cầu cũng hiểu rõ, nên không hề dây dưa chút nào.

Trên đỉnh núi.

Có bóng người đang khoanh chân đả tọa.

"Hô. . ."

Mạc Cầu thở ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở mắt ra.

Theo thời gian trôi qua, Thiên Thi tông không ngừng áp súc vòng vây, thời gian để cho hắn khôi phục cũng càng lúc càng ngắn, càng ngày càng khẩn trương.

Mạc Cầu lấy ra một cái túi trữ vật, Thần niệm quét vào bên trong.

Mấy ngày nay, vì để duy trì Pháp lực mà hắn không tiếc hao phí Linh dược, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, số Linh dược đỉnh tiêm mà hắn lấy được đã dùng hết gần một nửa.

Phải biết, hắn còn giết không ít Tông sư Kim Đan, cướp đoạt rất nhiều Linh tài.

Mặc dù Đan dược đỉnh tiêm cũng không nhiều, nhưng cũng không phải là ít.

Còn có không ít vật bảo mệnh, nếu như người khác nhìn thấy cảnh tượng liên tục phục dụng mấy ngày của hắn thì chắc chắn sẽ hô to lãng phí.

"Linh Cữu Bảo Đan, Tầm Dương Đan, Tam Tiên Dược. . ."

"Đáng tiếc!"

Mạc Cầu lấy ra một viên đan dược, vừa mới bỏ vào miệng, còn chưa kịp luyện hóa, sắc mặt liền đột ngột đại biến, bỗng nhiên tháo chạy.

"Muộn rồi!"

Một giọng nói lạnh như băng không nhanh không chậm vang lên giữa không trung, lại còn mang theo sát cơ nồng đậm:

"Có thể ở trước mặt lão phu trốn lâu như vậy, tên tiểu bối nhà ngươi cũng có thể cảm thấy tự ngạo rồi, bất quá, pháp môn che đậy thiên cơ cũng không phải chỉ có một mình ngươi biết."

"Lần này đã bị lão phu tìm được thì ngươi cũng không cần phải chạy tiếp nữa!"

Thủy khí tràn ngập, một dòng nước tự chân trời trào ra.

Lưu thủy lao tới nhìn thì không nhanh, nhưng cho dù Mạc Cầu có thôi động độn pháp như thế nào thì cũng không thể kéo dài khoảng cách với dòng nước này.

"Hoa. . ."

Dòng nước tiếp tục lao tới không ngừng, cuồn quyển về phía trước.

Dòng nước cuồn cuộn ẩn chứa lực lượng vô tận, nhìn thật kỹ sẽ thấy mỗi một giọt nước trong đó đều tròn vo trong suốt, có khí tức u trầm ngưng tụ.

Nó vừa xông lên.

Bất luận là núi đá, cây cối, hay là Pháp thuật, Linh quang, chỉ cần vừa chạm vào thì đều sẽ tan vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận