Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 784. Phượng Long

Chương 784. Phượng Long


Người dịch: Whistle

"Tộc Khương?"

Liễu Thanh nhíu mày:

"Tốc độ thật nhanh!"

Bên phía bọn hắn vừa mới điểm binh xuất phát mà đã truyền đến tin tức có Thị tộc bị diệt, Tộc Khương phản ứng rất nhanh, thủ đoạn cũng thật là tàn nhẫn.

Thực lực chắc chắn sẽ không kém!

"Miêu tộc trưởng!"

Lúc này, những tộc nhân của Tộc Lâu đang nằm rạp trên mặt đất khóc lóc kia đột nhiên tiến lên, vừa khóc vừa nói:

"Long thần của tộc ta đã vẫn lạc, tám chín phần mười là do người Tộc Khương làm, xin Tộc trưởng nể tình ngày xưa mà báo thù cho Thần long của tộc ta!"

"Yên tâm!"

Sắc mặt Miêu Tư Đao âm lãnh, trầm giọng nói:

"Cho dù là không có chuyện xảy ra ở Tộc Lâu hay là Tộc Ly, chỉ vỏn vẹn Tộc Khương không chịu chết theo Thần long mà tộc mình cung phụng thôi là đã không nên tiếp tục tồn tại rồi."

"Ta, chắc chắn sẽ báo thù cho các ngươi!"

"Tốt!" Đối phương run rẩy gật đầu:

"Đa tạ Miêu tộc trưởng."

Dứt lời, thân thể người này đột nhiên cứng đờ, khóe miệng tràn ra một chút máu đen, toàn bộ cơ thể ngã xuống đất, trên người cũng không còn khí tức.

Người này lựa chọn tự sát.

Vài người còn lại của Tộc Lâu cũng không chần chờ, nhao nhao tự đoạn tâm mạch, chết theo Long thần của thị tộc mình.

"Haizz!"

Miêu Tư Đao thấy vậy chỉ đành than nhẹ một tiếng, vung tay lên nói:

"Nhặt xác cho bọn hắn, an táng thỏa táng, chúng ta tiếp tục xuất phát!"

"Miêu tộc trưởng." Liễu Thanh ở bên cạnh đột nhiên mở miệng:

"Ngươi không cảm thấy người của Tộc Khương hành động quá nhanh sao?"

"Nha!" Miêu Tư Đao nhíu mày, vẻ mặt trầm ngâm:

"Thượng sứ nói không sai, chúng ta tập hợp binh lính và xuất phát cũng không chậm, cho dù Tộc Khương có nhận được tin tức thì cũng phải là chuyện của mấy ngày sau."

"Nhưng khoảng thời gian từ khi diệt Tộc Ly đến diệt Tộc Lâu đều quá gần, quá nhanh."

"Có một câu nói không biết được bắt nguồn từ đâu, nhưng ta cảm thấy nó rất thú vị." Liễu Thanh nói:

"Bắt giặc trước bắt vua!"

"Có ý gì?"

Hai người Tộc Diêu tỏ vẻ mờ mịt.

"Bất luận là Tộc Ly hay là Tộc Lâu, nhân số của hai tộc này đều không ít, chỉ dựa vào thực lực của Tộc Khương, cho dù có thắng thì cũng sẽ tổn thất nặng nề." Liễu Thanh ngẩng đầu, giống như đã tính trước, nói:

"Nhưng hai Thị tộc này lại liên tiếp bị diệt, nguyên nhân duy nhất chính là Thần long mà bọn hắn cung phụng đã chết."

"Cho nên. . ."

"Ta suy đoán, Tộc Khương vốn không hề dây dưa với tộc nhân của hai tộc này, mà là xuất ra lính tinh nhuệ đánh thẳng vào Thần long."

"Đợi khi giết được Thần long thì hai tộc này cũng tự bại!"

"Nhưng. . . " Miêu Vạn Lý lộ vẻ không hiểu:

"Làm sao bọn hắn có thể giết được Thần long?"

"Thần long của Tộc Ly thì không nói, chỉ cần có phương pháp có thể khắc chế kịch độc là được, nhưng mà Thần long của Tộc Lâu, dù rằng thực lực không tính quá mạnh, nhưng lại có những hai mươi con."

"Đương nhiên là người bình thường không thể nào làm được." Hai mắt Liễu Thanh co rụt lại, nói:

"Nhưng nếu như kẻ đó có được thực lực của Ngự Long Sử thì chưa chắc, chỉ cần cho ta một khoảng thời gian nhất định thì ta cũng giết chết từng con Thần long một."

Hai người biến sắc.

Ánh mắt Miêu Tư Đao chớp động, nói:

"Vậy theo ý của Thượng sứ thì chúng ta nên làm gì?"

"Bọn hắn làm cái gì thì chúng ta liền làm cái đó." Liễu Thanh cười một tiếng:

"Các ngươi không cần phải quan tâm đến Tộc nhân bình thường của Tộc Khương, chỉ cần bắt được tên Ngự Long Sử kia thì Tộc Khương sẽ tự tan ra, mặc dù kẻ đó cũng mạnh, nhưng cùng lắm chỉ tới tầng thứ tám mà thôi."

"Chúng ta liên thủ là có thể giết chết hắn!"

Mỗi một vị Ngự Long Sử tầng chín đều là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy.

Thọ nguyên mấy ngàn năm, có thể giao phối với Thần long, sinh hạ long tử, những nhân vật như vậy cũng đã không còn là nhân tộc bình thường nữa.

Miêu Tư Đao và Miêu Vạn Lý liếc nhìn nhau, chậm rãi gật đầu.

. . .

Tộc Chuẩn.

Tộc Chuẩn mạnh mẽ, thị lực kinh người, có Hóa Long Nhân tầng năm có thể ngự phong mà đi.

Trong rất nhiều Thị tộc ở phụ cận thì Tộc Chuẩn và Tộc Miêu là hai Thị tộc duy nhất đã từng xuất hiện người tu luyện Hóa Long Thuật tới tầng thứ sáu.

Mặc dù đa số đều là do trùng hợp mới tu được tới tầng thứ sáu.

Tộc Chuẩn lấy Phượng làm họ, nữ tôn nam ti, số lượng tộc nhân thưa thớt.

Theo lời của Khương Nguyên thì Thần long của Tộc Chuẩn còn không ăn thịt người, tỉ lệ sống sót của Hóa Long Trì cũng rất cao, nhưng số lượng tộc nhân chỉ nằm trong khoảng 3-4 vạn.

Quả thật là không hợp lẽ thường.

Trên tán cây, Phượng Lam nhận lấy thư tín mà phi điểu truyền tới, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Tộc trưởng." Một vị lão ẩu tay cầm quải trượng, người khoác trường bào được bện từ lông vũ thấy vậy bèn mở miệng:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

So với những Thị tộc khác ở phụ cận thì tộc nhân của Tộc Chuẩn có phong cách ăn mặc diễm lệ, vóc người xinh đẹp, tộc nhân càng là xảo thủ, quần áo do tộc này bện ra đều nằm trong số các sản phẩm bán chạy.

Lão ẩu này tuổi cũng đã lớn, nhưng phong cách ăn mặc hay thậm chí là cách bảo dưỡng đều hơn xa tộc nhân của những Thị tộc khác.

Phượng Lam thân là Tộc trưởng nên mặc quần áo rất lộng lẫy, khí độ ung dung, lúc này lại đang chau mày, vẻ mặt sầu lo, chậm rãi mở miệng:

"Tộc Khương đột nhiên xâm chiếm Tộc Lâu, Thần long của Tộc Lâu đã bị Tộc trưởng Tộc Khương chém giết, bây giờ Tộc Lâu cũng đã không còn tồn tại nữa."

"Cái gì?"

"Tại sao lại như vậy?"

"Là tên Khương Hạo kia!"

Trên tán cây, rất nhiều tộc nhân của Tộc Chuẩn đều đồng thời biến sắc, có người lại lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía Tộc trưởng của mình bằng ánh mắt cổ quái.

Dường như ở trong lòng các nàng, cái tên Khương Hạo này lại có một chút đặc biệt.

"Chuyện này là thật." Phượng Lam cũng đã nhìn thấy rõ sắc mặt của đám người này, khẽ cắn môi dưới, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khó xử:

"Thực lực của Tộc Khương cao minh như vậy, chúng ta có cần phải tiếp tục xuất binh không?"

"Vạn nhất. . ."

Phượng Lam lắc đầu, muốn nói lại thôi.

"Tộc trưởng." Lão ẩu than nhẹ:

"Nếu như không đáp ứng chuyện này, sợ là chúng ta sẽ phải đắc tội với Tộc Diêu, nghe nói hiện giờ Tộc Diêu đã thiết lập được một chút quan hệ với tộc Tương Liễu."

"Ngày khác Tộc Diêu sẽ lấy chuyện này làm lý do để xâm chiếm tộc ta."

"Tộc trưởng!" Một vị nữ tử có dáng người diễm lệ nhếch miệng, nói:

"Chẳng lẽ ngài đang nhớ tình cũ, muốn tha cho tên họ Khương đó một mạng sao?"

Năm đó, thiếu tộc trưởng của Tộc Chuẩn và Đệ nhất mỹ nam tử của Tộc Khương quen biết, ái mộ lẫn nhau, nhưng mà tất cả mọi người đều biết là sau này hai người còn cần phải quay kế thừa gia tộc, khó mà kết hợp, cuối cùng chỉ đành chia tay trong luyến tiếc.

Cho nên giữa hai người chắc chắn là có một chút sự ràng buộc.

"Im ngay!"

Sắc mặt Phượng Lam trầm xuống:

"Đây là đại sự quan hệ đến sinh tử tồn vong của tộc đàn, há có thể lấy ra làm trò đùa?"

"Tộc trường nói không sai." Lão ẩu gật đầu:

"Mặc dù những người của Tộc Lâu đều là những con chuột chỉ biết đào hang, thực lực của những con Thần long mà bọn họ cung phụng cũng không mạnh, nhưng số lượng lại rất nhiều."

"Hơn hai mươi con. . ."

"Người của Tộc Khương làm sao làm được?"

"Làm sao làm được không quan trọng." Phượng Lam hít sâu một hơi, nói:

"Chúng ta có thể ngăn bọn hắn lại hay không mới quan trọng!"

"Dựa vào những hành động gần đây của Khương Hạo thì hắn là người sát phạt quả đoán, một đường quét ngang, nếu ta đoán không sai thì mục tiêu kế tiếp hẳn là chúng ta."

"Chúng ta?"

"Không thể nào?"

Lời này vừa ra, lập tức có không ít người biến sắc.

Tộc Chuẩn không yếu, thậm chí còn có thể xem là người người thiện chiến, nhưng đa phần đều là thần tiễn thủ, khi địch thủ còn ở giữa rừng núi chưa kịp tới gần là đã bị bắn giết.

Nhưng tương tự.

Do tính tình của Thần long rất bình thản, các nàng cũng không thích giết chóc, lại thêm nhân số không nhiều, chắc chắn sẽ không là đối thủ của Tộc Khương hung tàn.

"Mau, mau thông báo cho Tộc Diêu biết!"

"Đã thông báo rồi." Phượng Lam chỉ chỉ con chim đang bay ở phía trước kia, vẻ mặt thấp thỏm:

"Sợ là không kịp thời gian."

Từ tốc độ hạ thủ đến xem thì Tộc Khương diệt Tộc Ly và Tộc Lâu đều không cách quá lâu, Tộc Diêu chưa chắc sẽ có đủ thời gian để điều binh khiển tướng tới cứu viện.

"Báo!"

Lúc này, bên dưới có tộc nhân vội vàng chạy tới báo:

"Tộc trưởng Tộc Khương Khương Hạo cầu kiến!"

"Cái gì?"

"Nhanh như vậy?"

Phượng Lam biến sắc, đột nhiên quay đầu nhìn về phía trung tâm của đại thụ.

Ở nơi đó có hai con Phượng Long giao cảnh mà nằm, trong đó bụng của một con Phượng Long đang nhô cao, nó đang dùng long trảo cẩn thận che chở phần bụng, trong đôi mắt rồng cực lớn lộ ra vẻ yêu thương nuông chiều.

Con Phượng Long còn lại có hình thể tương đối khổng lồ, dường như lúc này nó cũng đã phát hiện ra cái gì, thân thể khẽ run lên, ngẩng đầu.

"Có địch nhân, đến rồi!"

Hùng long(rồng đực) há miệng lớn ra, phát ra ngôn ngữ của nhân tộc trên dương thế:

"Người này rất mạnh, sợ là đã tu luyện Hóa Long Thuật tới tầng thứ tám."

"Tầng tám." Mắt rồng của thư long(rồng cái) co rụt lại:

"Làm sao bây giờ?"

Nếu như lưỡng long đang ở trong tình trạng hoàn hảo thì cũng không phải là không thể tranh tài một trận, nhưng hiện giờ thư long đang mang long chủng, không tiện phát lực.

Lưỡng long đối mặt nhìn nhau, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Vị trí mà Tộc Chuẩn đang ở nằm trong một khu rừng rậm rộng lớn.

Trong rừng tràn đầy bụi rậm, đại thụ ngàn năm vô số, cành cây đan xen, cây lá rậm rạp, cơ hồ triệt để che mất ánh sáng mặt trời.

Sương mù nhàn nhạt bao phủ, tầm mắt không tới ba trượng.

Người bình tiến vào trong rừng liền sẽ bị lạc, cuối cùng không phải trở thành đồ ăn cho đám dã thú trong rừng thì cũng biến thành phân bón cho cây cối.

Một nơi như vậy, đại quân khó tiến vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận