Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 873. Nguyên Anh Trung Kỳ

Chương 873. Nguyên Anh Trung Kỳ


Người dịch: Whistle

"Ngươi. . ."

Ánh mắt Ung Tuyết Quỷ Vương chớp động, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, cắn răng gằn từng chữ:

"Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu!"

"Sư phụ nói rất đúng." Đế Khốc gật đầu, trên mặt không có chút ba động nào, chỉ khẽ ngoắc một cái, nửa miếng lệnh bài kia đã tự động bay vào lòng bàn tay y.

Mặc cho Ung Tuyết Quỷ Vương nhiều lần thi pháp thì cũng vô dụng.

Đế Khốc tay cầm lệnh bài, cười nhạt một tiếng:

"Sư phụ đã từng dạy bảo đồ nhi, thực lực của đồ nhi có hạn, bối cảnh nông cạn, nếu như muốn thành đại sự thì phải hiểu được cách mượn lực của người khác."

"Đệ tử không dám quên lời dạy!"

"Tốt, tốt, rất tốt!" Ung Tuyết Thiên quỷ cắn chặt răng, hai mắt nộ trừng về phía đối phương, lão ta đã đoán được nguyên nhân trong này:

"Ngươi cố ý phóng túng, không phải là vì tê liệt Vương Hoàng, mà là vì phòng bị ta?"

"Ở sau màn, hợp tung liên hoành, mượn nhờ thực lực của vi sư để giúp ngươi loại bỏ Vương Hoàng, lại mượn nhờ Toàn Chân đạo để giải quyết ta!"

"Cảnh tượng đồi phế kia cũng chỉ là diễn cho người ngoài nhìn mà thôi, kì thực ngươi rất thanh tỉnh, không chỉ âm thầm liên hệ tu sĩ Toàn Chân đạo, còn yên lặng lôi kéo được một đám thần tử."

"Sư phụ nói không sai." Đế Khốc gật đầu than nhẹ:

"Thật ra từ trước đến giờ, người mà đồ nhi thực sự muốn đối phó không phải là Vương điện chủ, nếu như không phải gã ta từng bước ép sát, có lẽ đồ nhi sẽ tha cho gã một mạng."

"Dù sao, Tổ đình thế lớn, có thể không đắc tội thì vẫn là đừng nên đắc tội cho thỏa đáng."

"Ngược lại là sư phụ."

Đế Khốc ngẩng đầu nhìn sang, trong mắt lộ vẻ ngưng nhiên:

"Sư phụ bỏ nhiều công sức trên người của đồ nhi như vậy trong nhiều nhiều năm qua không phải vì có một ngày có thể chưởng khống toàn bộ Lỗ vương cảnh sao, hiện giờ cách mục tiêu đề ra chỉ còn một bước xa nữa thôi, người duy nhất ngăn ở trước mặt chính là vị đồ nhi bất thành khí trong mắt ngài."

"Ta. . ."

"Sao có thể không sợ được?"

Dứt lời.

Rất nhiều Quỷ vật đều nhao nhao tản ra, vây quanh toàn bộ thung lũng, Bắc Đấu Thất Sát Kiếm Trận cũng đã bao phủ xung quanh không biết từ khi nào.

Rất nhiều sát cơ như có thực chất rơi vào trên người của Ung Tuyết Thiên quỷ.

Trên người lão ta vốn mang bệnh cũ, hiện giờ lại bị Vương Hoàng tự bạo trọng thương, thực lực đã xuống mức thấp nhất trong trăm ngàn năm qua.

Còn bị tầng tầng vây quanh, phải đối mặt với hai đại cao thủ là Mạc Cầu và Đế Khốc, trong lòng không khỏi tuyệt vọng.

"Ha ha. . ."

Ung Tuyết Thiên quỷ ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười thê lương.

Chỉ trong nháy mắt, lão ta từ đắc chí vừa lòng, thoả thuê mãn nguyện, biến thành một con thú bị nhốt trong lồng, bất lực giãy dụa.

Thế sự đại khởi đại phục, không gì hơn cái này!

"Đồ nhi ngoan!"

"Quả nhiên không hổ là đồ nhi ngoan mà năm đó ta ngàn chọn vạn tuyển ra được!"

Hắn thu hồi ý cười, ánh mắt băng lãnh nhìn sang:

"Bất quá xưa nay người thành đại sự đều không chỉ dựa vào nhân tâm để tính toán, chỉ có thực lực của bản thân mới là chỗ dựa."

"Đồ nhi."

"Hôm nay vi sư muốn khảo nghiệm ngươi một lần cuối cùng, xem ngươi có thể, có dám tự mình xuất thủ, bắt được một lão già như ta hay không!"

Nói xong liền giơ Thất Phi đao trong lòng bàn tay lên chỉ về phía Đế Khốc.

"Vương gia, không được." Gương mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt Quỷ Vương phát lạnh:

"Đừng để bị lão ta lừa, chúng ta đã chiếm được thắng cục, từ từ liền có thể mài chết lão ta, vương gia l;à thân thể vạn kim, há có thể mạo hiểm?"

"Không sai." Mông Sơn cũng mặt không biểu tình gật đầu:

"Vương gia đã cầm chắc thắng lợi trong tay rồi, không cần phải cho lão ta cơ hội này."

"Ừm. . ."

Ánh mắt Đế Khốc chớp động, lập tức nhẹ nhàng nâng tay, nói:

"Dù sao cũng là sư đồ một trận, mấy trăm năm qua đều nhận ơn dạy bảo, nếu như đã là nguyện vọng lúc lâm chung thì cũng không phải không thể thành toàn."

"Huống hồ."

Đế Khóc khẽ bóp lệnh bài trong tay, một vệt lưu quang chui vào trong thể nội, đồng thời một luồng khí tức mênh mông, tràn trề cũng xuất hiện trên người y.

"Chẳng qua chỉ là một lão già bị trọng thương mà thôi, nếu như bổn vương ngay cả động tay cũng không dám thì sau này làm sao đối mặt với Chiêu vương, đối mặt với cao thủ Tổ đình?"

Dứt lời, bóng người Đế Khốc đã xuất hiện ở trước mặt Ung Tuyết Thiên quỷ.

Hai con Quỷ vật, bốn mắt nhìn nhau.

Ân oán tình cừu trong nhiều năm đều ngưng tụ trong giây lát này.

"Bạch!"

Thất Phi Thiên đao xé rách Bắc Đấu Thất Sát Kiếm trận trói buộc rồi chém về phía Đế Khốc.

Đế Khốc nhấc tay thi triển pháp môn lại không phải là tuyệt học của Thất Phi cung, mà là bí pháp truyền thừa của Lỗ vương, Đại Quang Minh quyền.

"Oanh. . ."

Quyền này được truyền từ thời thượng cổ, nghe nói có quan hệ với một vị chí tôn chí quý nào đó, cũng là truyền thừa mà Ung Tuyết Thiên quỷ tâm tâm niệm niệm.

Một tay nắm quyền, không cần làm bộ, trong lòng Đế Khốc liền tự nhiên dâng lên một cảm giác không sợ hãi, bách chiến bách thắng.

Hết thảy tâm tình chập chờn trong lòng đều bị quyền ý này áp chế đến mức thấp nhất .

Quyền phong và lưỡi đao chạm vào nhau.

Đế Khốc tay không tấc sắt nhưng lại không nhúc nhích tí nào, nắm đấm chỉ hơi đỏ lên một chút, mà Ung Tuyết Thiên quỷ thì là điên cuồng lùi lại, Âm khí trên người khuấy động.

Những Quỷ vật khác mặc dù không xuất thủ, nhưng Thần niệm uy áp của bọn hắn cũng không hề nhàn rỗi, giống như một tấm lưới lớn bao phủ lên người Thiên quỷ.

Lại thêm Bắc Đấu Thất Sát Kiếm trận trói buộc, thương thế trên người. . .

Lão ta căn bản không có khả năng lật bàn!

"Tốt quyền pháp!"

Nhìn thấy quyền pháp của Đế Khốc, trong mắt Ung Tuyết Thiên quỷ hiện ra vẻ cuồng nhiệt, nhưng lại tràn đầy không cam lòng, cuối cùng là bất đắc dĩ, hóa thành một vệt lưu quang lao mạnh về phía Đế Khốc.

Thất Phi Đao lấp lóe giữa không trung, một cỗ sát cơ quyết tuyệt từ bên trong hiện lên.

"Băng!"

Đế Khốc mặt không biểu tình, tâm thần bị quyền pháp ảnh hưởng trông giống như Thần linh nhìn xuống thương sinh, tràn đầy uy nghiêm, quyền thế lại tiếp tục đánh vè phía trước.

Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, như có điều suy nghĩ.

Môn Đại Quang Minh quyền pháp này mạnh đến đáng sợ, chỉ là bản thân quyền pháp thôi cũng đã có thể sánh ngang với Địa Tàng Bản Nguyện đao phá lục quan rồi.

Hơn nữa truyền thừa của Lỗ vương còn có thể đời đời chồng chất lên.

Có mấy chục vạn năm tích lũy, đem một môn quyền pháp tinh diệu thôi diễn tới đệ lục quan hay thậm chí là mạnh hơn thì cũng là chuyện đương nhiên.

Ngược lại là Đế Khốc, tu vi, tâm cảnh của y lại không mạnh mẽ như vậy, vì bị quyền pháp ảnh hưởng nên mới trở thành như vậy.

May mắn là quyền pháp, nên dù có chỗ thiếu hụt thì thu hồi quyền thế, ảnh hưởng cũng sẽ chậm rãi tán đi, không có bị ảnh hưởng quá mức.

"Bành!"

Đao quang tiêu tán, Đế Khốc bỗng nhiên nhíu mày.

Dưới sự ảnh hưởng của Đại Quang Minh quyền ý thì tinh thần của y lại có biến hóa, nhưng cũng có thể hiểu rõ được chiến huống mà trước nay chưa từng.

Một quyền vừa rồi quả thật đã trọng thương Ung Tuyết Thiên quỷ.

Nhưng cơn báo động đột nhiên xuất hiện kia cũng làm cho y không dám tới gần, vô thức lui lại.

Bạch!

Một vệt hàn mang xuất hiện.

Trước người đột nhiên có chín cái bóng mờ.

Cửu Huyền Trảm!

Chú pháp bí truyền của hoàng thất Thương Quốc!

Ung Tuyết Thiên quỷ lai lịch bí ẩn, đột nhiên lại có quan hệ với hoàng thất Thương quốc, cũng chính vì chuyện này nên trước đó sắc mặt của Vương Hoàng mới đại biến.

Ánh mắt Đế Khốc khẽ nhúc nhích, quyền ý chí cương chí dương của Đại Quang Minh quyền đánh ra vô tận ánh sáng, trong chớp mắt đã quét sạch hết thảy lo lắng.

Đồng thời.

Thân thể Đế Khốc đang nhanh chóng lùi lại.

Ung Tuyết Thiên quỷ chết chắc, nhưng trước khi chết thì lão ta lại muốn kéo theo Đế Khốc, nhưng đương nhiên là chuyện không thành.

"Hắc hắc. . ."

Tiếng cười từ trong vầng sáng vô tận truyền ra:

"Đồ nhi, ta sẽ dạy cho ngươi một câu cuối cùng, quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, cho dù ngươi có nắm chắc thì cũng khó có thể đảm bảo vạn vô nhất thất."

Dứt lời.

Một tia sáng tối đen như mực đột ngột lao ra, Đại Quang Minh quyền ý vừa chạm vào tia sáng này liền lập tức tan rã, sắc mặt của Đế Khốc cũng đại biến.

Nguy rồi!

Loại vật này có thể ô nhiễm tinh thần của Quỷ vật, nếu như nhiễm phải, cho dù không chết thì quãng đời còn lại sau này sợ là cũng phải chịu đủ tra tấn, thống khổ không chịu nổi.

"Bạch!"

Một vệt đao quang chặt đứt ánh sáng màu đen kia, cũng làm cho biểu lộ của Đế Khốc buông lỏng.

Y thu hồi quyền ý, chắp tay với Mạc Cầu:

"Đa tạ Đạo Chủ xuất thủ tương trợ."

"Ừm."

Mạc Cầu mặt không biểu tình thu đao gật đầu:

"Vương gia là thân thể thiên kim, không cần phải mạo hiểm, Vương gia không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn ảnh hưởng đến rất nhiều quỷ vật trong Lỗ vương cảnh."

"Nếu như không cần thiết thì đừng nên mạo hiểm."

"Được." Đế Khốc nhẹ nhàng thở ra, không có quyền ý chèo chống, trên người y cũng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh:

"Đạo Chủ dạy phải, là tại hạ chủ quan."

Nói, ánh mắt khẽ nhúc nhích:

"Chúc mừng Đạo Chủ đã tiến giai Nguyên Anh trung kỳ, đại đạo khả kỳ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận