Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 373. Đối Thủ

Chương 373. Đối Thủ


Người dịch: Whistle

Một vị khổ tu như Mạc Cầu cũng không ngờ là bí cảnh lại có thể bị người ta xâm lấn.

Mà trong lúc những người khác đang hoảng hốt lo sợ, chém giết lẫn nhau thì hắn lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Còn luôn tự xưng là tiêu dao, đắm chìm trong tu hành.

Không biết bí cảnh đã trở thành sa trường.

Thẳng đến đám tu sĩ tà đạo tiễu trừ với quy mô lớn, khi tới gần đại môn động phủ của mình thì Mạc Cầu mới ý thức được tình huống không đúng.

Nói đến cũng rất buồn cười.

"Xem ra, một người khổ tu cũng là không được, bất quá, vậy mà không có người nào đưa tin cho mình biết."

"Tại sao lại thành ra thế này?"

Trên bầu trời, Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt im lặng.

Sơ Dao, Hoàng Mẫn thì thôi, sợ là hai nàng còn ước gì mình gặp nạn, như vậy mới cởi bỏ được trói buộc bên trong cơ thể.

Nhưng đám người Tổ Địch của Xích Hỏa phong lại quên luôn cả hắn.

Chỉ có thể nói, Mạc Cầu bế quan khổ tu gần hai năm nay đã làm cho người khác không để ý đến sự tồn tại của hắn.

Ở khu vực nằm cách trận pháp để vào bí cảnh chừng trăm dặm, Mạc Cầu ngừng lại, ngưng thần nhìn về phương xa.

Thần thông —— Linh Quan Pháp Nhãn!

Hắn vận chuyển Pháp lực, đôi mắt đột nhiên sáng lên, Linh quang dài hơn một xích hiện lên trong đôi mắt, trông về phía xa.

Đôi mắt chớp động, từng tia hỏa diễm hiển hiện, đôi mắt cũng từ từ đỏ lên.

Linh quang Pháp Nhãn không chỉ có được năng lực khám phá vạn pháp, mà còn có uy lực sát phạt không kém.

Mà lúc này, Linh hỏa đang hội tụ trong đôi mắt cũng khiến cho thị lực tăng lên rất nhiều.

Trong hư không mênh mông vốn không có vật gì, thời gian trôi qua đã dần xuất hiện thêm hai thứ to lớn.

Một con mắt thẳng đứng và một mặt kính bằng nước.

Con mắt thẳng đứng cao hơn mười trượng, giống như hình bầu dục, lông mi, mí mắt, cơ ngoài, da thịt đều đầy đủ.

Nhưng con ngươi to lớn lại có màu hồng, con mắt có chút lấp lóe, chiếu rọi vạn vật ở xung quanh.

Từng tia huyết tuyến giống như vô số xúc tu đang chậm rãi di chuyển dọc theo con mắt, làm cho nó tăng thêm vài phần quỷ dị và dữ tợn.

Chỉ cần liếc nhìn một cái thì Mạc Cầu liền cảm thấy khí huyết trong cơ thể đã xao động không khống chế được.

Sau một khắc.

Dường như con mắt to lớn này đã phát hiện ra được gì đó, con ngươi co rụt lại, trông về phía Mạc Cầu.

"Bạch!"

Mây mù phiêu tán, Vô Tương Liễm Tức.

Thân hình Mạc Cầu lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ có một đoàn huyết quang bao trùm gần một mẫu đang phủ xuống, chiếu rọi mọi thứ trên mặt đất.

Pháp khí Cực phẩm—— Thị Huyết Tà Nhãn.

Cái thứ này mà cũng mang được vào Bí cảnh, hơn nữa còn bị người kích phát.

Phải biết, cho dù là tu sĩ Đạo cơ thì cũng chưa chắc có được một thanh Pháp khí Cực phẩm.

Mạc Cầu xuất hiện ở ngoài phạm vi của con mắt, hắn chau mày lướt qua Tà Nhãn rồi nhìn chằm chằm vào Thủy kính.

Vạn Hoa Kính!

Pháp khí Cực phẩm của Hợp Hoan tông, có tác dụng nhận biết khí tức của vạn vật và tạo ra huyễn tượng khó phân biệt thật giả.

Thủ bút thật lớn!

Có hai thứ này lơ lửng ở trên không trung, tình huống ở trên Thần Sơn cũng chẳng khá đi đâu.

Sợ là cho dù tu sĩ Đạo cơ tiến vào thì cũng sẽ bị Pháp khí và bí cảnh hợp lực trấn áp.

Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu nhảy lên trên một đỉnh núi, cẩn thận đảo mắt nhìn bốn phía.

Trong Linh Quan Pháp Nhãn xuất hiện vô số luồng mạnh yếu khác nhau đang xen lẫn trong vòng trăm dặm.

Mà nơi trọng yếu kia sớm đã bị huyết quang mông lung bao phủ.

Không biết trận pháp có còn ở đó không?

Nhưng mà cho dù vẫn còn thì lấy thực lực hiện giờ của hắn cũng không có khả năng xông phá trùng vây mà đào thoát.

Nghĩ nghĩ, sắc mặt Trần Mộc không khỏi trầm xuống.

Sau một khắc, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.

Một luồng khí tức kinh thiên mang theo linh quang khủng bố ập tới.

. . .

"Triệu Vô Nhai!"

Trên bầu trời truyền đến tiếng hét giận dữ của nữ tử:

"Có bản lĩnh thì ra đây một đối một phân cái thắng bại."

"Xùy. . ."

Phía dưới, một luồng huyết quang nghịch thế giương lên rồi dừng lại giữa không trung, Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai xuất hiện:

"Vương Kiều Tịch, ngươi chẳng qua chỉ ỷ vào tích lũy trong những năm này, may mắn đi trước ta một bước này mà thôi."

"Bất quá, nếu ngươi đã muốn chết thì cũng đừng trách ta!"

Dứt lời, huyết đao vượt qua hư không, chém về phía một bóng hình xinh đẹp áo trắng tung bay ở phía trên.

"Đinh. . ."

Một thanh phi kiếm xuất hiện ở trước đao quang, kiếm quang mê ly lấp lóe mấy cái đã tới gần Triệu Vô Nhai.

Năm đó khi Triệu Vô Nhai tập kích Vương Kiều Tịch, hai người đều bị trọng thương.

Nhưng Vương Kiều Tịch được tông môn chồng chất rất nhiều Linh dược, cho nên vết thương đã sớm khỏi hẳn, còn vào trong cảnh lấy được rất nhiều chỗ tốt.

So ra thì Triệu Vô Nhai còn lâu mới may mắn được như vậy, ngay cả thanh huyết đao, món Pháp tâm huyết tương luyện khí đương thời, cũng vì vậy mà mất đi.

Lúc này vừa mới va chạm liền hiện ra vẻ chống đỡ hết nổi.

Bất quá. . .

Triệu Vô Nhai cũng không chỉ có một mình.

"Hô!"

Trên bầu trời, mây mù tan đi, một tia sáng âm lãnh túc sát lao thẳng tới bóng hình xinh đẹp kia.

Đệ tử Chân truyền của Cửu Sát điện - Lâm Mộc Bạch mặt không biểu tình xuất hiện ở phụ cận, thuấn phát Cấm pháp và Pháp khí.

Tia sáng xuyên thủng vạn vật, theo sát phía sau là mấy chục cây Tất Hắc Cương Châm, bao trùm phạm vi gần một mẫu, không có góc chết.

Phá Vọng Cấm Thần Quang!

Lục Hồn Châm!

Vương Kiều Tịch khẽ vung tay lên, Thất Hà Đoạn lập tức khuếch trương, giống như chân trời có thêm một đám mây bảy màu.

Thần quang, phi châm lao vào trong đó liền lập tức không còn phản ứng.

So với Hoàng Mẫn thì uy năng của Thất Hà Đoạn nằm trong tay vị Chân truyền của Mê Nguyệt phong mạnh hơn rất nhiều.

Phẩm giai của Pháp khí cũng đã tăng lên Thượng phẩm.

"Hửm?"

Ánh mắt Lâm Mộc Bạch lấp lóe, năm ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt, lần theo tia liên hệ như có như không kia của Lục Hồn Châm.

"Tê tê. . ."

Cương châm phá không, trong nháy mắt đã xuyên thủng Thất Hà Đoạn, thoát khỏi giam cầm rồi bay trở về.

Sau đó quấn quanh một vòng giữa không trung rồi lại tiếp tục gia tốc, hóa thành mấy chục đạo lưu quang thôn phệ sinh cơ vạn vật hung hăng đâm tới.

Đồng thời Lâm Mộc Bạch còn khẽ lắc tay áo dài một cái, một thanh phi đao đen thui bắn ra nhanh như điện thiểm, theo sát phía sau chém về phía Vương Kiều Tịch.

Triệu Vô Nhai cũng ngửa mặt lên trời thét dài, đao quang chói lọi, hồng mang kinh thiên, chém tới.

"Hừ!"

Vương Kiều Tịch hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu khinh thường, tay áo vận chuyển phi kiếm, nhân kiếm nhất hợp, bay thẳng tới chỗ Triệu Vô Nhai.

Thất Hà Đoạn ở sau thì cuộn tròn lại, đón đòn công kích của Lâm Mộc Bạch.

Trong mắt của nàng chỉ có Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai.

Chuyện hôm nay bắt nguồn từ hai người, nàng thề phải định sinh tử.

"Hì hì. . ."

Đúng vào lúc này, trong hư không chợt vang lên một tiếng cười duyên dáng, một ngón tay trong suốt như ngọc từ xa điểm tới.

Đệ tử Chân truyền của Hợp Hoan tông!

Giọng cười này có thể mê hoặc tâm thần người khác, ngón tay ngọc óng ánh, chỉ vừa nhìn vào đã khiến cho khí toàn thân huyết bị rút đi.

Ngón tay óng ánh này lao tới chỉ còn cách mấy trượng lại đột ngột dừng lại.

"Bành. . ."

Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một cái tẩu thuốc, nhẹ nhàng gõ gõ, trực tiếp đập nát ngón tay ngọc.

Quận chúa triều Ngụy Lương Tuyết Quân xuất hiện trong tràng, hít nhẹ một hơi, thôn vân thổ vụ:

"Đối thủ của ngươi, là ta!"

"Bất quá. . ."

Nàng nghiêng đầu mắt nhìn Vương Kiều Tịch:

"Vương tiên tử, tốt nhất là cô nên nhanh lên, không bao lâu nữa thì người của bọn chúng sẽ chạy tới đây."

"Yên tâm." Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch trở nên lạnh lùng, đối mặt với hai người Triệu Vô Nhai và Lâm Mộc Bạch vây công mà cũng không hề rơi xuống thế hạ phong, ngược lại càng đánh càng hăng:

"Rất nhanh!"

"Hừ!" Triệu Vô Nhai nghe vậy hừ lạnh:

"Vậy thì chưa chắc."

Dứt lời, ba người hung hăng đụng vào nhau, linh quang bay đầy trời.

. . .

Ở nơi nào đó.

Có ba bóng đen từ trên cao đáp xuống, sắc mặt âm trầm nhìn một bộ thây khô ở trên mặt đất.

"Tôn Cái."

Ánh mắt của một người hơi co lại, mang theo ý sợ hãi:

"Hắn đã Luyện khí viên mãn, thực lực cũng không kém hơn chúng ta, vậy mà lại. . ."

"Là ai hạ thủ?"

"Thương Vũ phái Lý Nguyên Cảnh!" Một người trầm giọng nói.

"Không có khả năng." Một người khác lắc đầu:

"Lý Nguyên Cảnh còn chẳng phải đệ tử Hạch tâm của Thương Vũ phái, làm sao có thể là đối thủ của Tôn Cái được?"

"Nhưng đây là sự thật." Vẻ mặt của đối phương biến hóa:

"Ta đã thấy được chân dung gã ta, đúng là Lý Nguyên Cảnh, dưới sự vây giết của hai vị Chân truyền Huyết Sát tông, gã nhẹ nhõm đào tẩu thì không nói, còn có thể giết Tôn Cái."

"Thực lực của người này. . ."

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Phóng nhãn khắp toàn bộ bí cảnh, người có thể làm được tới trình độ này sợ rằng cũng chỉ có hai ba người.

"Sưu hồn đoạt phách, thôn phệ sinh cơ, toàn bộ những thứ này đều không phải là thủ đoạn của Thương Vũ phái." Người cuối cùng trầm giọng nói:

"Xem ra người này có bí mật gì đó, cho nên mới không dám hiển lộ ra thực lực của mình."

"Bất quá, cho dù như thế nào, sau đó nếu như gặp được gã thì chúng ta phải cẩn thận một chút."

"Ừm."

"Không sai."

. . .

Bên trong đầm lầy.

Một đám đệ tử Cửu Sát điện đang vây công một nam một nữ, bọn họ người đông thế mạnh, trận pháp sâm nghiêm, mặc dù tu vi của mỗi người đều không cao, nhưng lại có thể từ từ áp súc không gian di động của hai người này.

Cuối cùng, hai đoàn hỏa quang khốc liệt bốc lên kèm theo hai tiếng gào thét không cam lòng, trong nháy mắt kích hoạt phản ứng kịch liệt của khí mê-tan.

Phạm vi gần một dặm đều đang rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận