Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 660. Trà Trộn

Chương 660. Trà Trộn


Người dịch: Whistle

"Đây là pháp môn gì?"

Khóe mắt lão ta giật giật, hơi giật mình nhưng cũng không dám tiếp tục lưu thủ, lập tức huy động trường phiên ở sau lưng, từng con Âm hồn Quỷ vật gào thét mà ra.

Hàng ngàn hàng vạn quỷ vật xoắn lại với nhau, ngàn vạn Lệ quỷ hội tụ, hóa thành một bàn tay to lớn che khuất bầu trời, đại thủ hung hăng đập xuống.

"Ô. . ."

"Quả nhiên!"

Mạc Cầu mặt không đổi sắc, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một vẻ đương nhiên:

"Bất quá."

"Ở trước mặt ta giả thần giả quỷ, còn sớm lắm!"

"Rầm rầm. . ."

Mười ba tầng Diêm La Tâm Kinh và mấy vạn bí pháp Quỷ đạo, U Minh Sách trong thức hải tự động xoay chuyển, cũng đại phóng kỳ quang.

Diêm La Tâm Kinh tầng thứ tám gia trì các loại bí pháp và Thông Tâm Châu, cảnh giới Thần Hồn của Mạc Cầu đã không hề kém hơn Kim Đan hậu kỳ.

Mà hắn lại hiểu rất rõ về pháp môn Quỷ đạo, có thể nói là nhân vật cấp Tông Sư.

"Hô!"

Gió lạnh lướt qua, quỷ thủ ở phái trên đột nhiên trì trệ.

"Chuyện gì xảy ra?"

Lão giả sững sờ.

Sau một khắc, cây trường phiên ở sau lưng lão ta bỗng nhiên nhoáng một cái, lập tức thoát khỏi sự chưởng khống của lão.

Mặc dù chỉ là một cái chớp mắt.

Nhưng.

Không tốt!

Sắc mặt lão ta đại biến.

Trong tràng.

Mạc Cầu vừa thoát khỏi Trận pháp áp chế thì hai mắt liền ngưng tụ, một vệt đao quang đột nhiên xuất hiện, vô thanh vô tức chém vào bên trong Huyết quang ở trước người.

Một lần gảy ngón tay liền nháy mắt được sáu mươi lần.

Một sát na có chín trăm hồi sinh diệt.

Thập Phương Sát Đạo ---- Vạn Nhận Quyết!

Tốc độ cực hạn làm cho vô tận đao mang nở rộ trong phạm vi hơn một trượng, giống như có ngàn vạn cánh hoa đài sen đột nhiên bao phủ lấy huyết quang.

Đao quang chém vỡ sinh cơ, Linh hỏa đốt cháy Thần hồn.

Đợi khi đao quang tiêu tan, Linh hỏa lụi tàn, trong tràng chỉ còn lại một viên Kim Đan đang xoay tròn.

Tinh phách, Thần hồn ở trong Kim Đan đều đã bị trảm diệt!

Cùng lúc đó.

Mười tám con hỏa long xoay quanh lao ra, phối hợp với Vương Kiều Tịch và Trọng Minh Hỏa mãng, bai phủ gã Kim Đan có bộ dạng thiếu niên kia.

Về phần lão giả. . .

Lão ta vậy mà lại chạy trốn!

Khi phát hiện ra khí tức trên người huyết ảnh đã triệt để tịch diệt, vị thiếu niên đồng hành đang tràn ngập nguy hiểm thì lão ta liền xoay người bỏ chạy, không nói hai lời.

"Oanh!"

Liệt diễm gào thét, mười tám con Viêm Hỏa Thần long liên tục đụng tới.

Cuồng bạo, hung mãnh, liều lĩnh.

Mạc Cầu toàn lực ứng phó, tăng thêm một người một yêu liên thủ, chỉ trong thời gian nháy mắt đã làm cho gã thiếu niên Kim Đan kia lộ ra vẻ mặt tái nhợt, ngay cả thanh Bạch Cốt Kiếm mà gã sử dụng cũng không biết đã bay tới chỗ nào rồi.

Mạc Cầu lại bổ thêm một đao, sau đó bèn nhìn về phía Trọng Minh Hỏa mãng:

"Để lại người sống."

Nói xong, thân hình lóe lên một cái, liệt diễm ở sau lưng hóa thành cánh, nhẹ nhàng vung vẩy đã đuổi về hướng lão già đang bỏ chạy.

. . .

Mấy ngày sau.

Mạc Cầu thu hồi bàn tay.

"Phù phù!"

Lão già rơi xuống đất, hoàn toàn không còn sinh cơ.

Sau khi trải qua các loại hình phạt tra tấn ở trong mười tám tầng Địa Ngục của Địa Ngục đồ, cho dù là Tông sư Kim Đan thì cũng đã triệt để hồn phi phách tán.

May mà Mạc Cầu cũng đã tìm được thứ mình muốn.

"Quả nhiên."

Hắn mở mắt ra, chậm tiếng mở miệng:

"Hai mạch Bắc Minh và Huyền U của Thánh tông đều có quan hệ với Diêm La tông."

"Diêm La tông?" Vương Kiều Tịch thân là đệ tử Chân Tiên đạo, đương nhiên là đã nghe qua cái tên này rồi:

"Thánh tông ở Vân Mộng Xuyên là truyền thừa của Diêm La tông?"

"Vô cùng có khả năng!" Mạc Cầu gật đầu:

"Diêm La tông khác với những môn phái khác, bọn họ không keo kiệt truyền thừa pháp môn của mình, nhất là Đạo cơ trở xuống, trên phố cũng còn có rất nhiều lưu truyền."

"Cây U Minh Quỷ phiên. . ."

Mạc Cầu cầm lấy một cây trường phiên rồi nói:

"Không kém hơn Diêm La Phiên là bao!"

Hắn đã từng lấy được một cây Diêm La phiên, đương nhiên là sẽ không nhìn lầm.

Tu hành Công pháp của Diêm La tông, thượng vị giả sẽ có quyền lực định đoạt sinh sát của hạ vị giả, cũng bởi vì vậy mà người mang hạch tâm truyền thừa của Diêm La tông như hắn mới có thể đảo ngược khống chế thế cục.

Quan trọng nhất chính là. . .

Trong trí nhớ của lão già và thiếu niên còn có một pháp môn tu luyện Pháp thân.

Huyền Minh Luyện Thể!

Mặc dù đã sửa lại danh tự, nhưng Mạc Cầu chỉ cần nhìn một chút là biết ngay, đây chính là phương pháp tu hành nhất mạch tương truyền với Diêm La Tâm Kinh - Diêm La Pháp Thể.

Có Diêm La Pháp Thể, cho dù là chỉ là pháp môn Kim Đan cảnh.

Lại có thêm Trấn tự quyết trong Vĩnh Trấn U Minh.

Nhược điểm cuối cùng trong Luyện Thể pháp của hắn cũng đã được bù đắp!

Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ xúc động, nếu như ở đây bế quan mười năm, hắn liền có thể thống ngự pháp môn Luyện thể mà bản thân sở học.

Sáng tạo ra một môn công pháp luyện thể tiệm cận với bản thân!

"Ông. . ."

Bỗng nhiên.

Một tấm ngọc bài sáng lên.

Đây là ngọc bài mà lão già mang theo tùy thân.

Mấy ngày sau, độn quang hạ xuống một đỉnh núi.

Mưa phùn vương vãi, hai người một yêu lơ lửng trên không trung nhìn về phía xa.

"Nơi này chính là trụ sở của Thánh tông." Vương Kiều Tịch nghiêng đầu nhìn sang, trong mắt mang theo vẻ lo lắng:

"Thực sự phải đi sao?"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Với nội tình của Thánh tông, thu thập địa đồ của thế giới này là chuyện dễ như trở bàn tay, huống chi ở trong trụ sở còn có không ít thiên tài địa bảo."

"Vả lại."

"Ta cũng đang rất tò mò, lần này Thánh tông vượt giới với quy mô lớn, còn sai người vơ vét tinh huyết của sinh linh bốn phía là muốn làm gì?"

"Không cần phải lo lắng." Thấy Vương Kiều Tịch chau mày, Mạc Cầu cười nhạt một tiếng:

"Dựa vào tin tức sưu hồn có được thì hiện giờ nơi này chỉ có một vị Kim Đan tọa trấn, tuy là Kim Đan hậu kỳ, nhưng cũng không đáng sợ."

Dù gì thì bên phe của bọn hắn cũng có ba người.

Không phải tất cả tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đều có thực lực giống như Tán Hoa lão tổ, lại nói, hắn trà trộn vào trong trụ sở cũng không phải để đấu pháp với người khác.

"Cho nên, mục đích của chủ thượng là tìm được địa đồ, lấy trộm Linh dược, thuận tiện hỏi thăm một chút lần này Thánh tông vượt giới với quy mô lớn như vậy là để làm gì?"

Trọng Minh Hỏa Mãng vặn vẹo thân thể, giọng mang theo lo lắng nói:

"Ngài phải cẩn thận."

Mạc Cầu nhìn nó một chút:

"Nếu như ngươi không yên lòng thì có thể đi theo."

"Ây. . ." Gương mặt của Trọng Minh Hỏa Mãng cứng đờ, cười khan một tiếng rồi nói:

"Tuy rằng tiểu yêu cũng muốn đi theo, nhưng thực lực lại không đủ, tiểu yêu sợ khi mình qua đó sẽ bị người ta phát hiện ngay, ngược lại còn làm liên lụy đến chủ thượng."

Vương Kiều Tịch nhìn qua:

"Cẩn thận."

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, thân thể lập tức khẽ động, da thịt, xương cốt cũng run rẩy theo.

"Lốp bốp. . ."

Sau một hồi nhúc nhích, thân hình của hắn đã đại biến, trên đầu đầy tóc xám, vóc người cao gầy, giống với một trong hai người đã chết trong tay hắn.

Người đó tên là Hoắc Nghĩa.

Đối với Mạc Cầu mà nói thì di hình hoán mạo cũng không phải việc khó.

Hắn thông thạo rất nhiều pháp môn, còn có Diêm La Tâm Kinh nhất mạch tương thừa, diễn hóa khí tức trên người đối phương cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Sau khi kiểm tra bản thân mình một chút, hắn liền quay sang gật đầu với một người một yêu một cái:

"Hai ngươi ở đây tiếp ứng , chờ ta trở về."

Giọng nói cũng đã biến giống như Hoắc Nghĩa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ngay cả Vương Kiều Tịch cũng không nhìn ra người ở trước mặt là thật hay giả.

Vừa dứt lời, Âm phong phiêu đãng, bóng người dần dần hóa thành hư vô.

. . .

Trụ sở tạm thời của Thánh tông ở trên một đỉnh núi.

Mạc Cầu hóa thành Âm phong hiện hình giữa không trung, mấy đạo Thần niệm trải qua Trận pháp gia trì lập tức quét qua cơ thể hắn, sau đó Trận pháp liền mở ra.

"Hoắc trưởng lão!"

Một người trẻ tuổi bạch y tuấn mỹ có tu vi sơ nhập Đạo cơ phụ trách trông coi nơi này lập tức chắp tay thi lễ với Mạc Cầu:

"Tại sao không thấy hai vị Trưởng lão còn lại?"

Ba vị Trưởng lão này đều luôn ra vào chung.

"Hửm?" Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống:

"Thế nào, ta còn phải giải thích với ngươi hay sao?"

"Không dám!" Sắc mặt của người trẻ tuổi tái nhợt, vội vã cúi đầu:

"Là vãn bối nhiều lời."

"Hừ!" Dựa theo ký ức sưu hồn được, học Mạc Cầu quơ quơ ống tay áo, dậm chân bước lên, vừa đi được hai bước liền khựng lại:

"Bên kia có chuyện gì?"

Nghiêng đầu có thể thấy được, một nhóm hơn mười người đang áp giải ba người độn lên đỉnh núi, trên thân của ba người tràn đầy máu tươi, hấp hối, hiển nhiên là đã bị trọng thương.

"Nha."

Người trẻ tuổi vội vàng chắp tay, hồi bẩm:

"Mấy tên này định thoát ly Thánh tông, còn dòm ngó bí ẩn của tông môn, Hạ sư huynh phụng mệnh dẫn người đi cầm nã, bắt sống ba người."

"Những người khác đã bị đánh chết tại chỗ!"

"Bí ẩn?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Bí ẩn gì?"

"Cái này. . ." Trên mặt của người trẻ tuổi lộ ra vẻ lúng túng:

"Vãn bối cũng không biết."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, tầm mắt của hắn dừng lại trên thân của một người, vẻ mặt bất động thanh sắc, sau đó liền phất tay áo tiếp tục tiến lên.

Lữ Tử Đồng!

Người đã từng là phản đồ của phái Thương Vũ, bây giờ lại định tiếp tục phản bội Thánh tông.

Thú vị!

Nhưng mà Mạc Cầu lại không có ý định nhúng tay vào.

Lần theo ký ức của Hoắc Nghĩa, Mạc Cầu tiến về động phủ thuộc về hắn.

Trong động phủ còn có không ít đồ tốt, đã tới thì đương nhiên không thể bỏ qua.

Mạc Cầu kích phát một sợi khí tức Kim Đan được thu trong Lôi Vân Kính từ trước rồi thản nhiên bước vào động phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận