Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 415. Tập Kích

Chương 415. Tập Kích


Người dịch: Whistle

Lời còn chưa dứt, một vệt quang mang màu đen đã xuất hiện giữa không trung rồi lao xuống chỗ hai người với thế sét đánh không kịp bưng tai.

Tốc độ rất nhanh, đừng nói là bọn họ, cho dù là La Khỉ ở trên trời cũng không kịp phản ứng gì.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn xem luồng quang mang này lao xuống.

"Oanh!"

Mặt đất đột nhiên chấn động.

Mặt đất trong phạm vi hơn mười trượng đột nhiên bị lún xuống hơn 1 trượng, cây cối núi đất trong phạm vi này đều bị cự lực san bằng.

Nguồn sức mạnh này lớn đến khủng khiếp, ngay cả món Pháp khí hộ thể Thượng phẩm trên người Tiểu Thiền cũng lập tức vỡ nát khi vừa chạm vào.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại không có chút nào lực lượng tiết ra ngoài, toàn bộ lực lượng đều rơi vào trong phạm vi mười trượng này.

Chỉ kém một tấc.

Bên ngoài, cây cỏ vẫn vậy, không có làn gió nhẹ nào, bên trong thì vạn vật sụp đổ, không gì có thể tồn tại.

Hắc quang dâng lên, hóa thành một chiếc đại ấn màu đen nhánh lơ lửng giữa không trung, chỉ thấy bên dưới không có bất kỳ vật gì.

"Hả?"

Trong hư không truyền đến tiếng kinh ngạc khó tin.

Đột nhiên có một vệt Linh quang ảm đạm lóe lên, khuếch trương ra bốn phương tám hướng giống như mạng nhện vậy.

Nơi linh quang đi qua, hai bóng người đang ẩn nấp đều bị ép ra ngoài.

"Tại sao lại như vậy?"

Trên mặt Vương Thiền tràn đầy vẻ kinh ngạc, ánh mắt chứa đầy sự hoảng loạn.

Vừa rồi nàng đã thử kích phát vật cảnh báo mà sư tôn lưu lại, nhưng kết quả lại không có chút nào phản ứng.

Dường như có một loại lực lượng quỷ dị nào đó đã phong khí thần niệm mà Tông sư Kim Đan lưu lại trong Pháp khí.

"Mau chạy đi!"

Vương Hổ phản ứng cực nhanh, lập tức kéo Vương Thiền một cái, lòng bàn chân giống như được bôi dầu, phóng về phía chỗ sâu trong dược viên.

Trong những năm này, Vương Hổ đã quen với việc trộm gà bắt chó trong dược viên, bản lĩnh khác thì không có, nhưng bản sự chạy trốn lại là nhất lưu.

Dưới chân điểm nhẹ, mấy đạo huyễn ảnh thật thật giả giả tán ra bốn hướng, làm cho Pháp khí ở phía trên hơi chậm lại.

Cùng lúc đó.

La Khỉ đột nhiên dừng lại, vẻ mặt ngưng trọng, bày ra trùng điệp phòng ngự ở trước người:

"Các ngươi là người nào?"

"Dám ám toán Đạo thể của bản tông?"

"Nếu như lần này Đạo thể có chuyện gì, cho dù sau lưng các ngươi có là Tông sư Kim Đan thì cũng khó có thể chịu nổi!"

"Hừ!"

Đáp lại nàng La Khỉ là mấy chục luồng quang mảnh như tơ tuyến.

Quang mang vượt ngang qua hư không, xoắn một phát giữa không trung, rất nhiều Linh quang Pháp khí đều đồng thời bị nó chém vỡ.

"Đôm đốp. . ."

Chỉ trong một chớp mắt, có một bóng người đã lảo đảo nghiêng ngã rơi xuống bên dưới.

"Không đúng!"

Vừa mới chạy ra được mấy hơi thì bước chân của Vương Hổ lập tức trì trệ, vẻ mặt ngưng trọng nhìn xung quanh:

"Chúng ta đã từng chạy qua nơi này rồi."

"Tiểu tử, chẳng có ích gì đâu." Trong hư không, một người cười lạnh:

"Nơi này sớm đã bị bọn ta thiết lập Cửu Nghi Đại Trận, cho dù các ngươi có làm gì thì cũng không thoát được."

Đang khi nói chuyện, Linh quang như gió cuồng quyển, những nơi đi qua, cỏ cây khô héo, Linh dược điêu linh, trong phạm vi trăm trượng chi không thể nhìn thấy thứ gì.

Vương Thiền kinh hô một tiếng, run tay tế ra mấy tấm Linh phù, Vương Hổ cũng đánh ra những thứ có thể sử dụng được trên người.

"Oanh. . ."

"Lốp bốp!"

Trong lúc nhất thời, hai người lại thực sự có thể ngăn cản thế công.

Nhất là mấy tờ Linh phù mà Vương Thiền sử dụng, hào quang bôn dũng, uy thế cực thịnh làm người ta kinh ngạc run rẩy.

"Không hổ là Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể, Tông sư Kim Đan cũng chịu bỏ ra cái giá không nhỏ, ngay cả Linh phù như này cũng có."

Bóng người ở trong hư không hừ nhẹ một tiếng rồi lạnh lùng nói tiếp:

"Bất quá, hôm nay các ngươi chắc chắn phải chết!"

Chưa nói xong thì một cái đại ấn màu đen liền tiếp tục hạ xuống.

Uy lực của cái đại ấn này có thể nói là kinh khủng, cho dù người ở trong hư không muốn sử dụng thì cũng cần phải tụ lực trước thời hạn.

Ấn rơi, tất cả thế công đều băng diệt.

"Bành!"

Dưới đại ấn, hai con khôi lỗi bị chấn thành bụi phấn, nhưng lại không thể bắt được hai người Vương Hổ.

"Yển sư Khôi lỗi?"

Giọng nói kinh ngạc, đang muốn tiếp tục động thủ liền thấy Vương Hổ bỗng nhiên nắm lấy tay Vương Thiền.

"Đi!"

Y quát khẽ một tiếng, không gian ở chỗ hai người đang đứng lập tức hơi chao đảo, chỉ trong trong nháy mắt hai người Vương Hổ đã biến mất không thấy đâu nữa.

"Hư không na di!"

"Cái này sao có thể?"

. . .

Trong thạch thất.

Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng, trước người có một chồng sách rất dày, hắn đang ngưng thần khổ đọc.

Để cho tiện, người tu hành thuật pháp đa phần đều dùng ngọc giản để ghi chép.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

Giống như. . .

Trận pháp!

Trận pháp nhất đạo, có một số thời khắc cần vẽ đồ văn, cũng có một ít hoa văn khó mà khắc vào trong ngọc giản, chí ít khi không đủ tu vi thì sẽ làm không được.

Cho nên, không ít Trận pháp vẫn còn dùng sách giấy để ghi chép pháp môn.

Những quyển mà Mạc Cầu đang xem chính là Cửu Thiên Lôi Hỏa trận pháp mà hắn dùng nhiều tiền mua được từ trong tiên phường.

Uy lực của trận này rất mạnh mẽ, nhưng phương pháp bày trận lại rất rườm rà, vật liệu cần dùng ít nhất cũng phải từ ba đến năm món Pháp khí Cực phẩm, làm thủ sơn đại trận của một ít môn phái nhỏ đều dư xài.

Một mình Mạc Cầu thì tất nhiên là sẽ không có khả năng bày được trận này.

Nhưng hắn có thể tham khảo một chút, vả lại một khi trận này thành công thì sẽ sinh ra một loại Linh hỏa hiếm thấy.

Đối với Mạc Cầu cũng có tác dụng lớn.

"Hả?"

Trong lúc đang trầm tư, Mạc Cầu bỗng nhiên nhíu mày một cái, dường như đã phát hiện ra gì đó.

Nghĩ nghĩ.

Hắn bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, phất tay mở đại môn động phủ ra, hóa thành kiếm quang lao vào trong không trung.

Kiếm quang yếu ớt, phá toái hư không.

Góc đông nam dược viên.

Mạc Cầu xuất hiện ở giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt của hắn không khỏi biến đổi.

Chỉ thấy không biết khi nào.

Dược viên bên dưới giống như đã bị cự thú tàn phá, cỏ cây tung bay, khe rãnh khắp nơi.

Vô số Linh dược đã bị hủy hoại.

Mà trong khí tức lưu lại trong này còn đang khuấy động nguyên khí thiên địa, đi tới đi lui tàn phá bừa bãi.

Phát sinh chuyện gì vậy?

Hai mắt mắt hơi co lại.

Dược viên có trận pháp giám sát Linh khí biến hóa, xảy ra chuyện như vậy, tại sao lại không có tiếng cảnh báo?

Khí tức tàn lưu ở đây biểu hiện người động thủ là tu sĩ Đạo cơ, vả lại thực lực còn không kém.

"Bạch!"

Trong lúc đang suy nghĩ, một tia ô quang bay tới gần, hiện ra thân hình của Ti Hành.

"Mạc đạo hữu."

Ti Hành nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Mạc mỗ vậy không rõ." Mạc Cầu lắc đầu:

"Ta nhận được lời cầu cứu của Vương Hổ, mới vừa chạy đến đây thì đã như vậy rồi, xem ra chỗ này vừa có tu sĩ động thủ."

"Vả lại. . ."

"Trong lúc động thủ còn dùng trận pháp che đậy khí tức chấn động ở nơi này, thủ bút thật lớn!"

Trận pháp có thể che đậy trình độ bộc phát kín đến mức này thì tuyệt không phải là hàng thường, ít nhất là Mạc Cầu không làm được.

"Không đến mức chứ?" Ti Hành cười khẽ:

"Mặc dù thằng nhóc Vương Hổ kia thường xuyên trộm gian dùng mánh lới, nhưng chẳng lẽ nó còn có thể đắc tội với cao nhân gì hay sao?"

"Ngô. . ."

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, đột nhiên nói:

"Ta nhớ được, Tiểu Thiền cô nương của Thái Hòa cung sắp sửa đột phá Đạo cơ, gần đây đang đi bái phỏng tiền bối của các cung."

"Hình như dọc đường sẽ đi ngang qua nơi này."

"Giống như có chuyện này." Ti Hành nhíu mày, nói:

"Chẳng lẽ Mạc đạo hữu cho rằng động tĩnh của nơi này là do Tiểu Thiền cô nương đưa tới?"

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, run tay định phóng ra Linh phù: "Phải hay không phải thì cứ đưa tin trước rồi nói."

"Chậm đã." Ti Hành cười nói:

"Chuyện này còn chưa rõ ràng, đạo hữu cần gì phải gấp gáp như vậy, nếu không chúng ta cứ xem tình hình xung quanh trước đã rồi nói."

"Nếu không, bởi vì một chuyện nhỏ mà làm to chuyện thì cũng không tốt."

Nói xong ả liền sáp lại gần.

Chẳng qua thân hình của Ti Hành vừa khẽ động liền bị một cỗ kiếm ý lăng lệ ép cho ngừng lại, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Mạc đạo hữu, đây là có ý gì?"

Mạc Cầu mở miệng: "Dược viên mà Ti tiên tử trấn giữ cách chỗ này cũng không gần, làm sao lại chạy tới đây nhanh như vậy?"

"Cái này. . ." Ti Hành chớp chớp đôi mắt đẹp, nói:

"Ta thường xuyên đi dạo ở gần đây, chuyện này đạo hữu cũng biết mà, vả lại ta cũng nhận được tin của Vương Hổ."

"Như thế nào?"

Trên mặt Ti Hàng lộ vẻ không cam lòng, dịu dàng nói:

"Giao tình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ đạo hữu còn không tin tưởng ta hay sao?"

"Cẩn thận một chút cho thỏa đáng." Biểu lộ của Mạc Cầu vẫn không thay đổi, lạnh nhạt mở miệng:

"Nếu như thật sự có người nhằm vào Tiểu Thiền cô nương thì chắc chắn là đã chuẩn bị rất lâu rồi, cẩn thận một chút thì sẽ không sai."

"Đạo hữu, ta thấy đạo hữu đang cẩn thận quá mức rồi." Ti Hành lắc đầu, lại áp tới gần, ôn nhu nói:

"Chúng ta cứ tìm kiếm ở gần đây trước đã, tìm được Vương Hổ trước rồi nói."

Mạc Cầu híp mắt lại, trầm giọng mở miệng:

"Xin Tiên tử dừng bước!"

"Dừng bước?" Trên mặt Ti Hành lộ vẻ kiều phẫn, một chân đạp mạnh hư không tiếp tục tới gần, trong miệng còn không vui nói:

"Ta không dừng đấy, ngươi có thể làm gì được ta, chẳng lẽ còn định động thủ với ta nữa hay. . ."

Lời còn chưa dứt, cặp mắt của ả bỗng nhiên co rụt lại.

Trong đôi mắt, trong cảm giác đột ngột xuất hiện một vệt đao mang.

Đao mang màu đỏ trắng kinh thiên lao tới, trong chớp mắt đã vụt qua vị trí của hai người, thẳng tắp chém xuống.

Một trảm này nhìn như thường thường không có gì lạ, nhưng lại làm cho Ti Hành vốn tâm bình tĩnh triều lóe sáng rung động.

Một loại cảm giác tê dại xuất hiện ở trong lòng, lãnh ý từ dưới đốt sống đuôi xuôi theo xương sống lao thẳng lên ót.

Chỉ một thoáng.

Ả dồn sức rùng mình một cái, lông tóc toàn thân đều dựng đứng lên, cơ bắp theo bản năng kéo căng.

Nguy hiểm!

Trong lòng báo động, khí tức áp chế trên thân cũng nổi lên.

Không được!

Khí tức của hai người giao cảm, Mạc Cầu ở đối diện Ti Hành nên đương nhiên là thấy rõ biến hóa trên người ả ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận