Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 707. Quỷ Sơn Âm Thành

Chương 707. Quỷ Sơn Âm Thành


Người dịch: Whistle

"Nếu như quả thật là hắn, chắc chắn đã chứng được Kim Đan cảnh, vả lại kẻ này có Kiếm pháp xuất chúng, sợ là đã được chân truyền của Thuần Dương cung."

Chu Khất híp mắt:

"Tính cách của người này như thế nào?"

"Không hiểu nhiều." Dương Dã lắc đầu:

"Khi còn ở Thái Ất tông thì Mạc Cầu không hề nổi danh, luôn luôn thâm cư không ra ngoài, vả lại thời gian đã trôi qua quá lâu, bạn cũ lúc đó hầu như đều chết sạch sẽ, cho dù muốn nghe ngóng thì cũng sẽ không nghe ngóng được."

"Đúng rồi!"

Dương Dã nhớ tới một chuyện, nói:

"Vợ chồng Vương Hổ và Vương Thiền ở Thái Ất Tông chính là hậu bối của hắn, Vương Hổ còn là đồ đệ của hắn, năm đó Vương Thiền đã từng được hắn trông nom."

"Lôi Linh song kiếm?" Chu Khất hơi biến sắc.

"Ừm." Dương Dã gật đầu:

"Vương Thiền chính là Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể, đã thành tựu Kim Đan, lại là Thái Ất tông đích truyền, thực lực của tên Vương Hổ kia cũng không kém."

"Đắc tội với hai người họ. . ."

"Đúng là phiền phức không nhỏ!"

Chu Khất nhăn mày lại.

Lôi Linh song kiếm chính là nhân tài mới nổi của Thái Ất tông quật khởi trong trăm năm gần đây, hai vợ chồng đều có thực lực Kim Đan, liên thủ thì càng cao minh.

Nghe nói.

Hai người từng trốn được một kiếp từ trong tay của Trùng Ma Độc Cô Vô Minh.

Chu Khất tự hỏi thực lực không yếu, nhưng đối mặt với hai người này thì trong lòng cũng không khỏi hơi sợ hãi, sát cơ lăng lệ trong mắt cũng vô thức rúc về phía sau.

Dương Dã thấy vậy bèn mở miệng khuyên nhủ:

"Nghe nói bởi vì Trùng Ma để mắt đến thứ ở trên người Vương Hổ nên Lôi Linh song kiếm không dám tự ý rời khỏi Thái Ất tông, đạo huynh không cần để ý."

"Ừm."

Chu Khất gật đầu, nghĩ nghĩ, nói:

"Lần này Chu mỗ đến đây, một là để tìm hiểu tin tức, hai là muốn mời Dương huynh đến giúp đỡ, không biết Dương huynh có thời gian hay không?"

"Giúp đỡ?" Ánh mắt Dương Dã chớp động:

"Không cần thiết chứ, với tu vi và thực lực của Chu huynh, sao lại không thể bắt được một gã hậu bối vừa mới tiến giai Kim Đan không lâu chứ?"

"Thắng và bắt được là hai chuyện hoàn toàn khác biệt." Chu Khất lắc đầu:

"Dương huynh cũng biết, Chu mỗ bất thiện độn pháp, mà độn pháp của huynh chính là Hợp Hoan tông nhất tuyệt."

"Thù lao. . ."

"Chính là miếng Tồn Tâm Linh Bội kia mà huynh vẫn luôn mong muốn, như thế nào?"

"Ha ha. . ." Trên mặt Dương Dã hiện ra ý cười, thư giãn gân cốt từ trên giường mềm ngồi thẳng lên:

"Ngươi ta tương giao đã nhiều năm, cần gì phải khách khí như vậy, bất quá, dù sao cũng là Kim Đan của Thái Ất tông, một khi đánh giết sợ là hậu hoạn vô tận."

". . ." Chu Khất hơi biến sắc, trầm trầm nói:

"Dương huynh nói thẳng là được."

"Ha ha." Dương Dã cười to:

"Sau khi chuyện này thành công, Chu huynh cũng phải giúp ta một vấn đề nhỏ."

"Có thể!"

Lần này, Chu Khất không hề chần chờ.

. . .

Trên sườn núi.

Một người một chó, một đứng một ngồi xổm.

Mạc Cầu chắp hai tay sau lưng, nhìn Quỷ Sơn Âm thành ở phía xa.

Sơn phong màu đen như mực tàu, âm phong bao phủ cả tòa sơn thành này, nhiều năm đều chưa từng gián đoạn.

Đây là một trụ sở lớn của Thiên Thi tông, kinh doanh đã hơn nghìn năm, mắt trần có thể nhìn thấy bên trong rất nhiều một làn khói đen, mây đen.

Cho dù là cách xa hơn mười dặm nhưng vẫn có thể cảm nhận được gió lạnh sưu sưu, lãnh ý xâm thể.

"Ô. . ."

Chó trắng thấp giọng nghẹn ngào, nhẹ nhàng đung đưa thân thể, buồn bực ngán ngẩm trêu đùa con sâu bọ trước người, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Cầu.

Trong mắt tỏ vẻ thúc giục.

Theo thời gian trôi qua, con chó trắng này ngày càng linh tính mười phần.

Trước đây, nó đều trầm mặc không nói, giống như tử vật, nhưng càng giống như một tôn Thần linh đạm mạc nhân tính, bây giờ thần tính đã lui bước, linh tính hiển lộ rõ ràng.

Bất quá, mặc dù nó lớn lên giống chó, những tiếng kêu lại không giống chút nào.

"Địa Sát tỏa âm, Thiên Cương khốn thần."

Mắt Mạc Cầu hiện ra Linh quang, chậm rãi mở miệng:

"Ngọn núi này vốn là tiết điểm mà Địa mạch Âm khí hội tụ, trải qua Trận pháp thống ngự khí cơ, hình thành một chỗ dưỡng thi thượng giai, dùng thi dưỡng thi."

"Xác thực diệu tuyệt!"

"Bất quá. . ."

"Cũng không phải là không có cách phá!"

Lời còn chưa dứt, Âm thành trước mặt chợt xuất hiện khói đen cuồn cuộn, khói đen cuốn lên giữa không trung, lập tức hóa thành một luồng hắc tuyến lao tới.

Khói đen độn tới phụ cận, ở bên ngoài vài dặm tán đi, hiện ra mấy bóng người bên trong, một người trong đó chắp tay thi lễ, khách khí nói:

"Có phải là Mạc tiền bối của Thái Ất tông đang ở trước mặt?"

"Ừm." Mạc Cầu xem kỹ tới người, đối với mấy cỗ khí tức âm chung quanh đang lặng yên đến gần làm như không thấy, gật đầu nói:

"Xem ra các ngươi đã biết ý đồ mà ta đến đây."

"Môn nhân đệ tử phạm phải sai lầm lớn, thật sự là xấu hổ." Người tới đầu tiên là cảm thán một tiếng, sau đó lập tức nói:

"May mà chúng tôi đã bắt lại người mà tiền bối muốn tìm, người này chính là Doãn Đồng, giao cho tiền bối, chỉ cầu lấy công chuộc tội."

Nói xong liền đưa tay chỉ về phía một nữ tử đầu tóc rối bời đang quỳ rạp xuống đất.

"Nha!"

Mạc Cầu nhíu mày, duỗi tay ra trước, ả Doãn Đồng kia liền bị nhiếp tới gần:

"Ngươi chính là Doãn Đồng?"

". . ."

Doãn Đồng lập tức run rẩy cả người, chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi:

"Tiền. . . Tiền bối tha mạng."

"Tha mạng?" Mạc Cầu lắc đầu, hỏi:

"Thi thể của thê tử ta, ở đâu?"

"Cái này. . ." Doãn Đồng lộ vẻ tuyệt vọng, há to miệng, nói:

"Thi thể kia không có gì đặc thù, sau khi vãn bối luyện thành Hành thi liền cho người khác hấp thu Thi khí, hiện nay. . . Sợ là đã không còn tồn tại."

Hành thi bình thường cũng chỉ có thể đối phó với một vài Võ giả Luyện thể.

Đệ tử của Thiên Thi tông đều không trông cậy vào bọn chúng có thể giết địch, chỉ có Thi khí cô đọng trên người nó là có một chút tác dụng.

Bất quá một khi Thi khí bị cướp đoạt hết thì thi cốt cũng sẽ hóa thành tro bụi.

Tĩnh!

Trong tràng đột ngột trở nên yên tĩnh tuyệt đối.

Tất cả mọi người đều có cảm giác như đang ngồi bàn chông, lại không thể động đậy một chút nào.

Ánh mắt Mạc Cầu trầm xuống, chậm rãi mở miệng:

"Cho nên, ý của ngươi là, thê tử của ta. . . Đã không còn hài cốt?"

". . ."

Sắc mặt Doãn Đồng tái nhợt, thân thể run rẩy.

Giọng của Mạc Cầu không lớn, ngữ tốc chầm chậm, nhưng đối với ả ta thì lại giống như Diêm La đang hạ án, đã tuyên cáo kết cục ả.

Ả đã không sống nổi!

Những ngày này, Doãn Đồng đã đi cầu hết những người có cầu được, nhưng đều không có người trả lời, bây giờ cũng đã tuyệt vọng.

"Ha ha. . ."

Thân thể ả ta run rẩy, ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy điên cuồng, nhếch miệng cắn răng nói:

"Họ Mạc, mộ phần của thê tử ngươi bị người đào trộm, có phải là rất không cam tâm, rất tức giận? Rất phẫn nộ? Muốn giết ta cho hả giận đúng không?"

Hai mắt Mạc Cầu phiếm hồng, sát cơ trên người như có thực chất:

"Ngươi đang chọc giận ta?"

"Nhưng ngươi có biết hay không?"

Doãn Đồng không thèm để ý, tiếng nói không ngừng, tiếp tục nói:

"Kỳ thực, người năm đó muốn đào mộ phần của thê tử ngươi không phải là ta, mà là bọn hắn!"

Ả đột nhiên vươn tay chỉ về phía đám tu sĩ Thiên Thi tông ở cách đó không xa.

Mấy người ở bên kia nghe vậy thì sắc mặt đại biến, cùng nhau gầm thét:

"Doãn sư muội, ngươi đang nói cái gì?"

"Ngươi điên rồi!"

"Im ngay!"

"Tiếp tục." Mạc Cầu lạnh lùng nói:

"Nói tiếp."

"Ta đương nhiên muốn nói, hơn nữa còn phải nói cho rõ ràng." Doãn Đồng giãy dụa đứng lên, vươn tay chỉ về phía Âm thành ở phía xa, nói:

"Bên trong toà Âm thành này có mấy ngàn đệ tử Thiên Thi tông, mỗi ngày bọn hắn đều đang luyện hóa Thi khí, từ chỗ nào đến?"

"Chính là từ những bộ thi thể mà bọn ta mang từ bên ngoài mang về rồi chôn xuống dưới núi này, gia tăng Thi khí cho bọn hắn, năm đó ta còn chưa thành Đạo cơ, chính là làm những chuyện này."

Ả đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng Mạc Cầu, vẻ mặt dữ tợn:

"Không phải ngươi đang muốn tìm thi thể của thê tử mình sao?"

"Hủy đi toà thành này, nhìn xem thi sơn ở dưới thành này, có thể. . . Có thể thi thể của thê tử ngươi còn không có bị bọn hắn luyện hóa sạch sẽ!"

"Ha ha. . ."

"Bành!"

Nàng còn chưa dứt lời, toàn bộ cơ thể liền đột nhiên nổ tung thành huyết vụ đầy trời, mùi máu tươi gay mũi trải rộng tứ phương.

Mạc Cầu duỗi tay ra, nhìn về phía đối diện, băng lãnh nói:

"Nàng nói, có phải thực không?"

Đám người đối diện đều liếc mắt nhìn nhau, một người đứng đầu há to miệng, đột nhiên hét lớn:

"Động thủ!"

Dứt lời, xung quanh chợt hiện Âm phong, mấy chục đạo Huyền U Thần lôi bắn ra, thủ sơn đại trận cũng từ xa khóa lại Mạc Cầu.

"Phốc!"

Một tiếng vang trầm.

Người nói chuyện kia liền ngửa người ra sau, đầu lâu nổ tung.

Mạc Cầu quyền nhiễm máu tươi, xuất hiện ở bên người gã ta, duỗi tay ra, đầu của hai người bên cạnh đã bị hắn nhẹ nhàng hái xuống.

Cho đến lúc này.

Những viên Lôi Tây Thần Lôi kia mới nổ tung ở sau lưng.

"Oanh!"

Luồng ánh sáng u lãnh xông thẳng tới chân trời, một đám mây hình nấm to lớn bỗng nhiên sinh ra, hơi khói lượn lờ giống như liễu rủ đang rủ xuống bốn phía.

Cùng lúc đó.

Một luồng hư ảnh đang phóng tới Âm thành.

Gia tốc!

Công kích!

Va chạm!

Bồ Đề diệp ở trong cơ thể run rẩy, Vô Gian độn gia trì, tại thời khắc, tốc độ mà Mạc Cầu hiển lộ ra có thể khiến cho tu sĩ Kim Đan Viên mãn không theo kịp.

Diêm La Pháp Thể!

Hắc Quang Giáp!

Mạc Cầu toàn lực ứng phó, giống như một ngôi sao chổi từ trên trời rơi xuống, chỉ trong chớp mắt đã xẹt qua chân trời, mang theo lực lượng diệt thế bay thẳng tới Âm thành.

"Oanh!"

Tiếng nổ vang vọng đất trời.

Cơn chấn động, kéo dài ngàn dặm.

Quỷ Sơn Âm thành cao chừng ngàn trượng, được Trận pháp gia trì giống như một cái chỉnh thể, lại bị Mạc Cầu cắm đầu đụng thành một cái hố sau.

Một nửa ngọn núi chỉ cầm cự được một sát na liền nổ tung.

Cự lực hủy diệt kinh khủng lập tức trùm tới, trong chớp mắt đã bao phủ hơn vạn sinh linh, điên cuồng, gầm thét thôn phệ tất cả vật sống bên trong.

"Phốc!"

"Phốc!"

Từng đoàn huyết nhục lần lượt nổ tung.

Nhân gian luyện ngục, thình lình xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận