Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 861. Minh Hữu

Chương 861. Minh Hữu


Người dịch: Whistle

Chỉ mới qua mấy năm mà thôi?

Bé gái lúc trước đã tiến giai Quỷ Vương rồi, căn cơ lại còn vững chắc, khí tức cũng chỉ còn cách Quỷ Vương Trung giai một bước xa nữa thôi.

Sợ là không được bao lâu nữa liền có thể song tu với Thánh Chủ rồi. . .

"Tốt!"

"Rất tốt!"

Mắt thấy cảnh này, chuyện Tần Thanh Dung không lộ diện mấy năm đã bị Vương Hoàng ném ra sau ót, ông ta không nhịn được ngửa mặt lên trời cười sang sảng, vẻ mặt thoải mái:

"Thanh Dung không hổ là quỷ thân do đích thân Thánh Chủ tự mình chọn ra, thiên phú kinh người, đợi thêm một thời gian nữa, sợ là ngay cả lão phu cũng phải xếp dưới ngươi."

"Không dám." Tần Thanh Dung ôn nhu mở miệng:

"Đáng tiếc là, tuy rằng trong thời gian gần đây vãn bối lại có cảm giác tiến triển của tu vi lại chậm lại, hình như có bình cảnh khó mà đột phá, đang muốn thỉnh giáo Điện chủ."

"Ngô. . ." Ánh mắt Vương Hoàng chớp động, nói:

"Tam Chuyển Đàn Công mà ngươi đang tu luyện chính là diệu pháp của Phật môn, ta cũng không hiểu, bất quá trên người của ta có Thần Thai Diệu Tàng hoàn chỉnh."

"Có thể truyền cho ngươi trước."

"Thần Thai Diệu Tàng?" Đôi mắt đẹp của Tần Thanh Dung sáng lên, ngẩng đầu lên nói:

"Pháp này chính là Tổ đình bí truyền, Điện chủ có thể quyết định truyền thụ cho vãn bối sao?"

"Những Quỷ vật khác thì tất nhiên là không được." Vương Hổ cười nói:

"Nhưng ngươi thì khác, sau khi trở về ngươi cũng phải tu hành pháp môn này, mà gần đây thì Vương mỗ lại không tiện cùng người đồng hành trở về Tổ miếu, cho nên chỉ đành truyền thụ trước."

"Sau khi tu tập pháp này, lại có thêm Lỗ vương phủ tích lũy, tu vi của ngươi sẽ còn có thể tiến thêm một bước, đến lúc đó. . ."

"Thánh Chủ chắc chắn sẽ hài lòng."

Ông ta phất tay ra hiệu Tần Thanh Dung đi theo:

"Theo ta trở về trước đi."

"Vâng."

Tần Thanh Dung gật đầu đáp lại, tạm thời kiềm nén nỗi nghi hoặc trong lòng, đợi khi tu được Thần Thai Diệu Tàng, tu vi có chỗ tăng tiến thì mới hỏi cũng không muộn.

. . .

Muốn diệt ngoại thì trước phải yên nội.

Nói thì dễ nghe, thật ra chỉ là quét sạch đám Quỷ vật không phục mà thôi.

Tuy rằng Vương Hoàng là Điện chủ của Tổ đình, nhưng dù sao cũng là quỷ từ bên ngoài đến, vừa đến đã muốn độc chưởng đại quyền, rất nhiều Quỷ Vương trong Lỗ vương cảnh đều không đồng ý.

Không đề cập tới những kẻ kiệt ngạo bất tuần.

Cho dù là lúc lão Vương gia còn sống, Quỷ Vương thế gia thần phục, lịch đại trung thành tuyệt đối, cho nên sẽ không cho phép quỷ vật từ bên ngoài đến ngồi trên đầu mình.

"Hàn Sơn Quỷ Vương, thế gia truyền thừa ba vạn năm, đời đời đều có Quỷ tu Vương cảnh, khoảng thời gian trước bị Quỷ vật phát hiện đang âm thầm cấu kết với Chiêu vương."

Diêm Bình mặc một bộ kình trang màu đen, trên quần áo có những đường vân huyền diệu, trong lúc cất bước tiến lên giống như đang hòa thành một thể với màn đêm.

Gã chắp hai tay sau lưng, nhìn đỉnh núi ở phía xa, khóe miệng hơi vểnh lên:

"Nhiều thế hệ Hàn Sơn nhất mạch đều nhận được ân huệ của Lỗ vương, hiện giờ không muốn báo đáp thì thôi, ngược lại còn đi cấu kết với ngoại địch, há có thể để cho loại người chân ngoài dài hơn chân trong này còn sống?"

"Điện chủ hạ lệnh, tiêu diệt cả nhà nó!"

"Diệt cả nhà?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:

"Những quỷ vật khác không phản đối sao?"

"Phản đối?" Diêm Bình cúi đầu nở nụ cười, nói:

"Ai dám phản đối?"

Nói xong liền vung tay lên:

"Động thủ!"

Vừa dứt lời, trong những dãy núi đen thui ở xung quanh lặng lẽ xuất hiện những đội quỷ ảnh, bọn chúng đang nhanh chóng lao về phía đỉnh núi.

Quỷ ảnh hợp thành một đường kẻ, tạo thành hình quạt, chỉ trong nháy mắt đã che khuất ánh nến trong đình viện.

Sau một khắc.

"Oanh. . ."

Quỷ hỏa nổ tung,tiếng quỷ khiếu thê lương vang vọng tứ phương.

Còn có một con quỷ gầm thét: "Đám Quỷ vật các ngươi từ đâu chui ra? Có biết đây là nơi nào không, dám xông loạn, muốn chết phải không?"

Dứt lời, từng đoàn khí tức màu trắng nổ tung giữa không trung, phàm là những con quỷ vật bị cuốn vào bên trong đó đều hóa thành tro bụi, ngay cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp hét lên.

"Con trai của Hàn Sơn Quỷ Vương, Lý Lương."

Diêm Bình không nhanh không chậm chỉ vào quỷ này rồi cười nói:

"Kẻ này tiềm lực rất tốt, tu vi đã tới Quỷ Tướng Đỉnh phong, nếu như không gặp chuyện ngoài ý muốn, thành tựu Quỷ Vương là chuyện không thành vấn đề."

"Đương nhiên."

Gã ta nhẹ nhàng lắc đầu:

"Hiện giờ thì mọi chuyện đều đã trễ rồi."

Trong khi nói chuyện, một người một quỷ đã cất bước đi lên núi.

Tốc độ của bọn hắn như chậm mà nhanh, nhìn như chỉ đạp ra mấy bước nhưng đã đến gần trang viên, tình hình trong đình viện đập hết vào mất.

Đình viện này có diện tích rộng rãi, trong đó có vô số quỷ vật.

Nhất là nơi ở của nô bộc ở bên cạnh đình viện, trong phòng tràn đầy quỷ vò, những con Quỷ vật đang từ trong vò không ngừng chui ra.

Chỉ mới chớp mắt mà số lượng đã lên chừng mấy ngàn.

Nơi này không có khí tức của Quỷ Vương, chỉ có một ít Quỷ tướng.

Mạc Cầu mở miệng hỏi:

"Hàn Sơn Quỷ Vương không ở đây sao?"

"Hắc hắc. . ." Diêm Bình nghe vậy liền cười khẽ, vươn tay ném ra một viên đan hoàn màu đen:

"Ở chỗ này."

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, mặt không biểu tình thu hồi tầm mắt.

Đây là một cái phong ấn được chế tạo được một kiện ngọc khí không biết tên, bên trong ẩn giấu một luồng khí tức khổng lồ, chẳng qua luồng khí tức này đã triệt để tĩnh mịch.

Hiển nhiên.

Trước khi động thủ thì Hàn Sơn Quỷ Vương đã bị giết rồi.

"A!"

Khi luồng khí tức tĩnh mịch quen thuộc này xuất hiện, những con quỷ vật có quan hệ huyết mạch với nó đang ở trong trang viên đều có thể cảm nhận được.

Trong lúc nhất thời, những tiếng thét hoảng sợ, buồn giận liên tục vang lên.

Nhất là Lý Lương, tiếng hét thê lương vang vọng trời đen, không ngừng vung vẩy cây cốt mâu trong tay, trong mắt hiện ra sát cơ, cách không bổ nhào lên thân của một con quỷ vật.

"Hắc. . ."

Quỷ nhãn của Diêm Bình lấp lóe, lui lại phía sau một bước, đưa tay ra hiệu:

"Mạc đạo chủ, xin mời."

"Giết!"

Trước mặt Lý Lương có hai luồng khí tức, trong đó một luồng đã triệt thoái về phía sau rồi thu liễm, chỉ còn lại một luồng khí tức đáng chú ý, y bèn thuận thế đâm tới.

"Bạch!"

Cốt mâu lóe lên giữa không trung rồi xuất hiện ở trước mặt Mạc Cầu phía trước.

Hàn Sơn Quỷ Vương đã truyền thừa vài vạn năm, đời đời đều sinh ra Quỷ Vương, truyền thừa công pháp đương nhiên là rất bất phàm.

Lý Lương chính là người nổi bật nhất trong thế hệ này, một mâu đâm ra, nhìn như thường thường không có gì lạ, nhưng lại nhanh tuyệt nhân hoàn, thậm chí che đậy cả cảm giác ý thức.

"Đinh. . ."

Mạc Cầu nhấc tay gảy nhẹ.

Một động tác đơn giản, nhưng lại ẩn chứa lực lượng vô tận, cốt mâu chấn động vung sang bên cạnh.

"Hây!"

Lý Lương là Quỷ Tướng Đỉnh phong, Võ kỹ tùy tâm sở dục, y vô thức vặn vẹo quỷ thể một cái, cốt mâu mượn lực lượn quanh nửa vòng rồi tiếp tục đâm tới.

Nửa đường, mũi thương run rẩy, vạn điểm hàn mang hạ xuống, khí tức sâm bạch tràn ngập, một cỗ giới vực hình thức ban đầu xuất hiện ở giữa khoảng cách hơn một trượng.

Võ kỹ không sai!

Mạc Cầu nhẹ nhàng gật đầu.

Nhìn như thường thường không có gì lạ, nhưng tốc độ, lực lượng, kỹ xảo, tinh thần, hay thậm chí là âm khí đều hội tụ đến cực hạn.

Theo đánh giá của hắn thì võ kỹ của Lý Lương đã phá một quan.

Haizz!

Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, một tay hư trảm.

Một trảm này của hắn nhìn như không khác gì đối phương, thường thường không có gì lạ.

Nhưng bất đồng chính là tốc độ của hắn càng nhanh hơn, không chỉ nhanh mê hoặc cảm giác, mà tốc độ đã vượt qua cảm giác cực hạn.

Thân thể Lý Lương cứng đờ, cốt mâu rơi xuống đất, trên mi tâm xuất hiện một vết rách.

Thậm chí Lý Lương còn không phát hiện ra mình đã chết, đến chết tinh khí thần đều ngưng ở mâu pháp bên trong, cũng có thể xem là chết một cách thoải mái.

"Hảo đao pháp!"

Sau lưng, Diêm Bình vỗ nhẹ hai tay, trong mắt có chút kiêng kị.

'Quả nhiên là giống như truyền ngôn, mặc dù tu vi của người này không phải rất cao, nhưng thực lực lại cực kỳ kinh người, nhất là đao pháp, có thể chiến đấu vượt cấp. Trên người còn có một món Bí bảo có thể uy hiếp được Quỷ Vương hậu kỳ.'

'Xem ra, nếu chỉ dựa vào bản thân mình thì không thể trực tiếp xuất thủ, miễn cho lật thuyền trong mương, bất quá chuyện mà Điện chủ bàn giao thì lại không thể không làm.'

'Động thương Thượng Thanh Huyền U phải đặt vào trong Âm phủ, sau khi giải quyết được người này thì Toàn Chân đạo sẽ không có cao thủ, đến lúc đó tùy tiện xuất binh liền có thể chiếm được.'

Trên băng nguyên trắng xóa, một cái bóng mờ đang lướt về phía trước với một loại tốc độ kinh người, nhìn từ xa chỉ thấy có một tia sáng màu trắng đang lao nhanh.

Sắc mặt Trình Tuyết âm trầm, ánh mắt lấp lóe, dường như đã phát hiện được cái gì, thân hình đang lao đi cũng đột nhiên trì trệ.

"Hô. . ."

Âm phong thổi qua, tuyết trắng tung bay.

Trên một vùng đất trắng xóa, một bóng người mặc đạo bào, mái tóc tung bay đang chắp chặn đường.

"Mạc Cầu!"

Quỷ thể của Trình Tuyết rất đặc biệt, không phải nam cũng không phải nữ, khi nhìn thấy tới người thì hai mắt co rụt lại, thân thể vô thức kéo căng, trong giọng nói tràn đầy tuyệt vọng, nói:

"Thật sự phải đuổi tận giết tuyệt sao?"

"Cấu kết với Chiêu vương và loạn phỉ, ta có thể tha ngươi, nhưng vương gia cũng sẽ không tha cho ngươi." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, đứng giữa hư không chậm rãi mở miệng:

"Trình đạo hữu, ngươi tự mình lên đường, hay là để Mạc mỗ tiễn ngươi một đoạn đường?"

"Ta đã lui ra cuộc tranh chấp giữa Lỗ vương và Chiêu vương rồi, vả lại Băng cung cũng đã bị tên Diêm Bình kia phá hủy, hiện giờ đã trở thành một tên cô gia quả quỷ." Trình Tuyết kích động nói, giọng nói có vẻ hơi run rẩy:

"Đến mức này mà các ngươi cũng không chịu bỏ qua?"

"Nhất định phải tuyệt tình như vậy sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận