Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 899. Tăng Nhân

Chương 899. Tăng Nhân


Người dịch: Whistle

Vô tận cự lực tập hợp ở trên quyền phong , mặc cho trường đao đột kích có biến hóa như thế nào thì cũng đều bị một quyền đánh phá.

Quyền ý ngưng tụ giống như Thần sơn ngàn vạn năm bất dịch, không chỉ có lực lượng nghiền ép hết thảy, còn có bỏ qua những ảnh hưởng ý chí khác.

Cho dù là sát ý của Thập Phương Sát Giới cũng khó có thể làm rung chuyển tâm thần của Thánh Chủ.

Quyền xuất, hữu thần!

Một người một quỷ ra tay thật sự, song phương đều hiển lộ uy năng, làm cho người nhìn biến sắc. .

"Thật mạnh!"

"Đao pháp của ngươi kia đã gần đến Đạo!"

"Không sai, rõ ràng là tu vi của hắn không bằng Thánh Chủ, vậy mà chỉ dựa vào đao pháp liền có thể đánh cho có qua có lại, đao pháp như vậy, thực sự. . . Không thể tưởng tượng nổi!"

"Thánh Chủ cũng là danh bất hư truyền, quỷ thể ngưng thực, sợ là trong vài vạn năm qua đều chưa từng xuất hiện trong Cửu Trọng Thiên này, bỏ qua ngoại vật, chỉ dựa vào nhục thân liền có thể hoành hành một phương."

"Ừm, luận về nội tình thì vẫn là Thánh Chủ mạnh hơn!"

"Trương đạo hữu." Lôi Trạch nhìn về phía Trương Độc:

"Đạo hữu thấy thế nào?"

Trương Độc hơi trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng: "Trong vòng một nén nhang, nếu như Mạc Cầu có thể tìm được cơ hội thì vẫn còn có một tia phần thắng."

Nếu như không thể. . .

Cũng không cần nhiều lời!

"Muốn nắm được cơ hội thì sợ là không dễ." Lôi Trạch nhẹ nhàng lắc đầu.

Đúng vậy.

Thánh Chủ cũng không phải người trẻ tuối mới vào sa trường, mà là một người có kinh nghiệm phong phú, nội tình thâm hậu, lại còn am hiểu trầm ổn.

Mà Mạc Cầu thì khác.

Tuy rằng lực bộc phát mạnh, nhưng tu vi lại kém hơn nhiều, sức mạnh như vậy sẽ có thể bộc phát trong thời gian dài được, chung quy vẫn là không bằng Thánh Chủ.

Nếu như không có bí pháp đặc thù thì sợ là khó thành.

Nhưng nếu muốn nói về bí pháp, Thánh Chủ tích lũy nhiều năm như vậy, há lại sẽ ít?

"Bành!"

"Đương . ."

Bách Tịch Đao va chạm với quyền phong.

Chỉ trong phút chốc, lưỡi đao đã biến hóa trăm ngàn lần, gần như trảm toái hư không.

Mà bên ngoài quyền phong lộ ra vầng sáng óng ánh, bỏ qua sự sắc bén của Bách Tịch Đao, vầng sáng nhẹ nhàng chấn động liền đánh vỡ tầng trói buộc bên ngoài.

Làm cho Mạc Cầu phải biến đổi chiêu thức.

Đương nhiên.

Thánh Chủ cũng không dám chủ quan, dù sao Bách Tịch Đao cũng là vật phi phàm, chỉ cần ả ta có một chút sơ sẩy, sợ là đã bị trường đao chém vào nhục thân rồi.

Mà Mạc Cầu cũng không dám dừng lại ở một nơi.

Mặc dù nhục thân của hắn không yếu, nhưng trước mặt quyền phong của Thánh Chủ thì hắn cũng đã cảm thấy hơi nhói nhói, sợ là ở lâu thêm một chút thì làn da sẽ bị xé rách mất.

"Bạch!"

Một người nhất quỷ đan xen mà qua.

Mạc Cầu đột nhiên lui lại, thoát ra mười dặm mới dừng thân pháp lại.

"Hả?" Đôi mắt đẹp của Thánh Chủ chớp động, chậm rãi ngừng động tác trên tay:

"Như thế nào?"

"Các hạ định từ bỏ sao?"

Ngữ khí của Thánh chủ vẫn quạnh quẽ giống như trước đây, biểu lộ trên mặt cũng không có biến hóa gì, dường như bất luận Mạc Cầu có làm cái gì thì cũng khó khiến cho ả thay đổi sắc mặt.

"Không." Mạc Cầu lắc đầu, nói:

"Thánh Chủ tu vi cao minh, quyền pháp tinh xảo, Mạc mỗ bội phục, bất quá nếu như chỉ có vậy muốn tại hạ từ bỏ thì sợ là chưa đủ."

"Nhưng. . ."

"Các hạ còn có thể ở lại Cửu Trọng Thiên này bao lâu nữa?"

"Ngươi đang uy hiếp ta?" Thánh Chủ nhàn nhạt mở miệng:

"Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi cuốn lấy ta thì ta sẽ không có biện pháp lấy được Mộc Linh Thần Quả, dẫn tới không thể rời đi Cửu Trọng Thiên, có phải thế không?"

Mạc Cầu không lên tiếng, nhưng thái độ của hắn cũng đã thể hiện rõ điều này.

Đúng là hắn không thể làm gì được đối phương, nội tình của Thánh Chủ thật sự là quá mạnh, nếu như không phải vì đại đạo hiện giờ thì sợ là đã sớm tiến giai Tôn giả cảnh.

Vả lại quyền ý của đối phương giống như một tảng đá cứng rắn vậy, cho dù hắn có dốc hết toàn lực thì cũng không thể bổ ra.

May mắn là.

Thánh Chủ không thể nào ở lại Cửu Trọng Thiên quá lâu.

"A. . ."

Thánh Chủ nhìn Mạc Cầu với ánh mắt khinh miệt:

"Ngươi thật sự cho rằng ta chỉ là tĩnh tu trong mấy ngàn năm qua hay sao?"

"Ngoại trừ bí pháp Âm phủ, chẳng lẽ ta không thể làm được gì trong Cửu Trọng Thiên này sao? Chẳng lẽ ta sẽ ngồi yên mà đợi đại nạn ập đến sao?"

Mạc Cầu biến sắc.

Sau một khắc.

Chỉ thấy Thánh Chủ nhẹ nhàng giơ tay lên, nơi xa lập tức có mấy bóng người bay tới, trong đó có hai người còn cung kính dâng lên Mộc Linh Thần Quả.

Trong đó còn có một trái Trung phẩm.

Thánh Chủ tay cầm thần quả, lạnh nhạt nhìn sang:

"Như thế nào?"

Lợi dụng lực ảnh hưởng năm đó, ả ta muốn ở trong Cửu Trọng Thiên này lôi kéo một nhóm người cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Hô. . ." Mạc Cầu thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng:

"Thánh Chủ tính toán mấy ngàn năm, tại hạ bội phục, bất quá. . ."

Hắn giơ Túi Trữ vật lên, lớn tiếng nói:

"Chỗ này của ta có hai trái Mộc Linh Thần quả, còn có một số Linh dược, Pháp bảo, chỉ cần có người giúp ta giải quyết người bên cạnh Thánh Chủ, thứ này sẽ là của các ngươi."

"Vả lại, trong vòng ngàn năm, Mạc mỗ đều sẽ ở lại Cửu Trọng Thiên, ta sẽ dốc hết toàn lực giúp các ngươi lấy được Thần quả, tiến về Ngoại vực."

Lời này vừa ra, hiện trường đột nhiên yên tĩnh.

Những tiếng hít một ngụm khí lạnh vang lên.

Lại còn có người nguyện ý giao ra Mộc Linh Thần Quả.

Càng quan trọng hơn là.

Lấy thực lực của Mạc Cầu, chỉ cần hắn đồng ý, mỗi trăm năm đều có thể lấy được mấy trái thần quả, người khác há có thể không tâm động?

Đúng là Thánh Chủ rất mạnh, nhưng ả cũng sắp đi rồi.

Mà Mạc Cầu sẽ ở lại chỗ này trong vòng ngàn năm, giúp ai có thể nhận được chỗ tốt càng lớn, đã rất rõ ràng.

Từ trước tới nay, trong Cửu Trọng Thiên đều không thiếu người nguyện ý liều mạng.

"Mạc đạo hữu, chuyện này là thật?"

"Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!"

Hiện trường tĩnh lặng, lập tức có hơn mười vệt lưu quang từ bốn phía lao tới, vô thanh vô tức bao vây đám người Thánh Chủ.

"Thú vị!"

Trương Độc ôm bảo kiếm, nhếch miệng cười khẽ.

Nhóm cường giả như Lôi Trạch ở bên cạnh cũng tỏ ra sống chết mặc bây.

Mặc dù rõ ràng là thực lực của Thánh Chủ mạnh hơn, thậm chí còn mạnh hơn nhiều, nhưng ở nơi này thì nội tình thâm hậu của Mạc Cầu lại có ưu thế hơn.

"Haizz!"

Lúc này, Khô Mộc Đạo Nhân lại lắc đầu, nói:

"Bọn hắn, chết chắc?"

"Ai?" Trương Độc nghiêng đầu:

"Lão già, mặc dù Mạc Cầu là người mới, nhưng cũng không thể khinh thường nha."

"Các ngươi không rõ." Một giọng nói sắc nhọn không biết từ nơi nào truyền đến, cười lạnh liên tục nói:

"Chỉ cần Thánh Chủ muốn, không một ai có thể trốn thoát! Đều đã đến cảnh giới này rồi, chẳng nhẽ các ngươi còn nghĩ rằng người nhiều thì lực lượng sẽ mạnh hay sao?"

"Các ngươi tới quá muộn, chưa từng thấy tình huống của năm ngàn năm trước, lúc đó một mình Thánh Chủ liền quét ngang Cửu Trọng Thiên."

"Hả?"

Sắc mặt Trương Độc trầm xuống.

"Thú vị."

Trong tràng, đôi mắt đẹp của Thánh Chủ chuyển động, quét mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt cuối cùng cũng có chút biến hóa, ả chậm rãi gật đầu, từ từ mở miệng:

"Nếu đã vậy thì các ngươi. . ."

"Đều chết đi!"

Lời còn chưa dứt, Trên người Mạc Cầu chợt xuất hiện một luồng hàn ý, Đại La Pháp Nhãn đang điên cuồng run rẩy, dường như thiên địa đột nhiên trở nên u ám.

Nguy!

"Cẩn thận. . ."

Còn chưa kịp mở miệng thì một mảnh hư ảnh đã bao phủ tứ phương, khí tức của ba vị đại yêu, quỷ vật đã vô thanh vô tức biến mất không thấy gì nữa.

Mà Mạc Cầu thì đã không còn lo được nhiều như vậy.

Một ngón tay lớn như một ngọn núi cách không điểm tới.

Ngón tay này trong suốt như ngọc, lớn như một dãy núi, mỗi một đoạn đều dài trăm trượng, hoa văn trên da thịt nở rộ thanh quang, gần như oanh phá hư không.

Chỉ điểm đến thôi mà hư không ở phạm vi một dặm đã bị đình trệ.

Nhục thân của Mạc Cầu điên cuồng rung động, Bắc Âm Huyền Công bị thúc đến cực hạn, một tia hỏa diễm từ ngoài làn da bay ra, Linh quang hộ thể bao trùm một phương.

"Oanh!"

Hư không vỡ vụn, Mạc Cầu phun máu nhanh chóng lùi lại.

Mà ngón tay to lớn kia chỉ hơi chậm lại rồi lại tiếp tục lao tới.

"Hừ!"

Trong khi nhanh chóng lùi lại, trong mắt Mạc Cầu xuất hiện vẻ quyết tâm, hắn đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, tinh quang trong đầu đồng thời tịch diệt, dũng mãnh lao về phía Địa Tàng Bản Nguyện đao.

Thời gian dường như đình chỉ.

Trong thức hải, Thần thông hạt giống đang ngồi ngay ngắn trong hư không, tăng nhân đầu trọc đột nhiên mở mắt, vô lượng Phật quang từ trong cơ thể tăng nhân hiện lên.

Một cỗ đại từ bi, đại nguyện vọng bắt đầu tràn vào trong lòng Mạc Cầu.

Mạc Cầu cũng đã sớm đoán được tình huống này, ý niệm quét ngang, một vệt đao ý trực tiếp bổ về phía Thần hồn của mình:

"Tam Thi Trảm thần!"

"Bạch!"

Một sợi phân thần bị hắn cắt chém ra khỏi thần hồn.

Sợi phân thần kia vừa vặn bao phủ Thần thông hạt giống của Địa Tàng Bản Nguyện đao.

Chỉ thấy trên đầu Mạc Cầu có kim quang vờn quanh, một đạo Phật quang hiện lên, sau đó liền xuất hiện một vị tăng nhân có tướng mạo giống hắn đến chín phần.

Tăng nhân thân mặc cà sa màu trắng, chắp tay trước ngực, mắt hiện Phật quang, y đang thi lễ với đám người giống như Chân nhân vậy:

"A Di Đà Phật!"

Địa Tàng Bản Nguyện Đao, Pháp Hữu Nguyên Linh tầng thứ nhất!

Thần thông chạm đến cảnh giới Pháp Hữu Nguyên Linh này đã có thể hóa hư làm thật, có thể giống như người thật, thậm chí ngay cả Mạc Cầu cũng không thể khống chế.

Vị tăng nhân trước mặt này cũng đã có linh trí của mình, nếu như chỉ coi nó là một môn Công pháp thì mười phần sai.

Mạc Cầu chỉ thẳng về phía trước rồi nói:

"Giết nàng, ta cho ngươi tự do."

"A Di Đà Phật." Tăng nhân lắc đầu, phất tay ngăn trở cự chỉ đột kích, nói:

"Bần tăng, sẽ không sát sinh."

"Ngươi. . ."

Mạc Cầu trì trệ, còn chưa kịp mở miệng, sau lưng đã vọt tới mấy bóng người, người người đều cầm Bí bảo Thần thông đánh về phía hắn.

"Cuốn lấy Thánh Chủ!"

"Bần tăng cố gắng hết sức." Tăng nhân quay đầu nhìn sang, ánh mắt chạm vào mắt của Thánh Chủ, chắp tay trước ngực thi lễ, dậm chân tới gần:

"Thí chủ, khổ hải vô nhai, quay đầu. . ."

"Oanh!"

Rất rõ ràng, Thánh Chủ không định cho y thời gian để thuyết phục, trực tiếp đánh ra một quyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận