Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 782. Thí Long

Chương 782. Thí Long


Người dịch: Whistle

Chẳng qua trong ánh mắt của nữ tử lại không có đấu chí, chỉ có hoảng sợ.

Vừa rồi khi nàng muốn tới gần, nhưng khi bị ánh mắt của đối phương quét qua thì bản năng đã điên cuồng báo động.

Nguy hiểm!

Sẽ chết!

Mà toàn bộ những người dám tới gần Mạc Cầu cũng đều sẽ ngã xuống đất.

"Đừng sợ."

Mạc Cầu cười nhạt:

"Gọi Thần long của các ngươi tới đi."

"Nếu không. . ."

Hắn quét mắt toàn trường, chậm rãi nói:

"Có lẽ các ngươi có thể giết sạch người của Tộc Khương đi theo ta, nhưng sợ là tộc nhân của ngươi cũng sẽ không còn thừa lại bao nhiêu."

Từ trước tới giờ, nữ tử này đều chưa từng nghe qua ngôn ngữ trong miệng Mạc Cầu, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó thì nàng lại có thể hiểu được ý nghĩa của nó, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nữ tử lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt băng lãnh đạm mạc, không quan tâm đến sống chết của Mạc Cầu, trong lòng không khỏi chìm xuống.

"Ngươi. . . Ác ma!"

Nữ tử lui lại một bước, ngửa mặt lên trời gào thét.

"Lý "

Tiếng kêu kỳ quái vang vọng giữa không trung, mặt đất chấn động từ bên ngoài mấy trăm dặm truyền tới, sau đó liền có vô số những tiếng kêu kỳ quái đáp lại.

"Long thần của Tộc Lâu!"

Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn về phía những con Long duệ giống như thằn lằn kia, ánh mắt hiện ra vẻ tiếc nuối, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Cái này mà cũng xem là rồng sao?"

"Chẳng qua chỉ là mấy con thằn lằn to lớn mà thôi!"

Thần long mà Tộc Lâu cung phụng có hình dạng tương tự như thằn lằn, chỉ là sau lưng có mọc một đôi cánh, khắp người đều là lân giáp, tốc độ bay không nhanh, khí tức cũng không mạnh.

Không có thiên phú khống chế độc chướng như Độc Long, cũng không có sức khôi phục kinh người như Tam Thủ Giao Long.

Khí lực cũng nằm trong kẻ yếu trong hàng ngũ Long duệ.

Ngay cả như vậy mà bọn chúng cũng có thể so với tu sĩ Kim Đan.

Cái quan trọng ở đây là số lượng!

Chừng hơn hai mươi con!

Đối với tộc nhân của những Thị tộc bình thường mà nói, mỗi một con đều là vô địch.

"Ô ngao!"

Tích dịch long duệ ngửa mặt lên trời gào thét, sóng âm cuồn cuộn bao phủ toàn trường, làm cho cuộc chiến giữa núi rừng đột nhiên trì trệ, song phương nhao nhao lui lại.

Để lại chiến trường cho Mạc Cầu.

"Giọng cũng không nhỏ."

Mạc Cầu mặt không đổi sắc, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nhẹ nhàng hừ một tiếng:

"Còn biết cả giương đông kích tây?"

"Bành!"

Hắn chưa nói xong, mặt đất bên dưới bỗng nhiên nổ tung, một cái miệng lớn mang theo vô số răng nanh màu đỏ cắn nát cây cối rồi hung hăng cắn tới.

Thần long Tộc Lâu có lỗ tai rất nhạy cảm, giỏi về đào đất, đào hang.

Một con Thần long nhân lúc đồng tộc đang hấp dẫn lực chú ý của đối thủ liền lặng lẽ đào đất rồi triển khai tập kích.

Đối mặt với con thằn lằn lớn tập kích, Mạc Cầu vươn tay lên rồi hung hăng đánh về phía dưới.

"Đi xuống cho ta!"

"Oanh!"

Lực lượng nhục thân của hắn có thể so với Nguyên Anh, Quỷ Vương.

Một kích này không chỉ đánh vỡ cả không khí mà cây rừng ở bên dưới cũng bị hất bay lên không trung, con thằn lằn to lớn cũng phát ra một tiếng kêu rên, một nữa phần đầu đã bị đánh nổ.

"Phốc!"

Long huyết văng khắp nơi.

May mắn nó dù sao cũng là Long duệ, cho dù là kẻ yếu trong đó, nhưng nhục thân cũng cực kỳ mạnh mẽ, cho nên không đến mức bị một quyền đánh chết.

Chẳng quả tình trạng hiện giờ là thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, hiển nhiên là đã bị trọng thương.

"Rống!"

Long ngâm vang lên, lần này đã bao hàm phẫn nộ.

Mặt đất nhô cao, nổ tung, khí lãng cuồn cuộn trên không trung, hơn hai mươi con thằn lằn to lớn vỗ cánh lao về phía Mạc Cầu.

Những đôi cánh vỗ tạo ra gió lốc cuồn cuộn giống như một cây cột trụ nối liền trời đất, trong chớp mắt đã bao trùm toàn bộ chiến trường.

Bất luận là người của Tộc Lâu người hay Tộc Khương, phàm là bị gió lốc cuốn vào, nếu như không có thực lực tầng ba đỉnh phong thì sẽ bị nó xé nát chỉ trong chốc lát.

Mạc Cầu đứng ở bên trong gió lốc, mặt không đổi sắc, vươn tay khẽ đẩy:

"Hỏa!"

"Oanh. . ."

Vị trí mà hắn đang đứng giống như núi lửa bộc phát.

Linh hỏa nồng đậm từ trong lòng bàn tay hắn phun ra, trong nháy mắt đã tạo ra uy thế nối liền trời đất, còn mang theo lực lượng mạnh mẽ đánh về phía đám thằn lằn.

Mười tám con hỏa long đan xen vào nhau, gào thét rồi quấn về phía đối thủ.

"Bành!"

"Ầm ầm. . ."

Chỉ một thoáng, trong tràng phong hỏa đan xen, mặt đất đang điên cuồng rung động, cây cối bị đốt cháy, trong phạm vi hơn mười dặm trở thành sa trường hỗn loạn.

Người bình thường không có tư cách tham dự vào trận chiến này.

Hỏa long cuốn lấy hơn một nửa thằn lằn, áp lực trên người Mạc Cầu cũng nhẹ hẳn ra, hắn nhìn đám đối thủ còn lại, Bách Tịch Đao đã vào tay.

Bách Tịch Đao lộ ra hàn mang, mặc dù cách xa nhau mấy trăm trượng, nhưng đám thằn lằn đang lao tới lại cảm thấy phát lạnh khắp người, một cỗ tử ý xuất hiện trong lòng.

Nguy hiểm!

"Ngang!"

Đầu rồng ngẩng cao, hơn hai mươi con thằn lằn đồng thanh thét dài.

Trong nháy mắt.

Hơn hai mươi cỗ Thần niệm vốn đã không kém bỗng nhiên nối lại với nhau một cách quỷ dị rồi quét ngang bốn phía, tạo cho người ta một cảm giác như núi kêu biển gầm.

Loại phương thức này. . .

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, trong nháy mắt hắn liền nghĩ đến hình ảnh bảy con Phi long từ chân trời bay ngang khi vừa mới vào trong Táng Long Thiên này.

Bọn chúng, cũng là như vậy.

Long uy!

Ý niệm áp chế!

Thần niệm của bọn chúng giống như bị xích lại với nhau, không chỉ làm cho uy năng bạo tăng gấp mười lần, mà ngay cả luồng uy áp kia cũng trở nên nặng nề như núi.

Nếu như nói Thần niệm trước đó của bọn chúng chỉ giống như dòng nước có lẫn tạp chất, thì Thần niệm hiện giờ lại giống như cốt thép đã trải qua ngàn chùy bách luyện.

Chỉ với thực lực sơ nhập Kim Đan mà lại có thể khiến cho một vị Kim Đan viên mãn như Mạc Cầu cũng thấy phí sức.

May mắn!

May mắn là mình không có mù quáng tự đại, lấy sức của một người để chống lại những Thị tộc ở xung quanh vây công, nếu không kết cục của mình chắc chắn sẽ cực kỳ khó coi.

Dưới luồng uy áp này, trong lòng Mạc Cầu lại cảm thấy may mắn.

"Rống!"

Long uy tăng lên, tiếng rống giận dữ như có thực chất.

Mười tám con hỏa long đột nhiên trì trệ, bị đám thằn lằn ở phía trước hung hăng nhào tới, há miệng lớn ra rồi cắn xé liệt diễm ở trên người bọn chúng.

Mặc dù liệt diễm cũng có đốt cháy thằn lằn, nhưng uy năng cũng đã đại giảm.

Những con thằn lằn rảnh tay liền vỗ cánh lao về phía tây, bao vây xung quanh Mạc Cầu.

Một con thằn lằn trong đó há miệng lớn ra rồi bổ nhào tới.

Đao quang lóe lên.

Đao ý băng lãnh làm cho thân hình nó trì trệ, ngay cả ý niệm cũng dường như lâm vào đình trệ, chỉ có một vệt đao mang ánh vào trong mắt rồng.

"Phốc!"

Đao mang sắc bén xẹt qua cổ họng của con thằn lằn, chém luôn đầu của nó.

Cái đầu đột nhiên biến mất làm cho máu tươi từ phần cổ trào ra, những giọt long huyết nóng hổi phun về phía trước hơn mười trượng.

Thân hình của Mạc Cầu xuất hiện ở sau lưng của đám thằn lằn, cơ thể hắn bị Linh hỏa nhàn nhạt bao phủ, hình thể tăng tên gấp bội, đôi mắt nộ phóng hồng mang.

U Minh Hỏa Thần Thân!

Chỉ một kích liền đã chém giết được một con thằn lằn.

"Rống!"

Nhưng cuộc giết chóc vừa rồi cũng không khiến cho đối thủ của hắn cảm thấy e ngại, ngược lại còn khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng bọn nó.

Trong Táng Long Thiên này, nhân tộc chỉ là nô bộc, là thức ăn của Long duệ, bây giờ lại dám can đảm phạm thượng, đối với bọn chúng mà nói, đây chính là một nỗi khuất nhục.

Trong tiếng rống giận dữ, có mười con thằn lằn tránh thoát được hỏa long rồi bổ nhào tới.

Bọn chúng có hình thể khổng lồ, dài hơn ba mươi mét, đầu ngón tay sắc nhọn, da thô thịt thô, Thần niệm điệp gia điên cuồng phóng thích ra long uy.

"Ừm!"

Mạc Cầu kêu đau một tiếng, thân thể không khỏi cứng đờ.

Thần niệm điệp gia cuối cùng cũng gây được một chút ảnh hưởng cho hắn.

Mạc Cầu vừa hoa mắt một cái, một cái miệng lớn mang theo mùi tanh hôi thối lao tới, răng nanh dữ tợn hợp lại.

"Tộc trưởng!"

"Cẩn thận!"

Tiếng kêu kinh hoảng của tộc nhân Tộc Khương còn chưa dừng lại thì trong tràng đã vang lên một tiếng rên rỉ.

Vô số phù văn xuất hiện trên người Mạc Cầu, một lớp áo giáp đang bao phủ lấy cơ thể hắn, răng nanh vừa chạm vào lớp áo giáp này liền trực tiếp vỡ nát.

Thiên Binh Thối Thể Pháp!

Minh Vương Giáp!

Thằn lằn kêu lên một tiếng, phần ngực bụng đột nhiên xuất hiện một vết nứt, vết nứt mở rộng, thoáng chốc đã đem cơ thể của nó phân thành hai phần.

"Rống!"

"Ngang!"

Tiếng rống giận dữ liên tục vang lên, đám thằn lằn ở xung quanh cùng nhau tiến lên, trảo cào, răng cắn, đuôi vung, mặc dù thế công rất không văn minh, nhưng lực lượng cũng không yếu.

Xem ra, cho dù có một ngọn núi lớn ở trước mặt bọn chúng, sau khi trải qua điên cuồng giày vò như vậy, sợ là cũng đã biến thành một đống đá vụn.

Mạc Cầu còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị liên tục đả kích đến hoa mắt.

Trong lúc nhất thời, hắn lại không thể triển khai thêm công kích.

"Muốn chết!"

Hắn cắn chặt răng, Nguyên thai trong cơ thể hắn đột nhiên mở mắt ra, da thịt rung động.

"Oanh!"

Một luồng khí tức khủng bố từ trên người hắn phun ra ngoài.

U Minh Pháp Thể!

Chỉ trong nháy mắt, Mạc Cầu đã trở nên cao mấy trượng, mặc dù hình thể vẫn không lớn bằng con thằn lằn, nhưng khí tức trên người đã hơn đám Long duệ.

Thập Phương Sát Giới!

Vệt đao mang lấp lánh trải rộng tứ phương.

Hơn mười con thằn lằn ở xung quanh đột nhiên cứng đờ, đợi khi đao mang màu đen tán đi, từng miếng thịt rơi xuống bên dưới giống như mưa vậy.

Trong tràng yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận