Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 56. Đi Ý

Chương 56. Đi Ý


Người dịch:Whistle

« Thiên Tự Cửu Đả »

Đây là tên quyển tuyệt kỹ phi đao của Trương hộ viện.

Tổng cộng chia làm Lưu Tinh Phi Trịch, Hàm Sa Xạ Ảnh, Truy Hồn Thất Thủ . . . v.v.

Quyển sách rất dày, trang sách màu vàng nhạt, lộ ra vẻ cổ xưa, nó đang được đặt ở trước mặt Mạc Cầu.

Cũng làm nhịp tim của hắn đột ngột tăng lên.

Thực lực của Trương hộ viện không bì kịp Quán chủ Tống Phủ của Tụ Anh võ quán, nhưng thanh danh của quyển « Thiên Tự Cửu Đả » này không hề kém cạnh « Tống Thị Đao phổ ».

Đầu tiên thì tất nhiên là vì nó là một môn công pháp ám khí khó cầu, khó luyện, từ trước đến nay, những hiệp khách thành danh trên giang hồ thì có rất ít người là cao thủ ám khí.

Thứ hai là vì uy lực cường hãn.

Ám khí khó luyện, nhưng mà một khi luyện thành thì có thể lấy yếu thắng mạnh, nếu như không có thủ đoạn đặc thù thì rất khó khắc chế.

Thực lực của Trương hộ viện chẳng qua chỉ là Đoán Cốt, nhưng thanh danh vang dội lại không hề thua kém những cao thủ Luyện Tạng trong thành.

Ở bên cạnh quyển bí tịch này có một cái đao đái thật dài, ở trên đao đái có chín thanh phi đao dài chừng ba tấc.

Thân phi đao bén nhọn, lưỡi đao mỏng như giấy, có hình lá liễu, phần cuối của cán đao có thắt một dải lụa đầy màu sắc.

Đây chính là Liễu Diệp phi đao!

Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đưa tay nhận lấy hai món đồ này, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt phức tạp.

Từng có lúc, hắn khổ não vì không có Công pháp để tu luyện, chỉ có thể không ngừng tích súc tinh quang trong thức hải.

Nhưng bây giờ. . .

Những môn công pháp Luyện thể đỉnh tiêm như Thiên La công, Tống Thị Đao phổ, Thiên Tự Cửu Đả đang đặt ở trước mặt, nhưng hắn lại chỉ có thể nhìn xem, không thể cảm ngộ.

Nói đến, ngược lại cũng có một cảm giác đặc biệt.

"Thật sự rất xin lỗi." Trong giọng của Liễu Cẩn Tịch mang theo vẻ áy náy, nói:

"Trương hộ viện bất hạnh gặp nạn là chuyện mà trước đó không ai ngờ tới, công pháp cũng chỉ có như thế này thôi."

"Liễu tiểu thư nói gì vậy, Trương hộ viện gặp nạn là chuyện ai cũng không muốn." Mạc Cầu lắc đầu, nói:

"Kỳ thực, có thể có được môn công pháp này thì ta đã vừa lòng thỏa ý rồi, Liễu tiểu thư thật sự là có lòng."

"Tuy rằng công pháp là nguyên bản, hậu nhân cũng đã phục khắc, không tính là gì." Liễu Cẩn Tịch miễn cưỡng vui cười, nói:

"Chẳng qua là chỉ có công pháp mà không có danh sư dạy bảo, e là Mạc đại phu khó học thành tài."

Nói vậy cũng đúng.

Đúng là công pháp rất quan trọng, nhưng kinh nghiệm của tiền nhân cũng đồng dạng không thể thiếu.

Nếu không thì trong lúc tu luyện sẽ khó tránh khỏi bước đi sai lầm, không làm mình bị thương đã xem như là tốt rồi.

Đặc biệt là công pháp ám khí, phải có căn cơ ổn định, thuần thục những loại thủ pháp ám khí cơ bản nhất.

Không có danh sư dạy bảo, hồ loạn mạc tác thì tất nhiên sẽ không thành.

Chẳng qua, Mạc Cầu lại là dị loại.

Hắn có hệ thống trên người, có thể nhanh chóng cảm ngộ sự ảo diệu của công pháp, so với sư đồ truyền thụ thì hắn ngược lại càng có khuynh hướng tự học.

Mạc Cầu lập tức trả lời:

"Không sao cả, từ từ rồi cũng sẽ được."

"Mạc đại phu. . ." Liễu Cẩn Tịch há to miệng, cuối cùng vẫn là than nhẹ một tiếng:

"Tuy là vậy, nhưng Cẩn Tịch vẫn thấy thẹn trong lòng."

Nói xong lại lấy ra một vật, đưa tới:

"Ân cứu mạng không thể nào báo đáp, vật này xem như quà tạ lễ, còn xin Mạc đại phu vạn lần không muốn chối từ."

Thứ này là một cái hộp gấm, chỉ nhìn cái hộp thôi là biết nó có giá trị không nhỏ rồi.

"Liễu tiểu thư, sao phải khách khí như vậy." Mạc Cầu nhíu mày:

"Có thể có được Công pháp và phi đao thì tại hạ đã vừa lòng thỏa ý, thực sự không cần thiết."

"Không." Liễu Cẩn Tịch lắc đầu, vẻ mặt kiên trì:

"Công pháp là trước đó đã bàn tính xong rồi, há có thể tính vào, huống hồ mạng của ta và Văn Oanh đều do ngài cứu, chỉ là ngoại vật thì tính là gì."

Nói xong liền mở hộp gấm ra.

Trong hộp chỉ có một vật, một cây sơn tham, không lớn, nhan sắc ám trầm, nhìn qua thì thấy không bắt mắt lắm.

Nhưng Mạc Cầu lại biến sắc.

"Trăm năm sơn tham?"

"Liễu tiểu thư, vật này quá quý giá, vạn vạn không được!"

Mười năm vì tham, trăm năm vì bảo.

Ở một mức độ nào đó thì cây bảo tham này đã có thể kéo dài tuổi thọ, nhiều khi có tiền cũng không mua được.

Còn về phần ngàn năm linh sâm. . .

Đó là linh vật chỉ có trong truyền thuyết, nghe nói có thể hóa thành hình người, thông linh tính, hiếm thấy trên đời.

Đương nhiên, những câu nói này đa phần là những lời đồn được khuếch đại.

"Mạc đại phu không cần khách khí." Liễu Cẩn Tịch khăng khăng lắc đầu:

"Vật này tuy rằng hiếm thấy, nhưng nếu như so với mạng sống của ta và Văn Oanh thì cũng không tính là gì."

"Huống hồ. . ."

Nàng dừng một chút, mới tiếp tục nói:

"Thực không dám giấu giếm, Liễu gia chúng tôi đã quyết định mau chóng rời khỏi nơi đây, lần này đường xá xa xa, vẫn là đặt nó vào trong tay Mạc đại phu thì càng thêm ổn thỏa."

"Rời đi?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:

"Đi Quận thành?"

"Không sai." Liễu Cẩn Tịch gật đầu:

"Vả lại, lần này chúng tôi không có ý định để ai lưu lại cả, mà là di chuyển cả tộc."

"Nhanh như vậy liền đã có quyết định rồi?" Mạc Cầu ngồi dậy, thần sắc nghiêm túc:

"Liễu gia cắm rễ ở nơi đây cũng đã mấy trăm năm, tích lũy không cạn, chẳng lẽ đành bỏ qua như vậy à?"

"Ai!" Liễu Cẩn Tịch nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt phức tạp:

"Mấy năm những gần, khu vực này quá hỗn loạn, Liễu gia cũng ngày càng lụi bại."

"Lại thêm trận đại loạn vài ngày trước, Liễu gia tổn thất nặng nề, không thể tiếp tục ở nữa."

"Vả lại bên phía Quận thành cũng đã chuẩn bị xong rồi."

"Như vậy à." Mạc Cầu hiểu rõ, hỏi:

"Khi nào đi?"

"Chắc là trong một hai tháng nữa." Liễu Cẩn Tịch gượng cười, nói:

"Còn có một số tài sản cần xử lý, cũng phải an bài một số người cho thỏa đáng, như vậy thì chúng tôi mới có thể an tâm rời đi."

"Ta nghe nói là ngoài thành cũng sẽ không an toàn." Mạc Cầu mở miệng nhắc nhở.

"Đúng vậy." Đôi mắt đẹp của Liễu Cẩn Tịch chớp động, nói:

"Nhưng mà sẽ không sao đâu, lần này không chỉ có một mình Liễu gia đến Quận thành mà còn có những người khác đồng hành."

"Ngoài ra, Liễu gia còn mời tiêu đội ở Quận thành tới, chắc là không cần phải lo về vấn đề an toàn."

Nói tới vậy, Mạc Cầu cũng chẳng còn gì để nói, chỉ đành ôm quyền chắp tay:

"Đã như vậy, chúc cô thượng lộ bình an"

"Cái kia. . ." Liễu Cẩn Tịch nhìn về phía Văn Oanh vẫn luôn trầm lặng ở bên cạnh, nàng đột nhiên mở miệng:

"Mạc đại phu có ý định đi Quận thành sao?"

Lời này vừa ra, đôi mắt của Văn Oanh sáng lên, nàng lặng lẽ nhìn về phía Mạc Cầu.

"Đi Quận thành?" Mạc Cầu ngây người.

"Không sai." Liễu Cẩn Tịch gật đầu:

"Mạc đại phu y thuật cao minh, còn tinh thông võ nghệ, liền xem như là ở trong Quận thành cũng là nhất đẳng nhân kiệt."

"Vả lại, Quận thành sẽ phồn hoa và an ổn hơn nơi này, cũng tốt cho việc phát triển sau này của Mạc đại phu."

"Còn về phương diện sinh hoạt, chút chuyện nhỏ này thì ngài không cần phải lo, Liễu gia cũng có chút sản nghiệp ở Quận thành, nuôi một vị đại phu cũng là dư xài."

"Cái này. . ." Mạc Cầu suy nghĩ một lúc rồi lập tức nhẹ nhàng lắc đầu:

"Hảo ý của Liễu tiểu thư, tại hạ tâm lĩnh, bất quá hiện giờ Mạc mỗ còn chưa có dự định đi xa."

"Ngài thật sự không cần suy nghĩ một chút sao." Liễu Cẩn Tịch nhíu mày.

"Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ đi Quận thành, nhưng không phải bây giờ." Mạc Cầu lắc đầu:

"Ta còn có việc muốn làm."

"Vậy thì thật sự là. . . Đáng tiếc." Liễu Cẩn Tịch nhìn Văn Oanh một chút rồi bất đắc dĩ thở dài.

"Đúng rồi." Mạc Cầu đột nhiên mở miệng:

"Nếu như Liễu tiểu thư đã dự định đi Quận thành, vậy có phải là Liễu gia muốn xử lý hết số dược liệu trong kho đúng không?"

"Không sai." Liễu Cẩn Tịch gật đầu:

"Mạc đại phu có cần dược liệu gì thì cứ việc nói thẳng, ta sẽ sai người đưa qua cho ngài."

"Không, không." Mạc Cầu khoát tay:

"Số lượng dược liệu mà ta muốn hơi nhiều, hơn nữa còn có một ít dược liệu không phải loại bình thường."

"Thật sao?" Liễu Cẩn Tịch tùy ý nói, trên mặt nở nụ cười khẽ:

"Nói nghe thử xem."

Một lát sau.

Nàng trợn mắt hốc mồm nhìn xem tờ giấy toàn là văn tự trong tay mình.

Trên này toàn là dược liệu.

Không chỉ rất nhiều mà còn rất đắt nữa!

"Liễu tiểu thư yên tâm, giá tiền không phải là vấn đề." Mạc Cầu thấy mặt nàng biến sắc bèn vội vàng lấy ra một tờ ngân phiếu đưa tới:

"Những này, xem như tiền đặt cọc."

Liễu Cẩn Tịch tiếp nhận ngân phiếu, kiểm tra một phen, ánh mắt nhìn về phía Mạc Cầu đã phát sinh biến hóa.

. . .

Đi xuống lầu, Mạc Cầu gọi xe ngựa tới.

"Văn Oanh cô nương, không cần tiễn." Hắn xoay người, cười với nàng ta rồi nói:

"Cô nương trở về đi!"

"Mạc đại phu." Văn Oanh ngẩng đầu, nhìn Mạc Cầu thật lâu, mới cúi đầu đưa cho hắn một vật:

"Tặng cho ngài."

Cái này là một cái túi thơm, hai mặt đều có thêu văn tự.

Một mặt là chữ Oanh, một mặt thì là chữ Mạc.

Mạc Cầu tay cầm cái túi thơm ngây người, Văn Oanh ở bên cạnh đã cố nén nước mắt hồi lâu.

Tiếng khóc, như có như không.

Có một số việc căn bản chưa từng bắt đầu thì nói gì đến kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận