Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 867. Song Quỷ

Chương 867. Song Quỷ


Người dịch: Whistle

"Chắc Mạc đạo chủ cũng đã đoán được rồi." Quỷ ảnh trong bóng tối nói bằng giọng trang nghiêm, sùng kính:

"Lão chủ nhân nhà ta chính là chủ nhân trước của Thất Phi cung, lão sư của Lỗ vương Đế Khốc, Ung Tuyết Thiên quỷ, trước đây cũng đã từng gặp mặt với Mạc đạo chủ."

"Là ông ta." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, chỉ trầm tư một lúc rồi nói:

"Không biết quý chủ nhân để ta đi Thanh Mang sơn để làm gì?"

"Mạc đạo chủ cứ đi liền biết." Quỷ ảnh nói:

"Đi nơi đó, những nỗi nghi hoặc trong lòng đạo chủ cũng sẽ có đáp án."

"Nha!"

Mạc Cầu nhướng mày, chậm rãi đứng dậy:

"Dẫn đường đi."

Nếu như là trước đây thì sợ là hắn đã cự tuyệt rồi, dù sao nếu như Ung Tuyết Thiên quỷ không chết thì cũng sẽ là cao thủ Quỷ Vương hậu kỳ.

Nhưng bây giờ.

Địa Ngục Đồ, Thiên Binh Hộ Thể Phù văn song song tiến giai, Mạc Cầu cho rằng dù mình không phải là đối thủ thì muốn đào tẩu cũng không thành vấn đề.

Huống hồ.

Thanh Mang sơn cách Lỗ vương phủ cũng không tính là quá xa, động tĩnh huyên náo quá lớn thì chắc chắn sẽ làm kinh động đến Vương Hoàng.

Ung Tuyết Thiên quỷ chính là kẻ chủ sử phía sau màn vẫn luôn âm thầm cấu kết với thế lực khắp nơi để phản kháng Vương Hoàng, một khi gã ta phát hiện thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Ung Tuyết Thiên quỷ.

Nào ngờ.

Mạc Cầu còn chưa tới Thanh Mang sơn thì đã cảm giác được một luồng khí tức khủng bố quen thuộc đang phun trào ở phía trước.

"Vương điện chủ?"

Hắn chau mày một cái, vẻ mặt kinh nghi.

Chuyện làm cho hắn kinh ngạc không chỉ là Vương Hoàng cũng ở nơi đây, mà còn có một luồng khí tức cũng kinh khủng không kém đang đối chất với gã ta, thậm chí còn không rơi vào thế hạ phong.

Ung Tuyết Thiên quỷ?

......

Mạc Cầu bay xuống một đỉnh núi, cách không nhìn về phía trước.

Thứ đầu tiên đập vào mi mắt chính là một con quỷ vật cao hơn trăm trượng, toàn thân từ rất nhiều hài cốt trắng như tuyết đan xen hơp lại mà thành.

Khí tức trên thân quỷ vật này mênh mông không có bến bờ.

Cho dù là cách nhau rất xa, nhưng Mạc Cầu vẫn cảm thấy bản thân mình đang ở trong một cơn sóng dữ, ngọn núi lớn dưới thân cũng đang lung la lung lay.

Ung Tuyết Thiên quỷ!

Cung chủ tiền nhiệm của Thất Phi cung, lão sư của Lỗ Vương đương nhiệm Đế Khốc, cao thủ Quỷ Vương hậu kỳ, một nhân vật có lai lịch bí ẩn.

Bất quá cho dù Ung Tuyết Thiên quỷ khí thế bức người, hình thể khổng lồ, nhưng tầm mắt của Mạc Cầu vẫn bị thu hút bởi một bóng người khác.

Quần áo vàng óng giống như tơ lụa, lại như vàng, bên trong mềm dẻo lại không thiếu vẻ cứng cỏi, trên quần áo có rất nhiều hoa văn huyền diệu, ngoại phóng kim quang óng ánh.

Bóng người không lớn, ở trước mặt con quỷ vật cao trăm trượng này lại càng không hề nổi bật.

Nhưng chỗ mà kẻ này đang dứng lại trở thành tiêu điểm của nơi này, làm cho người nhìn vô thức chú ý lên người gã.

Loại khí chất chí tôn chí quý, bễ nghễ một phương, thậm chí là đã bóp méo một loại pháp tắc nào đó, làm cho mọi thứ ở xung quanh đều trở nên ảm đạm phai mờ.

Một trong ba vị Điện chủ của Tổ đình, Vương Hoàng

Vương Hoàng không có danh hiệu tiếng tăm lừng lẫy, cũng không có thanh danh uy chấn bát phương, nhưng chỉ cần chức vị Điện chủ Tổ đình cũng đủ đè sập mọi thứ.

"Các hạ là ai?"

Nhìn thấy Ung Tuyết Thiên quỷ, trong mắt Vương Hoàng lóe lên một tia nghi hoặc, gã ta chưa bao giờ từng gặp đối phương, nhưng không biết tại sao gã lại cảm thấy khí tức trên người đối phương lại có phần quen thuộc.

Vương Hoàng lập tức chậm rãi mở miệng:

"Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?"

"Hắc hắc. . ."

Ung Tuyết Thiên quỷ thấp giọng cười khẽ:

"Không dám, tại hạ chỉ là một gã cô hồn nơi hoang dã, làm sao có thể bấu víu quan hệ với Điện chủ Tổ đình được, Vương điện chủ thật là xem trọng lão hủ."

"Hừ!" Vương Hoàng nhíu mày, vẻ mặt không vui:

"Trong cảnh nội Thương quốc, những vị có tu vi Quỷ Vương hậu kỳ, cho Vương mỗ không quen thì cũng đã từng nghe danh, nhưng ta lại chưa bao giờ từng nghe qua danh hào của các hạ."

"Ung Tuyết Thiên quỷ. . ."

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Không có quỷ vật nào biết được thân phận thậm chí là lai lịch của Ung Tuyết Thiên quỷ, ngay cả rất nhiều quỷ vật trong Lỗ vương cảnh đều không rõ ràng, có thể nói là một nhân vật hết sức thần bí.

Nhưng trong sự thần bí này Vương Hoàng lại cảm thấy có phần quen thuộc nên không khỏi nghi hoặc.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì?" Ung Tuyết Thiên quỷ giãn người ra, Âm khí ở xung quanh như sóng triều bôn dũng, như có như thực chất bồi hồi trong vòng trăm dặm:

"Nếu như đã là đối thủ, chẳng nhẽ chỉ vì có chút quan hệ mà chúng ta sẽ hạ thủ lưu tình hay sao?"

"Không sai." Vương Hoàng gật đầu:

"Chỉ cần bắt được ngươi, muốn biết cái gì, Vương mỗ có thể từ từ khảo vấn, chưa bao giờ có con quỷ vật nào có thể chịu đựng được hơn ba ngàn hơn sáu trăm loại phương pháp tra tấn của Tổ đình."

Nghe vậy, Ung Tuyết Thiên quỷ trầm giọng nói: "Chỉ sợ các hạ không có bản lĩnh này!"

Tiếng nói vẫn chưa vọng hết thì trước mắt bỗng nhiên mờ ảo.

Một vệt kim quang đột ngột xuất hiện ở phía trước, kim quang không lớn, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khóa chặt được quỷ thể khổng lồ của Ung Tuyết Quỷ Vương.

"Bạch!"

Vương Hoàng mở năm ngón tay, lòng bàn tay ụp xuống, kim quang như tuyến đan xen vào nhau, giống như một cái lồng sáng che khuất cả bầu trời đang chụp xuống.

Gã ta không động thủ thì thôi, vừa động thủ chính là thiên kinh địa động.

Thân thể nhỏ bé lập tức bành trướng, giống như một vị thần chói lọi, mặt không biểu tình giáng cự chưởng xuống người đối thủ.

Nơi xa, hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, thân thể lập tức kéo căng, Bách Tịch Đao giấu ở trong cơ thể cũng tự động run rẩy như muốn hiện thân.

Nguy hiểm!

Thật mạnh!

"Đến hay lắm!"

Đối mặt với một chưởng phiên thiên của Vương Hoàng, Ung Tuyết Thiên quỷ uốn éo quỷ thể, một vệt thất thải hào quang nghịch thế chém lên trời.

"Coong!"

Đao mang kinh thiên, một luồng ý chí giống như điên cuồng, như si ngu, như điên dại. . . , chém về phía kim quang.

Pháp Hữu Nguyên Linh!

Trong lòng Mạc Cầu hơi động, lập tức chậm rãi lắc đầu.

Không phải là Pháp Hữu Nguyên Linh, mà là linh tính ẩn chứa trong quỷ khí của Ung Tuyết Thiên quỷ, cỗ ý niệm này cũng không phải xuất từ đao pháp.

Mà là đến từ đao khí.

Hai cái này nhìn thì không có khác biệt gì lớn, nhưng kì thực lại cách biệt như ngày và đêm.

Nếu muốn đạt tới cảnh giới Pháp Hữu Nguyên Linh thì nhất định phải tu luyện Thần thông Võ kỹ tu tới một loại cực hạn nào đó, đánh vỡ cửa ải giới vực thì mới có thể làm cho nó tự sinh linh tính.

Quỷ khí thì không cần như vậy.

Bất quá quỷ khí có được linh tính cũng rất hiếm thấy, nhất là có thể tiếp nhận được lực lượng kinh khủng của Quỷ Vương hậu kỳ thì càng thưa thớt.

Đao quang bay ra, kim quang đột nhiên u ám.

Sắc mặt Vương Hoàng không khỏi trầm xuống, đao pháp, thực lực của con quỷ vật trước mặt này đều nằm ngoài dự liệu của gã ta.

"Hừ!"

Trong tiếng hừ nhẹ, một vệt hắc quang ảm đạm bao trùm bàn tay, chưởng thế không thay đổi, chỉ xuất hiện thêm một luồng ý chí trói bắt một phương, va chạm với đao quang.

"Bành!"

Tiếng va chạm bé xíu còn chưa truyền ra thì hai lão quỷ này đã biến mất không thấy gì nữa.

Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn ra ngoài vài dặm, hai đạo quỷ ảnh đồng thời xuất hiện, đao quang và chỉ chưởng chạm vào nhau, đánh trúng một ngọn núi lớn.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

"Oanh. . ."

Ngọn núi giống như bị hai con cự thú kinh khủng đánh nát.

Cho đến lúc này, Mạc Cầu mới nhìn rõ động tác và thứ ở trong tay hai quỷ này.

Trong tay Ung Tuyết Thiên quỷ cầm một thanh trường đao trong suốt, đao quang lấp lóe lại có thất thải quang hoa lộng lẫy, những tia quang hoa kia không chỉ rất nhanh, mà còn có chia cắt toàn bộ uy năng, có thể mê hoặc tâm thần, làm cho đối thủ trở nên điên cuồng, cho đến khi bị đao quang thôn phệ.

Đao pháp của lão ta cũng rất cao minh.

Quỷ thể cao hơn trăm trượng mà cũng không hề ảnh hưởng đến sự linh hoạt, thân thể cao lớn dung hợp với trường đao, hóa thành đao mang điên cuồng lấp lóe.

Mỗi lần lấp lóe, nếu như chạm vào thực thể thì có thể cày ra một vết nứt dài hơn mười dặm.

Hết lần này tới lần khác.

Uy năng mạnh mẽ như vậy đều bị ngưng tụ ở một điểm, không hề phân tán, chỉ khi va chạm với đối liền mới lập tức nổ tung.

Loại phương pháp vận chuyển lực lượng của bản thân này đã tới cực hạn.

Cần biết là nhục thân càng lớn thì lực lượng càng mạnh, nhưng lại càng không dễ chưởng khống, Mạc Cầu được Thiên Binh chi lực gia trì, thậm chí khí lực còn không kém hơn Long tộc Thập Nhất giai.

Nhưng khi vận chuyển lại trông rất sơ sài, đơn giản.

Thất Phi Thiên Đao!

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, trong đầu hiện ra truyền thừa cao cấp nhất của Thất Phi cung mà Đế Khốc đã, hắn lại lập tức quay sang nhìn đối thủ của Ung Tuyết Thiên quỷ.

Vương Hoàng, thực lực của gã cũng không kém.

Thân bị kim quang bao phủ, hai tay khi phách, khi trảo, lúc thì búng, không biết hai tay của gã có gì bí mật mà khi va chạm với đao mang lại không thương tổn.

So với đối thủ thì động tác của Vương Hoàng không tính là nhanh, nhưng lại toát ra khí độ Tông sư như một đình núi cao sừng sững, mọi cử động đều vừa đúng.

Đối với việc chưởng khống lực lượng, kỹ xảo cũng đều đã đạt tới cực hạn.

"Oanh. . ."

Tiếng va chạm lại vang lên.

Sắc mẳt của lưỡng quỷ đều đồng thời ngưng tụ, khí tức đột ngột tăng lên.

Bước đầu thăm dò không thể nhìn ra sâu cạn của đối phương, hiện giờ thì bọn hắn mới thật sự động thủ.

Mạc Cầu khẽ vung tay áo dài, một tầng huyền quang bảo vệ quanh người, mà ngọn núi bên dưới lại bắt đầu vô thanh vô tức đổ sụp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận