Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 671. Chạm Mặt

Chương 671. Chạm Mặt


Người dịch: Whistle

Quân Lôi Chân Nhân mặc một bộ đạo bào được khắc lôi văn, đầu đội Miện Thiên Quan, thân hình cao tráng giống như một tôn Lôi thần, khí tức uy nhiếp bát phương.

Tiếu Di Lặc có dáng người tròn trịa, mặt đầy thịt mỡ, khi cười lên hai mắt sẽ biến thành một cái khe hở, chiếc áo cà sa cũ nát không thể lấn át được cái bụng tròn vo của y.

Hai người đang đứng sóng vai trên hư không.

Không biết từ khi nào, một vùng hư không ở cách bọn họ không xa xuất hiện gợn sóng giống như mặt nước, xuyên thấu qua gợn sóng có thể nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ bên trong.

Tổ miếu ẩn địa!

"Nghe nói, ở sâu bên trong Tổ miếu ẩn tàng một phương thế giới, hoàn toàn khác biệt với Thủy giới." Sắc mặt Khấu Văn ngưng trọng, chậm rãi mở miệng nói với đám người Mạc Cầu:

"Không có người biết chỗ này rộng lớn ra sao, ngàn vạn năm này có rất ít người có thể vào được bên trong, cho nên Linh dược trong này cũng sẽ phong phú hơn ngoại giới."

"Đa phần nguyên nhân mà Nguyên Anh Chân Nhân vào trong Thủy giới là vì Linh dược mà đến!"

"Ừm." Điệp phu nhân chậm rãi gật đầu:

"Cho dù Tổ miếu ẩn địa không bằng Tổ miếu, nhưng trước đó cũng chỉ có hai nhóm người vào được bên trong, không chừng đồ tốt còn nhiều hơn Tổ miếu."

"Hi vọng như vậy."

Thân Hầu chà xát hai tay, trong mắt hiện ra vẻ cuồng nhiệt.

Mạc Cầu nhìn gã một cái, trong lòng vô thức dâng lên cảnh giác.

Độn pháp của người này cực kỳ huyền diệu, rõ ràng là gã đang đứng ở bên cạnh hắn không xa, nhưng Linh Quan Pháp Nhãn lại cảm giác giống như không chân thực vậy.

Độn phi vô gian, quả thật danh phù kỳ thực.

Ngoài ra. . .

Lần đầu tiên khi hai người gặp mặt, trong mắt đối phương hiện lên vẻ kinh ngạc, mừng thầm, tuy rằng che giấu rất tốt, nhưng lại không thể thoát khỏi cảm giác của hắn.

Đối phương nhận ra mình?

Trong lúc đang suy nghĩ, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện vẻ xao động.

"Trương Miễn!"

"Trương Miễn không chết?"

"Y cũng tới!"

Tiếng kinh hô không ngừng vang lên, đám người nhanh chóng tản ra, lộ ra hai bóng người một già một trẻ hai.

Ông già có bộ râu bạc trắng, khí tức không hiện, toàn thân trên dưới đều lộ ra ý mục nát, giống như một người bình thường đang gần đất xa trời.

Nữ tử đầu đội sa mỏng, có tu vi Kim Đan, hình như nàng ta đang hoảng loạn, dựa chặt vào người ông lão.

"Hửm?"

Mạc Cầu chau mày lên.

Tuy rằng món Pháp khí trên đầu nữ tử có tác dụng ẩn giấu tướng mạo, nhưng Mạc Cầu vẫn có thể nhận ra người này, nàng chính là người đã bày quầy bán hàng trước đó vài ngày.

Trương Miễn?

Tam Dương Kiếm Trương Miễn!

Ý niệm quay nhanh, hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.

"Thật không ngờ." Lúc này, Quân Lôi Chân Nhân nghiêng đầu nhìn sang, giọng nói ngột ngạt:

"Trương đạo hữu lại còn dám lộ diện?"

"Hắc hắc. . ." Nếu đã bị người ta vạch trần thân phận, Trương Miễn cũng không cần phải tiếp tục ẩn giấu, thân thể run nhẹ, một luồng khí tức nóng bỏng dương cương trải rộng tứ phương:

"Ngày giờ của lão hủ đã không nhiều, không đến liều một phen, chẳng nhẽ chờ chết hay sao?"

"A Di Đà Phật." Tiếu Di Lặc Pháp Không chắp tay trước ngực, ý cười luôn luôn treo trên mặt đã lặng lẽ thu liễm không biết từ lúc nào.

Ông ta nhìn Trương Miễn, sau lưng phun trào Phật quang, một chữ vạn pháp văn lặng yên xuất hiện, ý từ bi trên người hóa thành khí tức hủy diệt:

"Trương thí chủ đã diệt Phân đà của ta, giết Kình Sơn đạo huynh, chính là tử địa của Cửu Giang minh, hôm nay nếu đã gặp được, ta đang muốn cùng lĩnh giáo thí chủ một phen!"

"Hừ hừ!" Trương Miễn nghe vậy liền cười lạnh, nhấc tay lên, một luồng ánh kiếm bảy màu chói mắt xuất hiện ở bên cạnh:

"Hòa thượng, ngươi cho rằng Trương mỗ sợ ngươi hay sao!"

"Bất quá. . ."

Tiếng nói hơi ngừng lại, giống như cười mà không phải cười nói:

"Ta chỉ sợ là ngươi không thể vào được nơi ẩn địa này."

"A Di Đà Phật." Tiếu Di Lặc cũng không bị ngôn ngữ của lão ta kích động, chỉ lạnh nhạt nói:

"Xem ra, cái mà thí chủ muốn chính là vào trong bí địa tầm bảo, bần tăng không vào cũng không sao, chẳng qua chỉ là buông tha một lần cơ duyên mà thôi."

"Mà thí chủ thì lại phải thân tử đạo tiêu!"

Tiếu Di Lặc đã nhìn ra được, đối phương đã dầu hết đèn tắt, có lẽ chịu thêm vài chục năm nữa thì sẽ mất mạng.

"Có lẽ vậy." Trương Miễn mặt không đổi sắc, lạnh giọng mở miệng:

"Bất quá cho dù Trương mỗ có chết thì cũng phải kéo ngươi đi cùng, Tam Dương Kiếm của ta đã mấy trăm năm chưa từng uống máu, hôm nay nó đang muốn ra khỏi vỏ."

Trong tràng yên tĩnh.

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động.

Hắn từng nghe qua thanh danh của Tam Dương Kiếm Trương Miễn, Nguyên Anh Chân Nhân, là một vị tán tu, lại còn có thù không đội trời chung với Cửu Giang minh.

Bốn trăm năm trước, chẳng biết tại sao lão ta lại một mình một kiếm giết vào phân đà Li giang, kiếm trảm một vị Nguyên Anh, bất quá nghe nói người này cũng đã gặp nạn không lâu sau đó.

Không ngờ người này lại không chết, hơn nữa còn tới được nơi này.

"Phần phật. . ."

Tật phong chấn động, đám người đều nhanh chóng lùi lại, lộ ra vị trí chính giữa.

Kim Đan đấu pháp đều có thể liên lụy đến mấy trăm dặm, Nguyên Anh Chân nhân chém giết sợ là sẽ chấn động ngàn dặm, tới gần chính là muốn chết.

"Hai vị."

Lôi Phi đột nhiên đưa tay ngăn cản, nói:

"Mâu thuẫn năm đó có thể để sau rồi giải quyết có được không, hiện giờ ẩn địa sắp mở, chắc là hai vị cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này?"

Nói xong liền nhìn về phía Tiếu Di Lặc, há miệng truyền âm, mặc dù không biết Lôi Phi đã nói nhưng gì, nhưng lại có thể nhìn thấy sắc mặt của Tiếu Di Lặc biến hóa.

Thật lâu sau.

Tiếu Di Lặc mới nheo mắt lại, như có thâm ý liếc nhìn vị thiếu nữ đang ở bên cạnh Trương Miễn, rồi gật đầu nói:

"Nể mặt của Lôi đạo hữu, ta tạm thời tha cho ngươi một mạng, bất quá trong lần mở ẩn địa này, các hạ cũng không thể đứng ngoài cuộc quan sát."

"Hắc hắc. . ." Trương Miễn nhíu mày, nhưng cũng không cự tuyệt:

"Cũng được, Trương mỗ cũng muốn đi vào trong tìm kiếm."

Nói xong liền cong ngón búng ra, Phi kiếm ở bên cạnh đột ngột biến mất, rồi lại xuất hiện ở vùng hư không gợn sóng phía trên, thân kiếm lấp lóe nở rộ quang mang.

"Ông. . ."

Gợn sóng run lên, trong nháy mắt đã trở nên thông thấu rhơn ất nhiều.

"Thiện!"

Lôi Phi gật đầu, vẻ mặt hân hỉ, lập tức khẽ vung ống tay áo, một luồng Lôi quang chói mắt giống như vật sống bổ lên vùng gợn sóng.

"A Di Đà Phật!"

Tiếu Di Lặc chắp tay trước ngực, ở phía sau đầu bay ra ba viên Xá Lợi, Xá Lợi Tử lấp lóe Phật quang, tạo thành vô số kinh văn lao về phía gợn sóng.

"Ông. . ."

Ba vị Nguyên Anh Chân nhân hợp lực, vùng gợn sóng kia đột nhiên run lên rồi nhanh chóng khuếch trương, dần dần tạo thành một cái vòng xoáy, cảnh sắc bên trong cũng bắt đầu hiển lộ.

Mạc Cầu nhìn chằm chằm biến hóa trong sân, thân thể đột nhiên xiết chặt, Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp, Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân tự phát toàn lực vận chuyển.

Hắc Quang Giáp hắn chỉ vừa luyện hóa không lâu, vẫn chưa thể tùy tâm sở dục, chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng, nhưng mà đã bị hắn cưỡng ép đè xuống.

"Là ngươi?"

Một giọng nói âm lạnh như băng từ nơi không xa truyền đến, giống như cười mà không phải cười:

"Thật sự là đúng dịp."

Mạc Cầu nghiêng đầu, hai mắt không khỏi co rụt lại.

Tán Hoa lão tổ!

Gã ta cũng tới đây, ả nữ tử ở bên người đối phương đương nhiên là thiên nữ Phùng Cô Nhạn.

Đã nhiều năm không gặp, khí sắc của Phùng Cô Nhạn đã trở nên không tốt lắm, khuôn mặt tiều tụy, xem ra đã phải nhận hình phạt rất nặng.

"Tán Hoa lão tổ!"

"Là gã ta?"

"Người kia là ai?"

"Không rõ lắm."

Tiếng bàn luận xôn xao từ bốn phương vang lên.

Tán Hoa lão tổ là người có hi vọng Nguyên Anh, nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong Vân Mộng Xuyên, có không ít người ở nhận ra gã ta.

Về phần Mạc Cầu. . .

Thanh danh không hiển hách, bất quá Tông sư Kim Đan vốn cũng không nhiều, chỉ cần nghe ngóng một chút liền biết được, trong tràng lập tức có chút rối loạn.

Không giống với Nguyên Anh, đối với biến cố nơi này, đám người chỉ đều mang theo tâm tính như đang xem trò vui.

"Tán Hoa lão tổ?"

Khấu Văn nhăn mày lại, ý niệm chuyển động, đã đoán được bảy tám phần.

Ông ta là biết Tán Hoa lão tổ có ý với Vương Kiều Tịch, chẳng qua khi đó Vương Kiều Tịch chưa thành Kim Đan, nên đối phương cũng không bức thiết.

Tuy từ Đạo cơ Viên mãn đến Kim Đan chỉ còn cách một bước xa, nhưng bước này lại ngăn cản rất nhiều người.

Cho dù là trong phái Tán Hoa cũng không chắc chắn sẽ giúp người thành tựu Kim Đan.

Hiện nay.

Vương Kiều Tịch đã chứng được Kim Đan, Tán Hoa lão tổ đương nhiên sẽ không từ bỏ ý định, mà người yêu của nha đầu kia chính là vị Mạc Cầu ở trước mặt này.

Mâu thuẫn đã rất rõ ràng.

". . ."

Bên cạnh, đôi mắt đẹp của Điệp phu nhân chớp động, Thiên Si nhăn mày lại, hai vị vợ chồng Đồng Nghiệp đảo và Thân Hầu cũng lặng lẽ đi lùi về phía sau.

Thái độ của mấy người này cũng đã lộ ra.

Dù sao cũng chỉ vừa nhận biết không bao lâu, cũng chẳng có giao tình gì, cho nên bọn họ sẽ không vì Mạc Cầu mà đắc tội với một Tán Hoa lão tổ có tu vi cao thâm.

Tuy rằng Điệp phu nhân và Thiên Si còn chưa tỏ thái độ, nhưng chắc là cũng sẽ không chủ động mời chào thị phi.

Ai!

Khấu Văn thở dài trong lòng, cất bước tiến lên phía trước, chắp tay đang định mở miệng.

"Thế nào?"

Lúc này, một giọng nữ thanh thúy vang lên:

"Mạc đạo hữu, lại gặp mặt?"

Mạc Cầu nghiêng đầu, hai mắt hơi sáng.

Hồ Thanh Cúc!

Hồ Thanh Cúc mặc một bộ bạch y, tóc dài không câu không thúc, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười lạnh nhạt, chân đạp thanh phong lâng lâng tới gần đám người Mạc Cầu.

"Mạc đạo hữu, lại gặp mặt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận