Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 855. Sát Phi

Chương 855. Sát Phi


Người dịch: Whistle

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, Thập Phương Sát Giới xuất hiện trên màn sáng trong thức hải.

"Ông. . ."

Tinh hà run rẩy, vô tận tinh thần cùng nhau tịch diệt, cùng lúc đó, một cảm giác huyền diệu cảm ngộ nổi lên trong lòng, làm cho tinh thần hắn chấn động.

Thập Phương Sát giới!

Đệ ngũ quan!

"Coong!"

Bách Tịch Đao run rẩy giữa không trung.

Khí tức vốn đã rơi xuống vân tiêu nay lại bắt đầu nghịch thế giương lên, một luồng sát ý lại xuất hiện trên thân của Bách Tịch Đao.

"Hả?"

Sắc mặt La Quân Hắc Diệp trầm xuống, hai mắt co vào:

"Vùng vẫy giãy chết!"

"Phá cho ta!"

Lực lượng của Quỷ Vương Trung giai bao phủ phạm vi mấy trăm dặm, hư không chợt vang lên những tiếng gào thét, vô số cây phong trụ nối liền đất trời bỗng nhiên xuất hiện.

Ngọn núi lớn vốn đã vỡ tan trước đó lại bị phong trụ càn quét qua, loạn thạch bay tứ tung.

Mặt đất vang lên những tiếng động ầm ầm.

Vô số vết rách xuất hiện trên mặt đất.

Lực lượng Quỷ Vương hiện rõ, mảnh lá đen kia cũng biến lớn hơn một dặm, hoa văn xuất hiện trên mảnh lá giống như bộ rễ của những gốc cây to lớn.

"Li!"

Đột nhiên, Bách Tịch đao mãnh liệt giương lên.

Một luồng sát ý thê lương, quyết tuyệt từ trên thân đao xuất hiện, giống như một tồn tại lấy giết mà sống phá xác xuất hiện.

"Oanh!"

Sát cơ nồng nặc hóa thành thực chất, một vệt đao quang đen thui giương nanh múa vuốt gào thét xông lên, chỉ trong chốc lát đã bạo trướng ngàn vạn lần.

"Giết!"

"Thiên địa bất nhân, giết!"

"Vạn vật bất tiêu, giết!"

"Thần linh bất từ, giết!"

"Địa ngục bất ninh, giết!"

"Thiên sinh vạn vật nhi bất dưỡng, giết!"

"Nhân vật nhất vật khả báo thiên. . ."

"Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! "

Sát cơ ngút trời, Sát ý ngưng nhiên, luồng ý chí lấy sát phạt hạch tâm hội tụ mà thành này làm cho những Quỷ vật ở phạm vi ngàn dặm câm như hàn thiền.

"Phốc!"

Mảnh lá đen che khuất cả bầu trời đột nhiên xuất hiện một vết rách.

......

Đế Khốc hơi khom người mang theo Tần Sinh bước vào đại điện.

Trong điện có đủ ca múa nhạc, bầy quỷ cung nghênh.

"Tần điện chủ, mời ngồi."

"Vương gia khách khí."

Tần Sinh có khuôn mặt trắng nõn, cơ thể thon dài, cách ăn mặc giống thư sinh, khí tức không hiện, nhưng lại là người phát ngôn bên ngoài của Tổ đình.

Lão ta là Phó điện chủ của Tuần Sát điện, đi khắp chư vương Quỷ vực, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, hợp tung liên hoành, danh khí của kẻ này còn lấn át cả Điện chủ.

Quốc quân Thương quốc bỏ mình, nhiều năm qua chư vương không phát ra đại loạn đều có một phần công lao của người này.

Hai quỷ vừa nhập tọa, đang muốn kêu Quỷ cơ tấu nhạc diễn vũ thì đột nhiên có một vị quỷ binh mặc giáp vội vàng tiến vào, quỷ binh đến bên cạnh Đế Khốc rồi nhỏ giọng bẩm báo:

"Vương gia, Mạc đạo chủ không bế quan trong động phủ."

"Hả?"

Đế Khốc nhướng mày, sắc mặt đột nhiên trầm xuống:

"Bạch thúc!"

"Là thuộc hạ thất trách." Bạch thúc hiện thân ở sau lưng, quỳ một chân trên đất, vẻ mặt xấu hổ:

"Hôm qua thuộc hạ đã đích thân tới động phủ bái phỏng Mạc đạo chủ, nhưng cũng không phát hiện ra dị dạng gì, nên chỉ lưu lại thủ đoạn giám sát, nào ngờ. . ."

"Xin vương gia giáng tội!"

"Bây giờ không phải là nói những chuyện này." Đế Khốc lạnh mặt khoát tay:

"Mau, bây giờ nhóm người Sở Hùng đã chạy tới nơi nào rồi?"

Mạc Cầu không bế quan tu hành thì có thể đi nơi nào, không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được, tất nhiên là đi chặn giết Chiêu vương chi tử.

"Muộn rồi!"

Lúc này, Tần Sinh than nhẹ một tiếng, từ trên người tháo xuống một tấm lệnh bài, lão ta nhìn xem những vết nứt trên lệnh bài với ánh mắt phức tạp:

"Chiêu vương chi tử. . ."

"Đã chết!"

"Hả?"

"A!"

Bầy quỷ sợ hãi, trong điện lập tức yên tĩnh.

Bầu không khí vui vẻ trong buổi tiệc dùng để giao lưu tình cảm giữa đôi bên đã không còn sót lại chút gì, thần sắc của bầy quỷ đều có biến hóa, hai mặt nhìn nhau.

Đối với Sở Hùng, bọn chúng cũng chẳng có ấn tượng tốt gì, hận đến không giết chết gã ta.

Nhưng bọn chúng cũng hiểu rõ.

Không giống với Lỗ vương có hơn trăm vị hậu thế, mặc dù Chiêu vương cũng có không ít huyết mạch truyền thừa, nhưng chỉ có hai quỷ xuất sắc mà thôi.

Chết một vị chính là chuyện đại sự!

Chiêu vương tuyệt đối sẽ không giảng hoà, huống chi hiện giờ nhị vương đang đối địch, Chiêu vương sẽ mượn cơ hội này để gây khó dễ, sợ là dù cho Tổ đình có đứng ra khuyên giải cũng vô dụng.

"Vương gia."

Dưới điện, một vị Quỷ tướng sắc mặt đột biến, giống như đã nhận được tin tức gì đó, tiến lên chắp tay nói:

"Tỳ Túc, cũng đã chết!"

"Cái gì?"

"Họ Mạc thật to gan!"

"Phải nói là sát tâm rất lớn mới đúng!"

Tỳ Túc chính là Quỷ Vương của Vương phủ, nhận nhiệm vụ hộ tống Sở Hùng rời đi, tất cả các quỷ vật đều biết chuyện, khi nghe tin này thì không khỏi sắc mặt đại biến, trong lúc nhất thời quần tình kích động.

Ngay cả Quỷ vương dưới trướng vương gia cũng sát, theo bọn chúng nghĩ, Mạc Cầu thực sự rất quá đáng.

"Đủ rồi!"

Rất nhiều tiếng bàn tán xì xào làm cho Đế Khốc, vốn đang tâm phiền ý loạn, không kiềm chế được nữa, đột nhiên gầm lên một tiếng, hiện trường trở nên yên tĩnh:

"Tình huống cụ thể là như thế nào, Mạc đạo chủ. . . Mạc Cầu ở nơi nào, đợi hắn trở về rồi. . ."

"Oanh!"

Lời còn chưa dứt, đột nhiên có một tiếng nổ to lớn từ bên cạnh truyền đến, đại điện cũng bị chấn đến rung động, có rất nhiều bụi từ khe hở trên tường rơi xuống.

"Cái gì vậy?"

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Bầy quỷ đều lộ vẻ kinh ngạc, còn chưa hoàn hồn thì lại có một tiếng nổ rất lớn truyền đến.

"Oanh!"

"Kẻ nào dám gây chuyện ở trong Vương phủ?"

"Muốn chết!"

Tiếng rống còn chưa vang hết thì đám quỷ vật có thực lực mạnh mẽ như Đế Khốc và Tần Sinh đã bay vọt lên không trung.

Thiên điện ở bên cạnh.

Đây là nơi ở của các phi tần của tiên vương.

Mà nay.

Một vệt hắc quang đang tàn phá bừa bãi, va chạm với rất nhiều vệt huyền quang, chỉ một thoáng chốc, phòng ốc sụp đổ, tiếng vang liên tiếp truyền đến.

"Mạc Cầu, nơi này trụ sở của Thái phi, sao ngươi dám xông vào?"

Trước cửa lớn nguy nga có hai con Quỷ vật dữ tợn, thân cao mấy trượng, tay cầm đinh ba đang nộ trừng Mạc Cầu, tay vung vẩy binh khí không chút lưu tình.

Trong hư không xuất hiện kình khí gào thét, hiển nhiên là hai con quỷ vật này đã có tu vi Quỷ tướng.

"Bạch!"

Đao mang màu đen lóe lên một cái rồi biến mất.

Hai con Quỷ tướng thân thể cứng đờ, trên cổ lập tức xuất hiện một vết rách bé xíu, cái đầu khổng lổ đang từ từ trượt xuống.

Ở sau lưng bọn hắn.

Trên đại môn có vầng sáng lấp lóe, giống như đang vận chuyển trận pháp bảo vệ.

Một khắc sau.

"Oanh!"

Cánh cửa đại môn dày cỡ vài thước vỡ ra thành từng mảnh, hai bên vách tường như gặp phải cự lực oanh kích, trong nháy mắt đã hóa thành bụi đất, ngay cả những căn phòng ở phía sau cũng bị đổ sập.

Mạc Cầu đứng yên tại chỗ, tóc dài không gió mà bay, đạo bào màu xám bay phất phới, con ngươi băng lãnh giống như hoàn toàn không có sinh cơ vậy.

Chỉ là sát ý.

Hắn quét mắt nhìn toàn trường, thân thể chậm rãi bay về phía trước.

"Thật can đảm!"

"Giết cho ta!"

Một đám Quỷ vật có hình thù kỳ quái từ trong nội viện lao ra, gào thét vọt tới.

Mạc Cầu nhấc tay, hư không xung quanh người liền run rẩy, rất nhiêu đao quang mỏng như cánh ve lặng lẽ xuất hiện rồi điên cuồng bay vút về phía trước.

Đao quang lướt qua, quỷ thể liền bị xé rách, vách tường đổ sụp, trận pháp cũng vỡ vụn.

Một khu vực trống trải dài đến hơn trăm trượng xuất hiện ở trước mắt.

"Bạch!"

Thân hình Mạc Cầu lóe lên một cái liền xuất hiện ở cuối khu vực trống này, hắn vung tay áo dài, đám Quỷ vật ở xung quanh lập tức bị chém thành mảnh vỡ.

"Ầm ầm. . ."

"Bành!"

"Răng rắc!"

Một đường đi tới, không có ai có thể đỡ nổi một chiêu, cuối cùng hắn cũng tới trước một căn phòng tinh xảo.

Vân Vương phi mặc thiếp thân nhuyễn giáp, tay cần Phượng Xoa bảo kiếm, nghiến chặt răng, đôi mắt đẹp trừng to, gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Cầu:

"Ngươi giết con trai và huynh trưởng của ta, hiện giờ lại còn muốn giết ta?"

"Tốt!"

"Rất tốt!"

Ả biết là mình không phải là đối thủ của đối phương nên không hề sợ hãi, ngược lại còn cười không ngừng:

"Ngươi giết ta, bất luận trong lòng vương gia có nghĩ như thế nào thì cũng cần phải cho cấp dưới một công đạo, đến lúc đó, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!"

". . ."

Mạc Cầu nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, giống như không biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì, lập tức lắc đầu vung tay.

Đao quang hiện lên.

"Thái phi cẩn thận!"

Lúc này đã có Quỷ vật vội vàng chạy đến, khi thấy cảnh này liền sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lên chặn lại, trong lúc nhất thời, các loại vầng sáng cùng nhau vọt tới.

"Mạc Cầu, mau ngừng tay!"

Động tĩnh nơi này lớn như vậy, sớm đã làm kinh động đến cao thủ ở lân cận, rất nhiều khí tức mạnh mẽ đang chạy tới đây bằng tốc độ kinh người.

"Ha ha. . ."

Tuy rằng Vân Vương phi bị đao quang chém bay ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn được Quỷ vật cứu lại, ả không khỏi nhếch miệng cuồng hỉ, mặc cho khóe miệng chảy máu, nói:

"Họ Mạc, cho dù biết ta gài bẫy ngươi thì ngươi có thể làm được gì?"

"Ngươi tới giết ta nha!"

Đôi mắt Mạc Cầu trầm xuống, thân hình đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

"Mạc Cầu!"

Nơi xa, Đế Khốc nhìn thấy cảnh này thì hai mắt không khỏi co rụt lại:

"Ngừng tay!"

Dứt kịp dứt lời thì đã có một đám Quỷ Vương xông đến, có quỷ thi pháp chặn lại, có kẻ bảo vệ Vân Vương phi, người thì chờ thời cơ.

"Giết!"

"Giết!"

Chữ giết lạnh lẽo vô tình không biết từ đâu đến khiến cho đám quỷ vật, thậm chí là Quỷ Vương ở đây đều sinh ra một cỗ hàn ý.

Hàn ý thấu xương.

Đao mang màu đen xuất hiện.

"Ngừng tay!" Đế Khốc rống to:

"Ngăn hắn lại!"

Bầy quỷ cùng nhau hành động, đao mang phân tán, du tẩu giữa không trung, một luồng khí tức khủng bố đang nhanh chóng va đập ở một nơi nhỏ bé này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận