Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 145. Trốn

Chương 145. Trốn


Người dịch: Whistle

"XÌ.... . ."

Kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất.

Thân thể Đoạn Đức cứng đờ, trong mắt có kinh, có giận, còn có không muốn tin tưởng, nhưng hết thảy đều theo sinh cơ tan biến mà hóa thành hư không.

"Phù phù!"

Thi thể ngã xuống đất, chỗ mi tâm xuất hiện một vệt đỏ thẳm.

"Điện Vũ Cuồng Lan là sát chiêu trong Nhất Tự Truy Hồn Điện kiếm, uy lực của chiêu này tuy mạnh, nhưng sau khi bộc phát thì sẽ bị suy yếu hai hơi hô hấp."

"Nếu như có thể đỡ hoặc tránh được chiêu này, thừa cơ mà vào, nhất định có thể nhất cử lật bàn!"

Lời bình của Đổng Tiểu Uyển vẫn còn văng vẳng bên tai, Mạc Cầu đương nhiên sẽ không quên.

Lần này hắn dùng ngôn ngữ để kích động cho Đoạn Đức tức giận, thi triển chiêu này mà không thèm quan tâm đến tác dụng phụ của nó, sau đó hắn liền gồng mình chống cự.

Quả nhiên, một kích phản sát!

"Hô. . ."

Mạc Cầu hai tay chống đỡ đầu gối liều mạng thở hổn hển, thân thể có chút phát run, lông tơ toàn thân dựng đứng.

Hắn cũng đã dùng hết toàn lực vào một kích cuối cùng.

Nếu như không thành công thì bản thân Mạc Cầu sẽ lâm vào hiểm cảnh, cũng may Đổng Tiểu Uyển không phạm sai lầm.

Ít nhất là lời bình của nàng đúng với Đoạn Đức!

"Đát. . ."

Tiếng bước chân ở sau lưng dừng lại, ba người mặc đồ đen đuổi theo tới đây cũng đồng thời dừng bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về giữa sân.

Bọn hắn biết rõ thực lực của Đoạn Đức, ở trong hàng ngũ nhập lưu cao thủ cũng được xem như kẻ mạnh.

Ba người bọn hắn liên thủ cũng không phải là đối thủ của gã ta.

Bây giờ. . .

Lại chết trong tay người khác!

Mạc Cầu đứng dậy, vẩy trường kiếm trong tay một cái, thanh trường đao đã rơi xuống xuống lập tức bay lên tay còn lại.

Trái đao phải kiếm, nhìn chằm chằm ba người.

"Lão đại?"

"Đi!"

Người áo đen cầm đầu ánh mắt chớp động, đột nhiên quát khẽ một tiếng rồi dẫn đầu triệt thoái ra sau, chỉ mới mấy hơi đã ẩn vào trong rừng, rất quyết đoán và dứt khoát.

Mạc Cầu chớp chớp mắt, cũng không đuổi theo.

Tình hình hiện giờ của hắn không được tốt lắm, nhục thân bị chân khí và kình lực va chạm, da thịt đau nhức, gân cốt bất lực.

Cũng là không phải là hắn không thể đuổi theo, mà vì làm vậy sẽ tốn quá nhiều thời gian.

Nếu như chỉ có ba người này phát hiện mình thì đương nhiên là hắn sẽ trảm thảo trừ căn, phòng ngừa tin tức bị lộ, nhưng trước đó đã có người sớm rời đi, tin tức đã bị tiết lộ rồi.

Vì kế hoạch hôm nay, phải nhanh chóng trở về triệu tập cao thủ, cố gắng không cho dư nghiệt Hắc Sát giáo đào tẩu.

Trong lòng đã lập ra kế hoạch, Mạc Cầu vận kình ngăn chặn sự khó chịu trên người, cúi xuống lục soát thi thể của Đoạn Đức theo thói quen, nhặt thanh bảo kiếm dưới đất lên, lập tức thi triển bộ pháp Chỉ Xích Thiên Nhai lao mạnh trong vào màn đêm.

Hai khắc đồng hồ sau.

"Miêu đường chủ!"

Mạc Cầu thở hồng hộc xông vào doanh trại, cũng không nhìn người thủ vệ lên tiếng chào hỏi mà xông thẳng vào trong hang động:

"Miêu đường chủ, nhanh phát tín hiệu, chúng tôi đã tìm được nơi ẩn thân của dư nghiệt Hắc Sát giáo."

Động huyệt, bó đuốc chập chờn, Miêu Nguyên Thông và một vị chấp sự họ Chúc của phân đường Mễ Nhai đang bày tư thế sẵn sàng đón địch.

"Nha!" Hai người nghe vậy liền lập tức đứng lên:

"Ở đâu?"

"Chỉ ở gần đây thôi!" Mạc Cầu vội vã mở miệng:

"Còn nữa, hai phụ tử Đoạn Bất Bình và Đoạn Đức của Tử Dương đã cấu kết với dư nghiệt Hắc Sát giáo."

"Bọn hắn cướp đoạt hàng hóa của chúng ta, lưu cho Tử Dương môn là giả, âm thầm cung cấp cho Hắc Sát giáo mới là thật!"

Vừa dứt lời, hắn cũng không hiện ra ra vẻ mặt của hai người Miêu Nguyên Thông đột nhiên trở nên cực kì quái dị.

"Chuyện này. . ." Hạ chấp sự cổ họng nhấp nhô, nhỏ giọng mở miệng:

"Mạc huynh đệ, Đoạn chấp sự đối với tông môn trung thành tuyệt đối, làm sao có thể âm thầm cấu kết với Hắc Sát giáo được?"

"Trong chuyện này sợ là có hiểu lầm gì đó."

"Hiểu lầm?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Ta tận mắt nhìn thấy Đoạn Đức ở chung một chỗ với người của Hắc Sát giáo, vả lại, hắn còn muốn giết ta diệt. . ."

Hắn chưa nói dứt lời, đột nhiên trong lòng cảm thấy không đúng, tiếng nói dừng lại, thân thể cũng trở nên cứng ngắt.

Lúc mà hắn đang nói chuyện thì Miêu Nguyên Thông không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt.

Động quật này không lớn, chẳng qua vì sử dụng làm chỗ nghị sự nên đã dùng một tấm rèm vải để ngăn cách ra một căn phòng.

Mà lúc này, một cỗ sát cơ băng lãnh từ căn phòng đó phát ra, như có thực chất bao phủ toàn trường.

"Hô. . ."

Ngoài động hàn phong gào thét, xuyên qua khe thổi vào trong, xốc lên rèm vải và lộ ra một bộ mặt đang tràn đầy sát cơ, âm trầm không gì sánh được.

Đoạn Bất Bình!

Tại sao ông ta lại ở đây!

Trong lòng Mạc Cầu phát lạnh, lập tức trầm xuống.

Đoạn Bất Bình chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía bên hông Mạc Cầu, chỗ đó đang treo một thanh kiếm vốn nên thuộc về Đoạn Đức.

"Con ta. . . Thế nào?"

Giọng nói không lớn, nhưng lại giống như hàn băng vạn năm, hàn ý có thể xâm nhập cốt tủy.

"Lộc cộc. . ."

Dưới sự kích thích của cỗ sát ý này, thực lực yếu nhất Hạ chấp sự đang run nhè nhẹ.

Mạc Cầu giật mình, đối mặt với Miêu Nguyên Thông, hai người đều nhìn thấy ý quyết tuyệt trong mắt đối phương.

"Bành!"

Hai người đồng thời phát lực, một người chạy ra ngoài, một người trốn vào trong, giống như hai mũi tên nhanh chóng bắn ra.

Chỉ trong nháy mắt mà 2 người họ đã làm ra quyết định.

Trốn!

Nhưng mà hai người lại lựa chọn không giống nhau.

Mạc Cầu chọn trốn vào trong động.

Nơi đây vốn là một cái quặng mỏ, bên trong bốn phương thông suốt, xông vào mặc dù dễ bị lạc đường, nhưng cũng không dễ bị người khác đuổi tới.

Miêu Nguyên Thông lại muốn chạy trốn, bên ngoài nhiều người, tụ tập hết toàn bộ sức lực của đám người còn lại thì còn có thể thay đổi thế cục.

Về phần phản kháng?

Cho dù Mạc Cầu có tự tin đến mấy thì cũng biết rõ bản thân tuyệt không thể nào là đối thủ của một vị Nhị lưu cao thủ!

Không. . .

Sợ là toàn bộ người trong doanh địa này cộng lại cũng đều không phải là đối thủ của Đoạn Bất Bình!

"Muốn chạy trốn?"

Ánh mắt Đoạn Bất Bình băng lãnh, dưới chân chỉ đạp nhẹ một cái liền lập tức lao ra ngoài 2 trượng.

Thân như long đằng hổ vồ, thế như phong vân khuấy động.

Ông ta không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là long trời lở đất, thi triển chính là thân pháp đích truyền của Tử Dương môn Long Hổ Bộ.

Ông ta vung tay lên, chưởng lực mênh mông vọt mạnh tới chỗ Miêu Nguyên Thông để ngăn cản y trốn ra bên ngoài.

Đồng thời năm ngón tay của tay còn lại thì mở rộng hướng về phía Mạc Cầu.

So với Miêu Nguyên Thông, hiển nhiên là Đoạn Bất Bình càng coi trọng Mạc Cầu, lực lượng của năm ngón tay gần như có thể xuyên thủng kim thạch.

Chân khí tràn ra ngoài, nắm bắt một phương, cũng làm cho thân hình của Mạc Cầu bị quản chế, không thể không quay người ngăn cản.

Trong thời khắc nguy cấp này, hắn cắn chặt hàm răng, đao kiếm giống như dung hợp với thân thể.

Âm Dương Thác Loạn đao —— Âm Dương Trảm!

"Đương . ."

Chân khí ngưng tụ giống như thực chất chạm vào đao kiếm, kình khí bắn ra bốn phía, Mạc Cầu cũng bị đánh bay ra ngoài.

Nhưng mà một kích toàn lực của hắn cũng đã làm cho Đoạn Bất Bình bị khựng lại, vô lực tiếp tục đuổi giết những người khác.

"Giết người!"

Đột nhiên, Hạ chấp sự đang cứng đờ bất động lại rống to lên, còn nhân lúc lao ra ngoài động:

"Đoạn Bất Bình cấu kết với dư nghiệt Hắc Sát giáo, muốn giết người diệt khẩu. . ."

"Phốc!"

Y vừa mới xông ra ngoài hang động, còn chưa chạy được mấy bước liền bị Đoạn Bất Bình đuổi theo từ phía sau một chưởng kích sát.

"Muốn chết!"

"Đều trốn đi!" Mà Miêu Nguyên Thông cũng thừa cơ xông ra ngoài, chạy về phía rừng rậm, vừa chạy vừa kêu:

"Đoạn Bất Bình cấu kết Hắc Sát giáo, giết người diệt khẩu, mọi người chia ra trốn, đi nha môn của Phủ quân cáo trạng!"

Trong lúc rống to, thân thể ông ta tung bay, đột nhiên hất hai tay lên, xem thanh binh khí tùy thân Phán Quan bút giống như ám khí ném bay ra ngoài.

"Bạch!"

"Răng rắc. . ."

Phán Quan bút còn đang ở giữa không trung, đầu bút lông liền vỡ ra, hơn mười đạo hàn mang bắn ra, ngăn cản thế lao tới của Đoạn Bất Bình.

"Hoa. . ."

Chỉ trong nháy mắt, trong tràng lập tức ồn ào.

Có người lộ ra vẻ mặt không dám tin, có người thì ánh mắt lấp lóe, cũng có nhân phản ứng rất nhanh, sớm đã chạy ra bên ngoài.

Trốn!

Trong tràng lập tức trở nên rối loạn.

"Đáng chết!"

Đoạn Bất Bình từ giữa không trung rơi xuống, quét mắt nhìn bốn phía, xung quanh doanh địa đều là bóng người đang chạy trốn, sắc mặt của gã lập tức biến đổi.

Trong động.

Mạc Cầu giãy dụa đứng lên, lấy từ trong ngực ra một viên Dưỡng Nguyên đan rồi nuốt vào, sau đó liền lảo đảo chạy vào bên trong động.

Bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận