Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 441. Vạn Bảo Các

Chương 441. Vạn Bảo Các


Người dịch: Whistle

Nếu như Mạc Cầu chỉ tinh thông luyện đan thì không đi cũng không có gì.

Dù sao nếu lỡ mà mất đi một vị luyện đan sư trong lúc tuần sơn, đối với Thuần Dương mà nói, thì là được không bù mất.

Nhưng một vị y dược đại gia thì lại khác.

Lễ tế tuần sơn cũng không hề an toàn.

Ngược lại còn cực kỳ nguy hiểm, thậm chí ngay cả Tông sư Kim Đan cũng chưa hẳn có thể đảm bảo bản thân không có việc gì.

Dù sao.

Đám tà tu trong Nhạn Đãng sơn mạch sẽ không trơ mắt nhìn người khác càn quét nhà mình.

Người của Thiên Tà Minh cũng càng sẽ không thành thực như vậy.

Lúc này có thêm một vị đồng môn tinh thông y dược đi theo thì sẽ có thể cứu mạng vào thời điểm then chốt.

Mạc Cầu nhíu mày, không lên tiếng.

Hắn đã sớm nói là mình sẽ không tham dự vào việc này, cũng đã nhận được sự đồng ý rồi, lúc này trong lòng Mạc Cầu không khỏi có chút không thích.

"Như vậy đi!" Tạ Lưu Vân hơi chút trầm ngâm, nói:

"Nếu như sư đệ nguyện ý đi cùng thì ta có thể đi xin một viên Lục Chuyển Quy Nguyên đan từ chỗ của Lý tiền bối."

"Một viên linh đan này đã sánh ngang với một năm khổ tu của sư đệ rồi, như thế nào?"

Mạc Cầu nhíu mày, mặt hiện ý động, thấy Tạ Lưu Vân vẫn không có ý định buông tha mình liền nói:

"Ba viên!"

"Không có khả năng." Tạ Lưu Vân biến sắc:

"Đan này khó được như thế nào thì chắc sư đệ cũng đã rõ ràng, cho dù là ta đều chưa hẳn có thể lấy được."

"Quên đi!" Mạc Cầu tỏ ra tiếc nuối lắc đầu.

"Đừng!" Tạ Lưu Vân khẽ cắn hàm răng:

"Hai viên!"

"Nhiều nhất chỉ có hai viên!"

"Sư đệ, đệ có y thuật cao minh như vậy, không tham gia tuần sơn thì thật không thể nào nói nổi."

"Cho dù ta đáp ứng, sợ là tiền bối trong tông môn cũng sẽ không đáp ứng, đến lúc đó đệ cũng phải đi thôi."

Mạc Cầu nhăn mày, dừng một chút rồi mới bất đắc dĩ gật đầu:

"Hai viên, nhưng phải đưa trước cho đệ."

"Cái này. . ." Tạ Lưu Vân chần chờ một hồi, thấy sắc mặt Mạc Cầu hạ xuống bèn cắn răng gật đầu:

"Không có vấn đề!"

. . .

Lưu quang bay lượn về phía động phủ ở Lương sơn.

Mây mù phiêu tán, Mạc Cầu không hề dừng lại, xuyên thẳng qua một mặt vách đá, lưu lại những gợn sóng giống như mặt nước ở trên vách đá.

Sau khi trở về động phủ, hắn trầm ngâm một chút liền đi tới mật thất cất giấu Thiên Lôi kiếm.

Còn bảy ngày nữa là lễ tế tuần sơn sẽ bắt đầu, thời gian chuẩn bị của hắn đã không nhiều.

"Ông. . ."

Cửa đá mở ra, lôi đình chói mắt thỉnh thoảng nhảy lên, lấp lóe.

Mạc Cầu híp mắt nhìn thanh phi kiếm giống như một đoàn lôi quang kia trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên bấm ấn quyết.

Diêm La Phong Bảo Quyết!

Thần niệm, pháp lực tương dung, hóa thành những sợi tơ bao phủ về phía Thiên Lôi Kiếm.

Giống như từng lớp vải, mạng nhện, kén tằm vô hình, chậm rãi áp súc lôi đình vào quanh mình.

Không biết qua bao lâu sau.

"Thu!"

Mạc Cầu đột nhiên quát khẽ một tiếng, Thiên Lôi Kiếm trong mật thất bỗng run lên, hóa thành một viên đan hoàn màu đỏ trắng lớn chừng ngón cái.

Đan hoàn nhẹ nhàng bật lên một cái liền chui vào trong miệng Mạc Cầu, chìm xuống đan điền.

Đan hoàn không lớn, nhưng lại nặng như vạn quân.

Mạc Cầu lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, điên cuồng vận chuyển pháp lực trong cơ thể hội tụ về phía đan điền.

Chỉ trong một lát ngắn ngủi.

Khí tức trên người hắn liền rơi xuống chừng tám thành, hơn phân nửa tu vi đều dùng để phong ấn Thiên Lôi Kiếm.

"Hô. . ."

Mạc Cầu thở dài một hơi, điều tra tình huống trong cơ thể mình một chút, trên mặt không khỏi nở một cười khổ bất đắc dĩ.

Pháp lực mà hắn có thể vận dụng lúc này cũng không khá hơn khi vừa mới tới Thái Ất tông là bao.

Vả lại tuy rằng uy lực của Thiên Lôi Kiếm rất lớn, nhưng nó cũng là một quả bom hẹn giờ.

Một khi mất khống chế thì người xui xẻo đầu tiên chính là bản thân hắn.

Dù cho có thể giải phong, sử dụng được một lần cũng là giết địch một ngàn, tự tổn mấy trăm.

Vả lại mỗi lần sử dụng đều sẽ khiến cho linh tính của pháp bảo hạ xuống, tương đương với chuyện lãng phí mấy năm khổ công.

Cũng may. . .

Lần đi tuần sơn này hắn chỉ là một vị thầy thuốc tùy hành, hẳn là sẽ ít khi gặp phải tình huống cần xuất thủ.

Vả lại.

Cũng không phải là hắn không có những thủ đoạn khác.

Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, cong người đi vào thạch thất chứa cổ hố rồi lấy ra hai cây trường phiên.

Ngự Thú Phiên!

"Rầm rầm. . ."

Mặt cờ đón gió phấp phới, quyển xuống dưới liền thu hơn vạn con Đao Sí Phệ Hỏa Nghĩ vào trong đó.

Trên mặt cờ vốn không có vật gì nay lại nhiều thêm vô số đồ án Đao Sí Phệ Hỏa Nghĩ dữ tợn.

Những cổ vật này đều là thân mang kịch độc, miệng lưỡi bén nhọn, có thể gặm ăn linh vật, tốc độ phi độn cũng không chậm, đối phó với tu sĩ Đạo cơ cũng đã dư xài.

Nghĩ nghĩ.

Hắn lại đi tới mật thất luyện tập Yển sư tạo vật lấy ra một cái tổ ong cao khoảng một trượng.

Trong cái tổ ong này có mười vạn con ong khôi lỗi, giết địch thì không được, nhưng thả ra ngoài dò xét tình huống lại là dư xài.

Cuối cùng.

Mạc Cầu duỗi hai tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây trường phiên đen thui.

Diêm La Phiên!

Hắn nhẹ nhàng run cây trường phiên trong tay một cái, không khí ở xung quanh động phủ lập tức run rẩy, chín đạo ô quang vốn đang đứng ở nơi này lập tức nhanh chóng lướt đến.

Thập Phương Diêm La Đại Trận!

Cái này mới là chỗ dựa lực lượng của hắn.

Mạc Cầu kiểm tra lại những thứ ở trên người, Pháp khí, Thần thông, Trận pháp, đan dược đều đã đầy đủ.

Nhưng Mạc Cầu vẫn luôn cảm thấy thiếu một ít đồ vật.

Nghĩ nghĩ.

Hắn bước ra ngoài động phủ, đi về phía Vạn Bảo Các của tông môn để tìm một chút đồ tốt vào khoảng thời gian cuối cùng này để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Vạn Bảo Các.

Là một nơi đặc biệt trong cảnh nội của Thái Ất tôn.

Trên một ngọn núi cao đơn độc, tạo hình của nó rất kì lạ, giống như một cây thạch châm thẳng tắp hướng lên trời.

Phối hợp với sườn núi trải rộng ở bên dưới làm cho nó tạo hình chỉnh thể của nó cực kỳ giống một cái la bàn kỳ lạ.

Đặc biệt nhất là tòa gác lửng Vạn Bảo Các cao chừng hơn mười trượng kia lại luôn luôn di chuyển mỗi thời mỗi khắc.

Mỗi lần tới đây thì Mạc Cầu đều cảm thấy như đang được chiêm ngưỡng một loại ra-đa lớn chừng mấy vạn mẫu vậy.

Ngoài ra.

Nơi này cũng là một trong những địa phương an toàn nhất ở Thái Ất tông, nghe nói có Nguyên Anh Chân Nhân tọa trấn quanh năm.

Đương nhiên là Mạc Cầu cũng không biết chuyện này là thật hay giả, nhưng ở đây tuyệt đối sẽ có không ít hơn ba vị Kim Đan.

Mạc Cầu độn tới tầng 7, sau khi nghiệm chứng xong thân phận thì hắn liền thản nhiên bước vào một căn tĩnh thất bên trong.

"Mạc đạo hữu!"

Không bao lâu sau, một ông lão mặc áo bào trắng đẩy cửa bước vào, cười nói:

"Đã lâu không gặp, đạo hữu vẫn khỏe chứ?"

"Ngôn lão." Mạc Cầu đứng dậy, vẻ mặt kinh hỉ:

"Hôm nay đến lượt ngài phòng thủ sao?"

"Không sai."

Ngôn lão gật đầu.

Hai người cũng xem như có giao tình, lúc trước khi Mạc Cầu sơ nhập Thái Ất tông liền đã nhận thức vị này.

Lại đều là Luyện Đan sư của Thuần Dương cung cho nên rất quen thuộc.

"Thật là trùng hợp." Mạc Cầu mở miệng:

"Ngôn lão, tại hạ định mua vài vật phẩm hộ thân bảo mệnh."

"Ừm?" Ngôn lão đầu tiên là sững sờ, sau lại lập tức hiểu rõ:

"Sao vậy, Mạc đạo hữu cũng định tham gia lễ tế tuần sơn lần này sao?"

"Đúng vậy!" Mạc Cầu than nhẹ:

"Tạ sư huynh cứ khăng khăng muốn Mạc mỗ phải đi một chuyến."

"Ngươi thông hiểu y thuật, luyện đan, đi một chuyến cũng tốt, còn có thể lấy được một chút công lao." Ngôn lão cười nói:

"Nói đến, tới lúc ngươi trở về thì chắc là cái thân phận trưởng lão Ngoại môn này cũng có thể đổi thành Trưởng lão Nội môn rồi."

"Chuyện này còn sớm." Mạc Cầu lắc đầu, nói:

"Thứ mà tại hạ cần, Ngôn lão có đề cử gì không?"

"Vật hộ thân, bảo mệnh à." Ngôn lão ngồi ở phía đối diện, lấy ra một miếng ngọc giản rồi nhẹ nhàng vuốt ve:

"Mạc đạo hữu cũng biết rồi, bởi vì sự kiện lễ tế Tuần Sơn này nên trong khoảng thời gian gần đây thì những vật phẩm như vậy đều tăng giá không ít."

"Tăng bao nhiêu?"

"Ít nhất ba thành!"

Trong lòng Mạc Cầu trầm xuống.

Ba thành, đây cũng không phải là một con số nhỏ, nhất là những thứ mà hắn cần vốn đã rất đắt đỏ, mỗi tăng thêm một thành thì cũng đã rất nhiều rồi.

Bất quá, chuyện đã tới nước này rồi thì cũng không thể không mua.

Mạc Cầu lập tức hít sâu một hơi, hỏi:

"Thái Ất Kim Quang Phù do Tông sư Kim Đan vẽ có giá bao nhiêu?"

Thái Ất Kim Quang Phù tương đương với việc phong ấn Thái Ất Kim Quang Độn một lần, lại là thủ bút của Kim Đan.

Trong cảnh giới Đạo cơ thì tốc độ của nhanh có một không hai.

"Không có." Ngôn lão nghe vậy bèn cười khổ:

"Đây chính là hàng bán chạy, thời điểm then chốt có thể bảo mệnh, hôm trước đã bán đi tờ cuối cùng rồi, trước mắt trong các đã không còn hàng tồn, trong khoảng thời gian ngắn thì chắc là cũng không có vị tiền bối Kim Đan này muốn hao phí tinh lực để luyện chế đâu."

"Bất quá, còn có mấy tấm Di Hình Hoán Ảnh Phù, mặc dù độn tốc của phù này không nhanh, nhưng thiện ở né tránh khi đối mặt với công kích."

Mạc Cầu yên lặng lắc đầu.

Trên người hắn có rất nhiều Pháp thuật, Thần thông, trong đó không thiếu thủ đoạn né tránh giống như vậy, loại phù này cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng với hắn.

Vả lại giá của nó cũng không rẻ.

"Thế có bảo vật hộ thân không?"

"Cái này thì có." Ngôn lão gật đầu, nói:

"Pháp khí Thượng phẩm, Cực phẩm đều có."

"Còn có hai tấm Lục Đinh Lục Giáp Thần Phù, có thể trụ được mười hơi công kích của Tông sư Kim Đan."

"Đương nhiên, chỉ là đòn công kích bình thường."

"Lục Đinh Lục Giáp Thần Phù." Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:

"Giá bao nhiêu?"

Hắn đã nghe qua loại phù này rồi, cũng là thủ đoạn của Tông sư Kim Đan, dường như còn không phải Kim Đan của bản tông, mà là lấy được từ chỗ của Chân Tiên đạo.

Ngôn lão cười tủm tỉm dựng thẳng một ngón tay, sau đó nói:

"Nể mặt giao tình của chúng ta, ta có thể giảm cho ngươi 5%, đây đã là giá thấp nhất rồi."

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, không khỏi cảm thấy đau lòng.

Chẳng qua chỉ là một tờ linh phù mà đã có thể làm cho số linh thạch trên tay hắn rút lại hơn phân nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận