Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 394. Bảo Khố

Chương 394. Bảo Khố


Người dịch: Whistle

Vương Kiều Tịch thu hồi ánh mắt, trong lòng không khỏi cảm khái.

Đối phương đúng là không biết mình đang làm gì, nhưng cũng biết rất rõ mình sẽ làm gì.

Nguyên bản sự lựa chọn phức tạp vì song phương không tín nhiệm lẫn nhau này đã bị Mạc Cầu hời hợt chặt đứt.

Từ bỏ thì đồng quy vu tận.

Giải cấm sẽ còn một chút hi vọng sống.

Dưới tình huống chỉ có hai sự lựa chọn này, chỉ cần nàng không điên thì cũng chỉ có thể chọn cái thứ hai.

Nhưng không thể nghi ngờ là Mạc Cầu cũng không phải người vô tình.

Giống như lời mà trước đây hắn nói, Mạc Cầu chỉ đang đảm bảo người đối diện sẽ cởi bỏ phong cấm cho hắn.

Vào thời khắc cuối cùng, Mạc Cầu cũng không keo kiệt triển lộ thiện ý.

Đối phương rất tự tin!

Tự tin đến mức có thể nắm được suy nghĩ của mình không một sai chút nào, trên thực tế, hắn đã thật sự làm được.

Lấy lại bình tĩnh, Vương Kiều Tịch quét mắt tứ phía.

Đây là một tòa đại điện trống trải rộng lớn, hai bên đại điện có bày một chút giá gỗ tinh xảo.

Trên giá gỗ là một món bảo vật bị Linh quang bao phủ.

Trên chủ vị của đại điện không có ghế ngồi, chỉ bày một tòa trận pháp.

Truyền Tống trận!

Ở bốn phía của Truyền Tống trận đều có một vài lỗ khảm, nhìn kích cỡ thì vừa lúc có thể nhét vừa một viên Linh thạch.

Tổng cộng có mười cái lỗ, cũng mang ý nghĩa dùng mười viên Linh thạch liền có thể khởi động Trận pháp, bất quá chắc chắn không phải là Linh thạch Hạ phẩm.

Hai người tiến lên một bước, đi tới gần Truyền Tống trận, Vương Kiều Tịch thấy thế bèn nhướng mày:

"Trên người sư đệ có Linh thạch Trung phẩm không?"

Linh thạch Trung phẩm cũng không phải hàng thông thường, một viên có thể sánh bằng một trăm viên Linh thạch Hạ phẩm, hơn nữa còn không thể đổi được.

Đúng là trên người Mạc Cầu có Linh thạch Trung phẩm, tất cả Linh thạch Trung phẩm đều là của Lý Nguyên Cảnh, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng có lẽ còn là đủ mười viên.

Nhưng hắn không có ý định một mình bỏ ra.

Mà là đưa tay chỉ về phía một cái giá gỗ ở bên trái đại điện, nói:

"Chỗ đó liền có Linh thạch cần dùng để khởi động Trận pháp."

Vương Kiều Tịch nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy trên giá gỗ có một đống nhỏ Linh thạch Trung phẩm đang bị linh quang bao phủ, đôi mắt đẹp của nàng lập tức lấp lóe, chậm rãi nói:

"Toàn bộ những vật ở đây cuối cùng cũng đều phải mang đi, hiện giờ chúng ta lấy xuống, chắc là tiền bối tông môn sẽ không trách tội đâu."

"Đương nhiên." Mạc Cầu gật đầu phụ họa:

"Lấy ra trước thời hạn cũng là vì thuận tiện mở ra Trận pháp, hợp tình hợp lý, tiền bối đương nhiên sẽ không trách tội."

Có cớ, hai người cũng không chậm trễ, lách mình xuất hiện ở trước giá gỗ.

Mạc Cầu đưa tay ra hiệu:

"Sư tỷ, mời!"

Bảo vật ở trên giá gỗ đã bị cấm pháp bao phủ, người có thể đến chỗ này thi pháp thì tất nhiên không phải là kẻ yếu.

Đại khái sẽ là vị tu sĩ Đạo cơ.

May mà Cấm pháp truyền thừa của Thương Vũ phái đều là nhất mạch tương liên, cho dù không đủ tu vi thì cũng vậy thể nghĩ biện pháp.

Cấm pháp hóa thành một quả cầu, bao phủ linh thạch vào trong, Vương Kiều Tịch đứng trước quả cầu, đôi mắt đẹp lấp lóe Linh quang.

Thật lâu sau, trong miệng mới khẽ quát một tiếng, mười ngón tay nở rộ Linh quang, giống như mạng nhện bao trùm về phía trước.

Linh quang như tuyến, từ từ rót vào trong Cấm pháp, chầm chậm hao mòn Pháp lực trên đó, cho đến. . .

"Ba!"

Linh quang bạo toái, mấy chục viên Linh thạch Trung phẩm lộ ra trước mắt.

Vương Kiều Tịch tỏ ra vui mừng, vội vàng tiến lên một bước, lập tức nghĩ đến chuyện gì đó bèn dừng lại, nhìn về phía Mạc Cầu:

"Sư đệ, còn dư lại một người một nửa?"

Mạc Cầu nở một nụ cười nhạt, nhẹ gật đầu, lấy ra một cái Túi Trữ Vật trống thu hồi Linh thạch.

Có bắt đầu, hai người cũng không khách khí nữa, tự mình tìm một cái giá gỗ rồi bắt đầu giải trừ phong cấm.

Vương Kiều Tịch chọn trúng một thanh Ngọc Xích.

Mạc Cầu thì dừng ở trước mặt một cây quạt nhỏ màu đen.

Vạn Quỷ Phiên!

Không ngờ là cây Vạn Quỷ Phiên lúc trước nằm trong tay Bạch Cốc Dật lại xuất hiện ở đây?

Bất quá ngẫm lại cũng không kỳ quái.

Thương Vũ phái không có cao thủ tu hành tà pháp, cho nên cũng chỉ có thể phong cấm món pháp khí tà đạo này.

Vạn Quỷ Phiên mới là Pháp khí thành danh của Bách Quỷ Tẩu.

Diêm La Phiên thì không phải!

Vào thời kỳ mà Bách Quỷ Tẩu toàn thịnh, dựa vào việc trắng trợn tàn sát sinh linh, vơ vét Linh vật, tích lũy được sáu cây Vạn Quỷ phiên, có thể kết được Tứ Phương Diêm La Đại Trận.

Đại trận này có thể vây giết tu sĩ Đạo cơ trung kỳ, uy phong một thời.

Mà Diêm La Phiên chính là chí bảo mà lão ta khổ cực tìm kiếm.

Nhưng mà vừa mới lấy được, còn chưa kịp luyện hóa, đã bị chưởng giáo của Thương Vũ phái Mao Cố bắt giữ.

Nếu như có thể chân chính luyện hóa Diêm La Phiên, dùng làm chủ phiên thiết hạ Diêm La Đại Trận, cho dù Mao Cố có là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ thì cũng chưa biết ai thắng ai thua.

Đáng tiếc là, muốn lập Diêm La Đại Trận thì cần ít nhất bốn cây kỳ phiên, mà trên tay Mạc Cầu chỉ có hai cây, cho dù tăng thêm cây trước mặt này cũng không đủ.

Vương Kiều Tịch theo nếp hành động, chầm chậm mài mòn Cấm pháp, đồng thời có chút hiếu kỳ nhìn về phía Mạc Cầu.

Nàng có thể giải khai phong cấm là vào căn cơ vững chắc, còn có truyền thừa cùng Cấm pháp nhất mạch tương thừa.

Trước đây Mạc Cầu chỉ là phàm nhân, thời gian tu luyện Pháp thuật cũng không lâu lắm, còn chỉ là một đệ tử Ngoại môn, chưa từng đạt được truyền thừa chân chính, không biết hắn sẽ phá cấm như thế nào?

Đừng nhìn nàng phá cấm đơn giản mà cho rằng chuyện này dễ dàng.

Phóng nhãn toàn bộ Thương Vũ phái, thực lực dưới Đạo cơ mà có thể phá vỡ Cấm pháp nơi đây, số lượng tuyệt đối không vượt qua năm ngón tay.

"Bạch!"

Ngay lúc nàng đang trầm tư thì trước người Mạc Cầu bỗng xuất hiện một luồng đao quang.

Đao quang lóe lên một cái rồi biến mất, như bạch câu xuyên qua khe hở, không lưu vết tích, Linh quang Cấm pháp trước mặt bỗng nhiên toái liệt.

"Bành!"

Linh quang vỡ nát, cây quạt nhỏ màu đen bên trong cũng bị Mạc Cầu nắm trong lòng bàn tay.

Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch co rụt lại, trong lòng sợ hãi cả kinh, ngay cả trình tự thi pháp cũng trở nên lộn xộn.

Nàng xem rất rõ ràng.

Một đao vừa rồi của Mạc Cầu lại chém trúng ngay tiết điểm linh lực trên Cấm pháp, vả lại còn một kích tức nát.

Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, tự nhiên tùy ý, còn mang theo một cảm giác cân đối kỳ dị.

Nhưng Linh lực du tẩu rất nhanh?

Lại còn phải bắt lấy tiết điểm Cấm pháp hiển lộ trong một sát na kia.

Có thể làm được đến trình độ này, nói rõ nhãn lực và ngự đao pháp của đối phương đã cao minh đến mức đáng sợ.

Thậm chí là khủng bố!

Nếu đổi thành nàng.

Nếu như người ở trước mặt Mạc Cầu là mình. . .

Sắc mặt Vương Kiều Tịch tái nhợt, cho dù nàng có thi triển tất cả thủ đoạn thì cũng không nghĩ ra cách nào để mình không chết.

Nhưng rất hiển nhiên.

Mạc Cầu muốn chém ra một đao vừa rồi cũng không phải đơn giản như vậy, sắc mặt của hắn cũng đã tái nhợt, khí tức trên người cũng đã yếu đi.

Một lát sau, hắn mới khẽ nhả một ngụm trọc khí, dịch bước đi tới một cái giá gỗ chứa ngọc giản ở bên cạnh.

Một lúc sau.

"Răng rắc. . ."

Linh quang toái liệt, ngọc giản bị hắn nắm trong tay, thần niệm quét qua, trên mặt lập tức lộ ra động dung.

"Hồ Công Bão Đan Kinh!"

Đây là một quyển Luyện đan bí yếu của Mê Nguyệt phong, trong đó có ghi 136 loại đan dược và 17 phương pháp Luyện đan, thu đan.

Còn giải thích về rất nhiều Linh dược, dược lý phối hợp, Ngũ Hành hòa hợp. . .

Trong đó.

Có loại đan dược dành cho phàm nhân giống như Tiên Thiên đan, cũng có Luyện khí bảo dược như Quy Nguyên, Ngưng Thần đan, còn có 11 loại Linh dược mà tu sĩ Đạo cơ cũng có thể dùng đến, và kỳ dược có thể hoạt tử nhân nhục bạch cốt.

Mạc Cầu nắm chặt ngọc giản, phát hiện thấy Vương Kiều Tịch đang nhìn chằm chằm mình, bèn lập tức mở miệng:

"Ngọc giản có thể sao chép, phục chế, sư tỷ không cần lo lắng Mạc mỗ sẽ tư tàng."

"Không, không." Vương Kiều Tịch xấu hổ cười một tiếng, đồng thời mãnh thôi pháp lực, phá vỡ Cấm pháp trước mặt.

Mà lúc này, Mạc Cầu đã đi tới một chỗ khác.

Nửa ngày sau.

Ngoại trừ bảy cái Cấm pháp cuối cùng quá mức tinh thâm, hai người không thể làm gì được, những bảo vật còn lại đều đã bị bọn họ lấy ra.

Mạc Cầu lấy được 13 món, Vương Kiều Tịch lấy được sáu món.

Trong đó, có bốn cái ngọc giản.

Ngoại trừ Hồ Công Bão Đan Kinh.

Còn có một bộ kiếm quyết Thương Vũ Thất Tường, Linh Quan Pháp Nhãn phiên bản đầy đủ, Tam Thập Lục Vân Triện Chân phù.

Kiếm quyết Thương Vũ Thất Tường là kiếm quyết đỉnh tiêm truyền thừa của Thương Vũ phong, đương nhiên là cực vi cao minh.

Nhưng luận uy lực thì cũng chỉ mạnh hơn Âm Sát Thập Nhị Kiếm một đường, không kém hơn Trảm Niệm Đao bao nhiêu, Mạc Cầu không có ý định lãng phí tinh thần để cảm ngộ môn kiếm quyết này.

Linh Quan Pháp Nhãn phiên bản đầy đủ lại là niềm vui ngoài ý muốn, đây chính là thủ đoạn mà chỉ tu sĩ Đạo cơ mới có.

Đến nỗi Tam Thập Lục Vân Triện Chân phù, hắn đã sớm lấy được.

Nhìn ra được, những thứ được đặt ở chỗ này đều là vật của tứ phong tứ mạch đã trải qua tuyển chọn tỉ mỉ.

Đan dược, Kiếm quyết, Thần thông, Cấm pháp, đầy đủ mọi thứ.

Về phần Công pháp trọng yếu nhất, hẳn là đang nằm trong bảy cái linh quang không thể phá vỡ được kia.

Trừ cái đó ra.

Hai người lại lấy được một chút đan dược, Pháp khí, Linh thạch, và một vài Linh tài đặc thù.

Nếu như có thể lấy hết những vật này, thu hoạch này lớn đến mức có thể làm cho tu sĩ Đạo cơ động dung.

Đáng tiếc. . .

"Sư đệ." Vương Kiều Tịch khẽ vuốt một thanh Phi kiếm trong tay, nói:

"Mặc dù chúng ta đã lấy được những vật này, nhưng khi tiền bối tông môn tới đây thì vẫn phải giao nộp lại."

"Đương nhiên."

Nàng chần chờ một chút, tiếp tục nói:

"Nơi đây phong cấm quanh năm, cho dù là tiền bối tông môn thì chắc là cũng không biết cụ thể nơi này có cái gì."

"Chúng ta có phải là nên bỏ lại một hai món không."

". . ." Mạc Cầu nhíu mày:

"Sư tỷ nói đúng lắm."

"Sư đệ hiểu được là tốt."

Vương Kiều Tịch cười một cái, run tay đánh ra mười viên Linh thạch rơi xuống lỗ khảm trên Truyền Tống trận.

"Tiếp theo chúng ta liền chờ. . ."

"Hả?"

Nàng còn chưa dứt lời, hai người đã đồng thời ngẩng đầu, cách Trận pháp, nhìn về phía chân trời nơi xa.

"Bạch!"

Trong chân trời có một vệt lửa phá toái hư không, chớp mắt đã trăm trượng, mới thoáng cái đã vượt qua đỉnh núi trùng điệp.

Sau hoảng quang có hai luồng độn quang, một thì âm trầm, một thì quỷ dị.

Hai vệt độn quang một trái một phải, thỉnh thoảng thi triển Pháp thuật kinh khủng, đánh tới người trước mặt.

Chỉ là Pháp thuật ba động, lại cách nhau rất xa, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy mát lạnh trong lòng.

"Người đó là. . ." Mạc Cầu híp mắt, Linh Quan Pháp Nhãn chiếu rọi, bóng người ở trong ngọn lửa dần dần rõ ràng:

"Hỏa Nha Đạo Nhân!"

Chủ nhân của Xích Hỏa phong - Hỏa Nha Đạo Nhân, cao thủ Trúc Cơ trung kỳ, nghe nói là vì người mang trọng bảo nên thực lực không kém Trúc Cơ hậu kỳ.

Nhân vật như vậy mà lại bị người ta truy sát?

Mà lại.

Xem tình hình thì còn cực kỳ không ổn.

" Cửu Sát điện Chấp Pháp điện chi chủ, Mạc Thiên Cừu!" Sắc mặt Vương Kiều Tịch ngưng tụ, nghiêm túc nói:

"Một người khác chắc là đến từ Huyết Sát tông."

Nàng tiến lên một bước, bấm tay muốn dẫn động Trận pháp nơi này.

Trận pháp này không chỉ có thể ẩn nấp hành tung, mà đồng thời cũng có lực công kích không kém.

Ở trong tay hai người, có lẽ không làm gì được tu sĩ Đạo cơ, nhưng chặn đường vây khốn một người trong một thời gian ngắn thì cũng không khó.

Xem tình huống phía trên, tuy hai vị Trúc Cơ tà đạo liên thủ mạnh hơn Hỏa Nha Đạo nhân, nhưng một đối một thì sẽ không địch lại.

Nếu như có thể ngăn cản một người, cộng thêm hai người bọn họ hiệp trợ, chưa chắc không thể thay đổi chiến cuộc.

"Đừng!"

Ngay lúc nàng sắp động thủ thì Mạc Cầu lại đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay ngăn lại.

"Sao vậy?"

"Đằng sau còn có người!"

Mạc Cầu chỉ tay về một hướng, Vương Kiều Tịch nhìn lại, gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên trắng bệch.

Chỉ thấy ở sau lưng của ba vệt độn quang kia vẫn còn có bốn đạo độn quang đang theo đuổi không bỏ.

Bốn người, đều là Đạo cơ, hơn nữa đều là tu sĩ tà đạo.

"Đát. . ."

Thân thể Vương Kiều Tịch run lên, vô thức lui lại một bước, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Lúc này.

Mạc Cầu đã vội vàng quay người, đại thủ lăng không ấn xuống, Pháp lực bao trùm Truyền Tống trận, bắt đầu khu động Trận pháp.

"Sư đệ." Vương Kiều Tịch lấy lại tinh thần, thấy thế liền quýnh lên:

"Không được!"

Ai cũng không biết là tòa Truyền Tống trận này còn có thể dùng được mấy lần, lỡ như hai người rời đi chính là một lần cuối cùng, như vậy chẳng phải đã đoạn tuyệt đường lui của những người khác sao.

Vả lại truyền tống lúc này, cho dù có Trận pháp che lấp, sợ là cũng không thể gạt được cảm giác của tu sĩ Đạo cơ.

Nhưng mà Mạc Cầu lại bất vi sở động, tiếp tục thôi động Trận pháp.

Cùng lúc đó.

Hỏa Nha Đạo Nhân đã độn đến trên không trung của đảo hoang, nhìn lướt qua phía dưới, tốc độ phi độn không thay đổi.

Ngay lúc hai người ở đằng sau tới gần đảo hoang thì lão ta lại đột nhiên cười gằn, một tay nhấn xuống đảo hoang.

"Oanh. . ."

Linh quang ngập trời, trong nháy mắt đã bay thẳng lên cao trăm trượng, cuốn hai người ở trên không vào trong đó, cũng làm cho một đám tu sĩ tà đạo ở sau lưng bị trì trệ.

Không được!

Vương Kiều Tịch và Mạc Cầu đồng thời biến sắc.

Bọn họ không kích phát Trận pháp, nhưng không có nghĩa là Hỏa Nha Đạo Nhân sẽ không làm vậy.

Sở dĩ Hỏa Nha Đạo Nhân dẫn tà đạo truy binh tới nơi này đương nhiên là định mượn nhờ Trận pháp nơi này để vây khốn truy binh, để tạo cơ hội cho kế hoạch tiếp theo.

"Sư tỷ." Mạc Cầu quyết định thật nhanh:

"Sư tỷ đến điều khiển Truyền Tống trận!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận