Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 552. Linh Thú

Chương 552. Linh Thú


Người dịch: Whistle

Cũng chẳng trách ông ta sẽ nghĩ như vậy.

Pháp môn chính đạo đều giảng cứu làm gì chắc đó, cực ít sẽ tổn hại đến Thần hồn.

Huống chi bên cạnh Cơ Băng Yến còn có vợ chồng Đảo chủ, cho dù có sai lầm thì cũng có thể phát hiện kịp thời.

Trừ phi. . .

Nàng âm thầm vụng trộm tu luyện cái gì.

"Không có!" Cơ Băng Yến lập tức gượng dậy, vẻ mặt tức giận:

"Ta chưa từng tu hành pháp môn nào ngoài công pháp mà cha mẹ truyền thụ, Giang tiền bối đừng có nói xấu ta!"

"Cái này. . ." Giang Bồi Công lộ vẻ khó xử:

"Nếu như vậy, ta cần phải cẩn thận suy nghĩ một hồi."

"Ừm."

"Đảo chủ, không bằng mời Hoàng đạo hữu và Thôi đạo hữu đến cùng nhau thảo luận đi, trong lúc nhất thời, Giang mỗ. . . Thực sự là không có biện pháp gì!"

"Cũng tốt." Cơ Trường Không gật đầu:

"Ta đi mời người, đúng, còn có Mạc Cầu Mạc đại sư, hắn cũng là một vị cao thủ y thuật."

Nói xong liền vung tay lên, sai khiến phủ binh đi mời người.

Không bao lâu sau.

Hai vị Hoàng, Thôi dược sư lần lượt chạy đến, chỉ có Mạc Cầu là đã ra ngoài hái thuốc, không ở trên đảo.

Bất quá Mạc Cầu nổi danh về thuật luyện đan, chưa từng nghe nói y thuật của hắn ra sao, cho dù có người có ở đây thì chắc là cũng không có đại dụng gì.

Tam đại cao thủ y thuật của Đằng Tiên đảo đều ở đây, theo lý mà nói, thiên hạ không có bệnh nào mà không trị được.

Sắc trời càng ngày càng mờ.

Ngoài phòng.

Ba vị dược sư đang nhỏ giọng trò chuyện thảo luận, thỉnh thoảng còn phát sinh cãi lộn, có thể thấy được tình huống không hề lạc quan.

Cơ Trường Không và Tần Nguyên Hương thì đang túc trực bên con gái, đôi mắt đều bị thâm đen, Cơ Băng Yến muốn ngủ nhưng lại giãy dụa để không ngủ.

Nhìn xem nữ nhi phải chịu sự dày vò này, hai người đều cảm thấy lồng ngực khó chịu, ngay cả thở cũng không kịp thở.

Nếu như có thể chịu thay, sợ là bọn họ đều cam nguyện để bản thân chịu tội chứ không muốn để cho nữ nhi khó chịu như vậy.

"Yên tâm." Cơ Trường Không an ủi thê tử:

"Cho dù trên đảo không có người nào chữa được thì chúng ta còn có thể mời sư tôn tới, Tề tiền bối của Huyền tông đang ở gần đây, ta đã đưa tin rồi, có Tông sư Kim Đan xuất thủ, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho nữ nhi."

"Ừm."

Tần Nguyên Hương gật đầu, yên lặng rơi lệ.

Mà ý thức của Cơ Băng Yến đã lâm vào loạn ly, trước mắt hiện lên các loại hình tượng.

Nhiều nhất.

Là một gã nam nhân đang gầm thét nhào tới chỗ nàng.

Mà chẳng biết tại sao, Pháp lực và Thần thông mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo lại đột nhiên mất đi hiệu dụng.

Hoảng sợ trong quanh quẩn trong đầu nàng.

"Không muốn. . ."

"Không được!"

. . .

Hỗn Loạn vực.

Thời gian đã trôi qua mấy năm, Mạc Cầu lại trở về nơi này.

Nhưng mà đã có bản đồ mà Cơ Băng Yến đưa cho, khu vực bên ngoài này đã không còn bao nhiêu bí mật.

Nguy hiểm cũng càng thưa thớt.

"Rầm rầm. . ."

Gió biển quét qua, hắc bào trên người hắn bị gió thổi phần phật.

Lúc này, trên người Mạc Cầu khoác một chiếc hắc bào, che khuất khuân mặt, còn có một làn khói đen bao phủ quanh người.

Bề ngoài rất giống tu sĩ tà đạo!

"Xoạt!"

Vũng bùn dưới chân bỗng nhiên nổi bong bóng, một sợi dây đỏ thật dài đang lao về phía hắn với tốc độ nhanh như điện thiểm.

Nhìn thật kỹ, sợi dây đỏ kia rõ ràng là một cái lưỡi thật dài, trên lưỡi còn tràn đầy những cây gai dữ tợn.

"Bạch!"

Không khí lắc lư, Mạc Cầu lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Sau một khắc.

Vũng bùn lăn lộn, vô số làn khói đen hóa thành một con cự thủ, từ dưới bay lên.

"Rầm rầm. . ."

Nước bùn lăn lộn, một con dị thú có màu đỏ sậm, tương tự như cá chạch nhưng lại lớn hơn gấp mấy trăm lần xông ra.

Cá chạch còn muốn giãy dụa, nhưng lại không thể chống cự nổi cự lực từ bốn phía đánh tới, thân thể dần dần co lại.

Đại thủ tụ lại, con cá chạch này lập tức bị khói đen bắt được.

"Phệ Hỏa Trạch!"

Mạc Cầu ngoắc ngoắc tay, con dị thú liền bay tới gần, hơi kiểm tra một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng.

Xem ra mình không tìm nhầm địa phương.

Nơi mà Phệ Hỏa Trạch ở chắc chắn là chỗ mà Địa hỏa hội tụ, sẽ hấp dẫn rất nhiều dị thú hệ Hỏa.

Thậm chí là cả Linh thú!

Thực ra, bản thân Phệ Hỏa Trạch cũng không yếu, tu sĩ Luyện khí viên mãn chỉ cần hơi không chú ý đều sẽ bị nó đánh trọng thương.

Chẳng qua dị thú ở cấp bậc này đã không làm gì được Mạc Cầu nữa.

Thịt của nó rất đặc biệt, tươi non vô cùng, nội uẩn đại lượng tinh nguyên, chính là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, giá cả không ít.

Không chỉ người tu hành thích ăn, mà dị thú cũng ưa thích.

Cũng bởi vì vậy nên nơi mà Phệ Hỏa Trạch thường cư ngụ cũng không chỉ là chỗ Địa hỏa hội tụ, mà còn là nơi ở của những loài dị thú khác.

Ví như.

Trọng Minh Hỏa Mãng!

Mạc Cầu lấy tay hút một miếng vẩy từ trong nước bùn lên, ánh mắt không khỏi chớp động.

Miếng vảy này là của Trọng Minh Hỏa Mãng.

Nghe nói Trọng Minh Hỏa Mãng có được huyết mạch của thần điểu Trọng Minh Điểu, có khả năng khống hỏa.

Còn có một đôi Trọng Minh Pháp Nhãn trời sinh, có thể dòm ngó hư vô, linh tính mười phần, cực kỳ khó bắt.

Vừa ra đời thì thực lực đã có thể so với Đạo cơ.

Nghe nói sau khi Trọng Minh Hỏa Mãng thay da mấy lần thì ngay cả Tông sư Kim Đan cũng khó mà bắt được nó.

Linh thú như vậy mới có tác dụng với Mạc Cầu!

"Ngô. . ."

Nghĩ nghĩ, Mạc Cầu nắm chặt Phệ Hỏa trạch, năm ngón tay phát lực, Linh quang lập tức tràn vào trong cơ thể của nó.

Không bao lâu.

"Lạch cạch!"

Cơ thể cứng ngắt của Phệ Hỏa Trạch rơi vào trong vũng bùn, chìm xuống dưới, thoáng chốc đã biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ có một mảnh huyết nhục đang bị Mạc Cầu nắm trong lòng bàn tay.

"Dị hương. . ."

Mũi hắn ngửi ngửi, như có điều suy nghĩ.

"Rầm rầm. . ."

Nước bùn bên dưới lăn lộn, từng con dị thú lần lượt thò đầu ra, ngó mảnh huyết nhục trong tay Mạc Cầu với vẻ khát vọng.

"Thú vị!"

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, không vội tìm kiếm Trọng Minh Hỏa Mãng, mà bay thẳng lên một đám mây ở trên không trung.

Sau đó lấy ra các loại bình bình lọ lọ, mở huyết nhục trong lòng bàn tay ra rồi từ từ điều chế.

Sau một khoảng thời gian ngắn.

Một luồng dị hương càng nồng đậm và lâu dài xuất hiện trên đám mây, cũng làm cho nước bùn bên dưới cuộn trào.

. . .

Ngoài mấy trăm dặm.

Bích Thủy u đầm, sóng nước dập dờn.

Một lão già có tướng mạo xấu xí, mặc áo như áo cà sa lão đang nhỏ giọng thầm thì cái gì đó.

Ở dưới người lão ta, Linh quang như lưu thủy đang thăm dò thuỷ vực sâu ngàn trượng, không ngừng tìm kiếm cái gì đó.

Thần niệm kinh khủng cường hãn mà không thiếu linh động đang không ngừng vận chuyển giống như rađa, tới tới lui lui quét qua chung quanh.

"Tiểu côn trùng, đi ra đi, lão phu đã chờ ngươi trọn vẹn ba năm rồi, còn không đi ra?"

"Lộc cộc. . . Lộc cộc. . ."

Chỗ sâu trong thủy vực.

Một vài bọt khí lặng lẽ xuất hiện.

Hai mắt lão ta sáng lên, Thần niệm hư vô lập tức hóa thành một tấm lưới lớn vô hình chụp xuống dưới.

"Bành!"

Dòng nước khuấy động, còn có một màu đỏ sậm xuất hiện rồi lao mạnh lên trên.

Loáng thoáng có thể nhìn thấy cái bóng của một con giao xà.

"Tốt!"

Trong lòng lão ta vô cùng vui mừng, lắc tay một cái, một cây quạt nhỏ được vẽ đầy phù văn huyền diệu xuất hiện ở sau lưng lão.

Mặt quạt chấn động, mấy chục dặm thuỷ vực lập tức nổi lên gợn sóng.

Mắt thấy cái bóng mờ bên dưới đã sắp lao vào trong trận pháp thì cái bóng của con giao xà kia lại đột nhiên trì trệ.

Sau đó, nó đong đưa thân thể, hóa thành một đạo hỏa tuyến màu đỏ sậm lao thẳng về phương xa.

Tốc độ nhanh đến mức lão ta cũng phải kinh ngạc.

"Chuyện gì xảy ra?"

Rõ ràng là sắp bắt được rồi, tại sao nó lại đột nhiên bỏ chạy?

.........

Một đoàn huyết nhục cao chừng một người đang lơ lửng giữa không trung.

Tầng ngoài của mảnh huyết nhục tràn đầy dịch nhờn dơ bẩn, thỉnh thoảng có chất lỏng màu đỏ sậm từ phía trên nhỏ xuống.

Rõ ràng chỉ là huyết nhục, nhưng lại giống như vật sống.

Thỉnh thoảng còn nhúc nhích, run rẩy, còn có tiếng vang kỳ quái giống như dạ dày đang tiêu hóa truyền đến.

Tràng cảnh quỷ dị làm cho người ta sợ hãi.

Đây chính là thành quả mà Mạc Cầu đã bận rộn hơn một tháng này.

Hắn đang ngồi xếp bằng cách huyết nhục không xa, thân hình không nhúc nhích, quanh người có khói đen vờn quanh, Thần niệm liếc nhìn bát phương.

Một hương thơm kỳ lạ từ trong huyết nhục toát ra, trải qua trận pháp gia trì tỏa ra phương xa.

Vô số dị thú ngửi được mùi thơm liền gào thét đánh tới, cũng làm cho mặt nước ở đầm lầy phụ cận không ngừng lăn lộn.

Mà mà theo cự ly càng gần thì mùi thơm lại càng mờ nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Rất nhiều dị thú chỉ có thể không ngừng gào thét, chém giết lẫn nhau ở nơi xa, nhưng lại không tìm được chỗ của Mạc Cầu.

Trừ phi. . .

Là dị thú mà hắn lựa chọn.

"Kim Cương Hỏa Nhặng, Tam Độc Cưu, Lục Sí Phi Ưng. . ."

Trong tay hắn có một tấm bia đá ngự thú.

Đây là một món Pháp khí mà trước khi đến đây hắn đã tìm mua, bây giờ đã vây khốn vài con dị thú.

Trong số đó thì Kim Cương Hỏa Nhặng có phẩm giai cao nhất.

Mặc dù tên của loài dị thú này không dễ nghe, nhưng nó lại là một loài Linh thú, còn có địa vị khá cao trong phật môn.

Bàn Nhược Phong Hề Kim Cương Diễm!

Nghe nói, ngọn lửa quấn quanh bảo kiếm trong tay Bồ Tát của Phật môn được gọi là Kim Cương Diễm.

Ngọn lửa này có chút quan hệ với Kim Cương Hỏa Nhặng.

Thiêu tẫn thương sinh, không lo không sợ.

Chỉ tiếc.

Con Kim Cương Hỏa Nhặng này còn quá nhỏ, Linh diễm trên người cực kỳ yếu ớt, Mạc Cầu cũng lười đoạt lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận